Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 261: Chương 260

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Đám người sở Thần Quang ngồi trên ba chiếc xe tiến về “Thiên Đường Vạn Giang”.Đến biệt thự số 7, trừ Lí Thu Hà và Tiếu Văn Nguyệt có thể giữ bình tĩnh ra, những người khác đều giống như nhìn thấy thứ gì lạ lẫm mới mẻ.Bọn họ chỉ muốn khắc cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào sâu trong đầu, mơ mộng sau này mình cũng có thế có một căn biệt thự rộng lớn, khí thế như vậy.Biệt thự số 7, dù là từ phongcách, diện tích, bài trí, hay bốcục đều có thể gọi là căn nhà cao cấp trên cả hạng nhất ở Lư Thành.Bọn họ ngắm nghía không đã mắt, chỉ mong ngày nào cũng có thể ở đây.Tiếp đó, trong biệt thự số 7 vang lên tiếng nhạc, mọi người ca múa vui vẻ, chơi đùa thỏa thích.Sở Thần Quang đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước.Mười một giờ tối, mọi người mới tan tiệc, cùng nhau ra ngoài cổng lớn biệt thự số 7.Những người khác đang định lên xe, sở Thần Quang đi ở cuối cùng đột nhiên nhảy vọt lên, lấy một bó hoa từ vách tường cao của biệt thự xuống.Sau đó, cậu ta quỳ một chân xuống, trong tay cầm một hộp quà tinh xảo.“Nguyệt Nguyệt, anh muốn em làm bạn gái anh, hẹn hò với anh nhé?”.Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, Tiếu Văn Nguyệt cũng vò cùng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ.“Nguyệt Nguyệt, chắc em vần luôn hiểu rõ tâm tư của anh, anh chỉ hi vọng có thể ở bên em!”.Cậu ta vừa dứt lời, chiếc hộp trong tay bật mớ.Bên trong làmột sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh tỏa sáng, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.“Oa, lãng mạn quá!”.Các cô gái Đỗ Giai Giai và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng âm thầm thở dài, tự thấy mình không so sánh được.Chỉ có Lí Thu Hà bình tĩnh đứng cạnh quan sát.Sở Thần Quang quỳ một chân dưới đất, vẻ mặt chânthành.Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, có vẻ lúng túng.Mặc dù hôm nay cò ta đã nghĩ thòng suốt rất nhiều sau khi nghe Hà Tuệ Mẫn giảng giải, cũng định bắt đầu một đoạn tình cảm với Sở Thần Quang, nhưng mọi thứ đến quá nhanh khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng.“Mình có nên đồng ý không?”.Dây chuyền và hoa đều ở gần ngay trước mắt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chần chừ không tiến lên.Cô ta vẫn do dự chưa quyết định, cò ta cũng không biết vì sao mình vẫn còn đấutranh tâm lý như vậy.Trong lúc cô ta đang rối, sau lưng mọi người bỗng vang lên tiếng bước chân ở không xa.Mấy người Đỗ Giai Giai vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đặt một tay trong túi quần, thản nhiên đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến phía bọn họ xảy ra chuyện gì.“Diệp Thiên?”.Đỗ Giai Giai và Vương Hiên đồng thời kêu lên kinh ngạc.Dù sao Diệp Thiên cũng đã rất lâu không tới lớp, bây giờ đột nhiênxuất hiện ở nơi này, bọn họ đều rất kinh ngạc.

Đám người sở Thần Quang ngồi trên ba chiếc xe tiến về “Thiên Đường Vạn Giang”.

Đến biệt thự số 7, trừ Lí Thu Hà và Tiếu Văn Nguyệt có thể giữ bình tĩnh ra, những người khác đều giống như nhìn thấy thứ gì lạ lẫm mới mẻ.

Bọn họ chỉ muốn khắc cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào sâu trong đầu, mơ mộng sau này mình cũng có thế có một căn biệt thự rộng lớn, khí thế như vậy.

Biệt thự số 7, dù là từ phong

cách, diện tích, bài trí, hay bố

cục đều có thể gọi là căn nhà cao cấp trên cả hạng nhất ở Lư Thành.

Bọn họ ngắm nghía không đã mắt, chỉ mong ngày nào cũng có thể ở đây.

Tiếp đó, trong biệt thự số 7 vang lên tiếng nhạc, mọi người ca múa vui vẻ, chơi đùa thỏa thích.

Sở Thần Quang đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước.

Mười một giờ tối, mọi người mới tan tiệc, cùng nhau ra ngoài cổng lớn biệt thự số 7.

Những người khác đang định lên xe, sở Thần Quang đi ở cuối cùng đột nhiên nhảy vọt lên, lấy một bó hoa từ vách tường cao của biệt thự xuống.

Sau đó, cậu ta quỳ một chân xuống, trong tay cầm một hộp quà tinh xảo.

“Nguyệt Nguyệt, anh muốn em làm bạn gái anh, hẹn hò với anh nhé?”.

Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, Tiếu Văn Nguyệt cũng vò cùng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ.

“Nguyệt Nguyệt, chắc em vần luôn hiểu rõ tâm tư của anh, anh chỉ hi vọng có thể ở bên em!”.

Cậu ta vừa dứt lời, chiếc hộp trong tay bật mớ.

Bên trong là

một sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh tỏa sáng, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.

“Oa, lãng mạn quá!”.

Các cô gái Đỗ Giai Giai và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.

Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng âm thầm thở dài, tự thấy mình không so sánh được.

Chỉ có Lí Thu Hà bình tĩnh đứng cạnh quan sát.

Sở Thần Quang quỳ một chân dưới đất, vẻ mặt chân

thành.

Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, có vẻ lúng túng.

Mặc dù hôm nay cò ta đã nghĩ thòng suốt rất nhiều sau khi nghe Hà Tuệ Mẫn giảng giải, cũng định bắt đầu một đoạn tình cảm với Sở Thần Quang, nhưng mọi thứ đến quá nhanh khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng.

“Mình có nên đồng ý không?”.

Dây chuyền và hoa đều ở gần ngay trước mắt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chần chừ không tiến lên.

Cô ta vẫn do dự chưa quyết định, cò ta cũng không biết vì sao mình vẫn còn đấu

tranh tâm lý như vậy.

Trong lúc cô ta đang rối, sau lưng mọi người bỗng vang lên tiếng bước chân ở không xa.

Mấy người Đỗ Giai Giai vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đặt một tay trong túi quần, thản nhiên đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến phía bọn họ xảy ra chuyện gì.

“Diệp Thiên?”.

Đỗ Giai Giai và Vương Hiên đồng thời kêu lên kinh ngạc.

Dù sao Diệp Thiên cũng đã rất lâu không tới lớp, bây giờ đột nhiên

xuất hiện ở nơi này, bọn họ đều rất kinh ngạc.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Đám người sở Thần Quang ngồi trên ba chiếc xe tiến về “Thiên Đường Vạn Giang”.Đến biệt thự số 7, trừ Lí Thu Hà và Tiếu Văn Nguyệt có thể giữ bình tĩnh ra, những người khác đều giống như nhìn thấy thứ gì lạ lẫm mới mẻ.Bọn họ chỉ muốn khắc cảnh tượng mà mình nhìn thấy vào sâu trong đầu, mơ mộng sau này mình cũng có thế có một căn biệt thự rộng lớn, khí thế như vậy.Biệt thự số 7, dù là từ phongcách, diện tích, bài trí, hay bốcục đều có thể gọi là căn nhà cao cấp trên cả hạng nhất ở Lư Thành.Bọn họ ngắm nghía không đã mắt, chỉ mong ngày nào cũng có thể ở đây.Tiếp đó, trong biệt thự số 7 vang lên tiếng nhạc, mọi người ca múa vui vẻ, chơi đùa thỏa thích.Sở Thần Quang đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước.Mười một giờ tối, mọi người mới tan tiệc, cùng nhau ra ngoài cổng lớn biệt thự số 7.Những người khác đang định lên xe, sở Thần Quang đi ở cuối cùng đột nhiên nhảy vọt lên, lấy một bó hoa từ vách tường cao của biệt thự xuống.Sau đó, cậu ta quỳ một chân xuống, trong tay cầm một hộp quà tinh xảo.“Nguyệt Nguyệt, anh muốn em làm bạn gái anh, hẹn hò với anh nhé?”.Mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, Tiếu Văn Nguyệt cũng vò cùng kinh ngạc, nhất thời ngây ra tại chỗ.“Nguyệt Nguyệt, chắc em vần luôn hiểu rõ tâm tư của anh, anh chỉ hi vọng có thể ở bên em!”.Cậu ta vừa dứt lời, chiếc hộp trong tay bật mớ.Bên trong làmột sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh tỏa sáng, vừa nhìn đã biết không phải hạng tầm thường.“Oa, lãng mạn quá!”.Các cô gái Đỗ Giai Giai và Lí Tinh Tinh nhìn thấy cảnh này, chắp hai tay lại, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng âm thầm thở dài, tự thấy mình không so sánh được.Chỉ có Lí Thu Hà bình tĩnh đứng cạnh quan sát.Sở Thần Quang quỳ một chân dưới đất, vẻ mặt chânthành.Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, có vẻ lúng túng.Mặc dù hôm nay cò ta đã nghĩ thòng suốt rất nhiều sau khi nghe Hà Tuệ Mẫn giảng giải, cũng định bắt đầu một đoạn tình cảm với Sở Thần Quang, nhưng mọi thứ đến quá nhanh khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng.“Mình có nên đồng ý không?”.Dây chuyền và hoa đều ở gần ngay trước mắt, nhưng Tiếu Văn Nguyệt lại chần chừ không tiến lên.Cô ta vẫn do dự chưa quyết định, cò ta cũng không biết vì sao mình vẫn còn đấutranh tâm lý như vậy.Trong lúc cô ta đang rối, sau lưng mọi người bỗng vang lên tiếng bước chân ở không xa.Mấy người Đỗ Giai Giai vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên đặt một tay trong túi quần, thản nhiên đi về phía trước, hoàn toàn không chú ý đến phía bọn họ xảy ra chuyện gì.“Diệp Thiên?”.Đỗ Giai Giai và Vương Hiên đồng thời kêu lên kinh ngạc.Dù sao Diệp Thiên cũng đã rất lâu không tới lớp, bây giờ đột nhiênxuất hiện ở nơi này, bọn họ đều rất kinh ngạc.

Chương 261: Chương 260