Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 318: Chương 317

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt cũng rất khách sáo với người kia, thậm chí còn có vài phần tỏ ra lấy lòng người đó.Diệp Thiên đứng trong phòng khách, gần như không có ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu.Những người kia vẫn mải mê chuyện trò, chỉ có Lý Thu Hà chú ý tới Diệp Thiên.Khi nhìn thấy cậu, cô ta hơi ngẩn người ra, hạ giọng nói nhỏ:“Qua đây ngồi trước đi!”Tiếu Văn Nguyệt kéo một chiếc ghế,những người còn lại lúc này mới quay đầu lại nhìn sang Diệp Thiên.Lý Tinh Tinh thì vẫn tỏ ra chẳng thèm quan tâm, coi Diệp Thiên kia như không khí.Còn Tiêú Lâm thì ánh mắt sắc bén, chỉ gật đầu với Diệp Thiên, sau đó lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với người thanh niên trẻ tuổi ban nãy.Còn người thanh niên lạ mặt kia, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì.Với thân phận của anh ta thì cái loại “chó hoang mèo lạc” như Diệp Thiên quả thực không đáng để tâm.Diệp Thiên cũng chẳng buồn để ý.Cậu vừa ngồi xuống thì đột nhiên từ hướng nhà vệ sinh có một người đi tới.Khi nhìn thấy Diệp Thiên, người này đứng lại, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.“Anh Diệp Thiên?”Diệp Thiên ngẩng đầu lên, đã lâu không gặp Cố Giai Lệ.Cô đang đứng ở phía không xa chăm chú nhìn cậu.Gần hai tháng không gặp, Cố Giai Lệ đã khác hồi còn đi học nhiều.Hồi trước cô suốt ngày mặc đồng phục, hoặc là quần áo thể thao tiện vận động.Mặc dù cô vốn đã rất xinh đẹp nhưng ăn mặc như vậy lại khiến cô thiếu mất vài phần khí chất quý tộc.Nhưng giờ cô đang mặc một bộ váy dạ hội trơn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khí chất của cô lúc này hoàn toàn khác biệt như thể một người hoàn toàn khác, thậm chí nhan sắc này có thể so với Tiếu Văn Nguyệt.Diệp Thiên ánh mắt vẫn bình lặng, chỉ khẽ mỉm cười.“Tiểu Cố, lâu lắm không gặp.Cứ gọi Diệp Thiên là được rồi!”Cố Giai Lệ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp.Khi gặp lại Diệp Thiên, cô vô tình thốt ra ba chữ “anh Diệp Thiên”, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại phản ứng như vậy.“Sau này sẽ không còn ‘anh Diệp Thiên’, cũng sẽ không còn ‘cô nhóc’!”Nhớ lại những lời Diệp Thiên đã nói ở Thuỷ Thượng Nhân Gian, Cố Giai Lệ trong lòng hơi trùng xuống.Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng lại.Sau khi định thần lại, cô nói nhỏ: “Lâu rồi không gặp, Diệp Thiên!”Thiếu đi một chữ thôi nhưng mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.Người thanh niên đang nói chuyện với Tiếu Lâm mặc dù đang nói nhưng vẫn âm thầm chú ý đến tình hình bên đó.Thấy Cố Giai Lệ thơ thẩn như người mất hồn, anh ta cau mày lại nhìn Diệp Thần, ánh mắt đầy lạnh lẽo:“Tên nhãi ranh này rốt cuộc có quan hệ gì với Giai Lệ?”

Tiếu Văn Nguyệt cũng rất khách sáo với người kia, thậm chí còn có vài phần tỏ ra lấy lòng người đó.

Diệp Thiên đứng trong phòng khách, gần như không có ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu.

Những người kia vẫn mải mê chuyện trò, chỉ có Lý Thu Hà chú ý tới Diệp Thiên.

Khi nhìn thấy cậu, cô ta hơi ngẩn người ra, hạ giọng nói nhỏ:

“Qua đây ngồi trước đi!”

Tiếu Văn Nguyệt kéo một chiếc ghế,

những người còn lại lúc này mới quay đầu lại nhìn sang Diệp Thiên.

Lý Tinh Tinh thì vẫn tỏ ra chẳng thèm quan tâm, coi Diệp Thiên kia như không khí.

Còn Tiêú Lâm thì ánh mắt sắc bén, chỉ gật đầu với Diệp Thiên, sau đó lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với người thanh niên trẻ tuổi ban nãy.

Còn người thanh niên lạ mặt kia, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì.

Với thân phận của anh ta thì cái loại “chó hoang mèo lạc” như Diệp Thiên quả thực không đáng để tâm.

Diệp Thiên cũng chẳng buồn để ý.

Cậu vừa ngồi xuống thì đột nhiên từ hướng nhà vệ sinh có một người đi tới.

Khi nhìn thấy Diệp Thiên, người này đứng lại, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.

“Anh Diệp Thiên?”

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, đã lâu không gặp Cố Giai Lệ.

Cô đang đứng ở phía không xa chăm chú nhìn cậu.

Gần hai tháng không gặp, Cố Giai Lệ đã khác hồi còn đi học nhiều.

Hồi trước cô suốt ngày mặc đồng phục, hoặc là quần áo thể thao tiện vận động.

Mặc dù cô vốn đã rất xinh đẹp nhưng ăn mặc như vậy lại khiến cô thiếu mất vài phần khí chất quý tộc.

Nhưng giờ cô đang mặc một bộ váy dạ hội trơn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khí chất của cô lúc này hoàn toàn khác biệt như thể một người hoàn toàn khác, thậm chí nhan sắc này có thể so với Tiếu Văn Nguyệt.

Diệp Thiên ánh mắt vẫn bình lặng, chỉ khẽ mỉm cười.

“Tiểu Cố, lâu lắm không gặp.

Cứ gọi Diệp Thiên là được rồi!”

Cố Giai Lệ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp.

Khi gặp lại Diệp Thiên, cô vô tình thốt ra ba chữ “anh Diệp Thiên”, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại phản ứng như vậy.

“Sau này sẽ không còn ‘anh Diệp Thiên’, cũng sẽ không còn ‘cô nhóc’!”

Nhớ lại những lời Diệp Thiên đã nói ở Thuỷ Thượng Nhân Gian, Cố Giai Lệ trong lòng hơi trùng xuống.

Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng lại.

Sau khi định thần lại, cô nói nhỏ: “Lâu rồi không gặp, Diệp Thiên!”

Thiếu đi một chữ thôi nhưng mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.

Người thanh niên đang nói chuyện với Tiếu Lâm mặc dù đang nói nhưng vẫn âm thầm chú ý đến tình hình bên đó.

Thấy Cố Giai Lệ thơ thẩn như người mất hồn, anh ta cau mày lại nhìn Diệp Thần, ánh mắt đầy lạnh lẽo:

“Tên nhãi ranh này rốt cuộc có quan hệ gì với Giai Lệ?”

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt cũng rất khách sáo với người kia, thậm chí còn có vài phần tỏ ra lấy lòng người đó.Diệp Thiên đứng trong phòng khách, gần như không có ai chú ý đến sự xuất hiện của cậu.Những người kia vẫn mải mê chuyện trò, chỉ có Lý Thu Hà chú ý tới Diệp Thiên.Khi nhìn thấy cậu, cô ta hơi ngẩn người ra, hạ giọng nói nhỏ:“Qua đây ngồi trước đi!”Tiếu Văn Nguyệt kéo một chiếc ghế,những người còn lại lúc này mới quay đầu lại nhìn sang Diệp Thiên.Lý Tinh Tinh thì vẫn tỏ ra chẳng thèm quan tâm, coi Diệp Thiên kia như không khí.Còn Tiêú Lâm thì ánh mắt sắc bén, chỉ gật đầu với Diệp Thiên, sau đó lại quay đầu tiếp tục trò chuyện với người thanh niên trẻ tuổi ban nãy.Còn người thanh niên lạ mặt kia, thậm chí còn chẳng thèm quay đầu lại, hoàn toàn không coi Diệp Thiên ra gì.Với thân phận của anh ta thì cái loại “chó hoang mèo lạc” như Diệp Thiên quả thực không đáng để tâm.Diệp Thiên cũng chẳng buồn để ý.Cậu vừa ngồi xuống thì đột nhiên từ hướng nhà vệ sinh có một người đi tới.Khi nhìn thấy Diệp Thiên, người này đứng lại, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp.“Anh Diệp Thiên?”Diệp Thiên ngẩng đầu lên, đã lâu không gặp Cố Giai Lệ.Cô đang đứng ở phía không xa chăm chú nhìn cậu.Gần hai tháng không gặp, Cố Giai Lệ đã khác hồi còn đi học nhiều.Hồi trước cô suốt ngày mặc đồng phục, hoặc là quần áo thể thao tiện vận động.Mặc dù cô vốn đã rất xinh đẹp nhưng ăn mặc như vậy lại khiến cô thiếu mất vài phần khí chất quý tộc.Nhưng giờ cô đang mặc một bộ váy dạ hội trơn, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, khí chất của cô lúc này hoàn toàn khác biệt như thể một người hoàn toàn khác, thậm chí nhan sắc này có thể so với Tiếu Văn Nguyệt.Diệp Thiên ánh mắt vẫn bình lặng, chỉ khẽ mỉm cười.“Tiểu Cố, lâu lắm không gặp.Cứ gọi Diệp Thiên là được rồi!”Cố Giai Lệ đứng chết trân tại chỗ, trong lòng đan xen vô vàn cảm xúc phức tạp.Khi gặp lại Diệp Thiên, cô vô tình thốt ra ba chữ “anh Diệp Thiên”, nhưng không ngờ Diệp Thiên lại phản ứng như vậy.“Sau này sẽ không còn ‘anh Diệp Thiên’, cũng sẽ không còn ‘cô nhóc’!”Nhớ lại những lời Diệp Thiên đã nói ở Thuỷ Thượng Nhân Gian, Cố Giai Lệ trong lòng hơi trùng xuống.Một hồi lâu sau, cô mới phản ứng lại.Sau khi định thần lại, cô nói nhỏ: “Lâu rồi không gặp, Diệp Thiên!”Thiếu đi một chữ thôi nhưng mối quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.Người thanh niên đang nói chuyện với Tiếu Lâm mặc dù đang nói nhưng vẫn âm thầm chú ý đến tình hình bên đó.Thấy Cố Giai Lệ thơ thẩn như người mất hồn, anh ta cau mày lại nhìn Diệp Thần, ánh mắt đầy lạnh lẽo:“Tên nhãi ranh này rốt cuộc có quan hệ gì với Giai Lệ?”

Chương 318: Chương 317