Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 355: Chương 354
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, rơi vào im lặng, người phụ nữ mặc váy trắng hỏi ông lão.“Ông ơi, người vừa đi qua là chí tôn võ thuật nào thế?”.Ông lão quay lại, trầm giọng nói.“Gia chủ nhà họ Đậu, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Đậu Vạn Quy!”.“Hóa ra là ông ta!”, người phụ nữ váy trắng khẽ vuốt tóc, mặt đầy vẻ lo âu.“Nghe nói nhà họ Đậu nắm giữ một phần bảy đất đai giáp ranh Vân Kiềm, có hàng trăm năm lịch sử gia tộc, đời nào cũng phải có chí tôn võ thuật, khó trách lại có thế lực lớn mạnh như vậy!”.Tiếu Văn Nguyệt định thần lại, tò mòhỏi: “Đậu Vạn Quy? Người vừa nãy là một cao thủ chí tôn võ thuật ư? Không biết ông với ông ta ai lợi hại hơn nhỉ?”.Ông lão cụt tay nghe vậy cười khổ, lắc đầu: “Cái hồi tôi sung sức nhất cũng chỉ mới bước được nửa bước vào ngưỡng chí tôn võ thuật, so với một chí tôn võ thuật, tôi còn kém xa, mười người như tôi cũng không đánh lại một chí tôn võ thuật!”.Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ông lão có thể dùng một tay đánh thắng người phụ nữ váy trắng, võ công chắc chẵn rất cao, nhưng ông ấy lại nói mười người như mình cũng không đấu lại được với một chí tôn võ thuật, vậy chí tôn võ thuật rốt cuộc mạnh đến mức nào?Trong lòng mấy người Tiếu Văn Nguyệt vô cùng tò mò, háo hức muốn được tận mắt nhìn thấy một cao thủ chítôn võ thuật!Phía sau Đậu Vạn Quỵ lại có thêm một vài bóng người từ trong rừng đi qua, không có ai trông có vẻ yếu hơn Đậu Vạn Quy cả, rõ ràng đều là cao thủ chí tôn võ thuật, khiến mọi người há hốc miệng.“Gia chủ nhà họ Lục tỉnh Cán Tây, Lục Thiên Thư!”.“Gia chủ nhà họ Lữ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Lữ Phong!”.“Còn có… điện chủ Dược Vương Điện, Dược Không Nhàn?”.Gần như ai đi qua ông lão cụt tay cũng gọi được tên, người nào cũng là cao thủ đang rất nổi danh trong giới võ thuật của Hoa Hạ, mấy người Tiếu Văn Nguyệt nhìn mà hoa mắt chóng mặt.Biểu cảm của người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi lớn, cô ta vốn cho rằng những người đến góp vui ở núi Phi Vũ lần này đều là những võ sĩ bình thường, không ngờ lại có những cao thủ chí tôn võ thuật như vậy xuất hiện!“Một trận quyết chiến mà thu hút nhiều cao thủ chí tôn võ thuật như vậy đến xem, còn long trọng hơn cả trận đấu giữa Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Vân Long!”.Ông lão cụt tay khẽ cảm thán: “Lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi, kinh động đến quá nhiều người rồi!”.
Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, rơi vào im lặng, người phụ nữ mặc váy trắng hỏi ông lão.
“Ông ơi, người vừa đi qua là chí tôn võ thuật nào thế?”.
Ông lão quay lại, trầm giọng nói.
“Gia chủ nhà họ Đậu, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Đậu Vạn Quy!”.
“Hóa ra là ông ta!”, người phụ nữ váy trắng khẽ vuốt tóc, mặt đầy vẻ lo âu.
“Nghe nói nhà họ Đậu nắm giữ một phần bảy đất đai giáp ranh Vân Kiềm, có hàng trăm năm lịch sử gia tộc, đời nào cũng phải có chí tôn võ thuật, khó trách lại có thế lực lớn mạnh như vậy!”.
Tiếu Văn Nguyệt định thần lại, tò mò
hỏi: “Đậu Vạn Quy? Người vừa nãy là một cao thủ chí tôn võ thuật ư? Không biết ông với ông ta ai lợi hại hơn nhỉ?”.
Ông lão cụt tay nghe vậy cười khổ, lắc đầu: “Cái hồi tôi sung sức nhất cũng chỉ mới bước được nửa bước vào ngưỡng chí tôn võ thuật, so với một chí tôn võ thuật, tôi còn kém xa, mười người như tôi cũng không đánh lại một chí tôn võ thuật!”.
Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ông lão có thể dùng một tay đánh thắng người phụ nữ váy trắng, võ công chắc chẵn rất cao, nhưng ông ấy lại nói mười người như mình cũng không đấu lại được với một chí tôn võ thuật, vậy chí tôn võ thuật rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Trong lòng mấy người Tiếu Văn Nguyệt vô cùng tò mò, háo hức muốn được tận mắt nhìn thấy một cao thủ chí
tôn võ thuật!
Phía sau Đậu Vạn Quỵ lại có thêm một vài bóng người từ trong rừng đi qua, không có ai trông có vẻ yếu hơn Đậu Vạn Quy cả, rõ ràng đều là cao thủ chí tôn võ thuật, khiến mọi người há hốc miệng.
“Gia chủ nhà họ Lục tỉnh Cán Tây, Lục Thiên Thư!”.
“Gia chủ nhà họ Lữ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Lữ Phong!”.
“Còn có… điện chủ Dược Vương Điện, Dược Không Nhàn?”.
Gần như ai đi qua ông lão cụt tay cũng gọi được tên, người nào cũng là cao thủ đang rất nổi danh trong giới võ thuật của Hoa Hạ, mấy người Tiếu Văn Nguyệt nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Biểu cảm của người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi lớn, cô ta vốn cho rằng những người đến góp vui ở núi Phi Vũ lần này đều là những võ sĩ bình thường, không ngờ lại có những cao thủ chí tôn võ thuật như vậy xuất hiện!
“Một trận quyết chiến mà thu hút nhiều cao thủ chí tôn võ thuật như vậy đến xem, còn long trọng hơn cả trận đấu giữa Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Vân Long!”.
Ông lão cụt tay khẽ cảm thán: “Lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi, kinh động đến quá nhiều người rồi!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, rơi vào im lặng, người phụ nữ mặc váy trắng hỏi ông lão.“Ông ơi, người vừa đi qua là chí tôn võ thuật nào thế?”.Ông lão quay lại, trầm giọng nói.“Gia chủ nhà họ Đậu, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Đậu Vạn Quy!”.“Hóa ra là ông ta!”, người phụ nữ váy trắng khẽ vuốt tóc, mặt đầy vẻ lo âu.“Nghe nói nhà họ Đậu nắm giữ một phần bảy đất đai giáp ranh Vân Kiềm, có hàng trăm năm lịch sử gia tộc, đời nào cũng phải có chí tôn võ thuật, khó trách lại có thế lực lớn mạnh như vậy!”.Tiếu Văn Nguyệt định thần lại, tò mòhỏi: “Đậu Vạn Quy? Người vừa nãy là một cao thủ chí tôn võ thuật ư? Không biết ông với ông ta ai lợi hại hơn nhỉ?”.Ông lão cụt tay nghe vậy cười khổ, lắc đầu: “Cái hồi tôi sung sức nhất cũng chỉ mới bước được nửa bước vào ngưỡng chí tôn võ thuật, so với một chí tôn võ thuật, tôi còn kém xa, mười người như tôi cũng không đánh lại một chí tôn võ thuật!”.Mọi người đều hết sức kinh ngạc, ông lão có thể dùng một tay đánh thắng người phụ nữ váy trắng, võ công chắc chẵn rất cao, nhưng ông ấy lại nói mười người như mình cũng không đấu lại được với một chí tôn võ thuật, vậy chí tôn võ thuật rốt cuộc mạnh đến mức nào?Trong lòng mấy người Tiếu Văn Nguyệt vô cùng tò mò, háo hức muốn được tận mắt nhìn thấy một cao thủ chítôn võ thuật!Phía sau Đậu Vạn Quỵ lại có thêm một vài bóng người từ trong rừng đi qua, không có ai trông có vẻ yếu hơn Đậu Vạn Quy cả, rõ ràng đều là cao thủ chí tôn võ thuật, khiến mọi người há hốc miệng.“Gia chủ nhà họ Lục tỉnh Cán Tây, Lục Thiên Thư!”.“Gia chủ nhà họ Lữ, một trong bảy gia tộc ở Vân Kiềm, Lữ Phong!”.“Còn có… điện chủ Dược Vương Điện, Dược Không Nhàn?”.Gần như ai đi qua ông lão cụt tay cũng gọi được tên, người nào cũng là cao thủ đang rất nổi danh trong giới võ thuật của Hoa Hạ, mấy người Tiếu Văn Nguyệt nhìn mà hoa mắt chóng mặt.Biểu cảm của người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi lớn, cô ta vốn cho rằng những người đến góp vui ở núi Phi Vũ lần này đều là những võ sĩ bình thường, không ngờ lại có những cao thủ chí tôn võ thuật như vậy xuất hiện!“Một trận quyết chiến mà thu hút nhiều cao thủ chí tôn võ thuật như vậy đến xem, còn long trọng hơn cả trận đấu giữa Tiêu Ngọc Hoàng và Diệp Vân Long!”.Ông lão cụt tay khẽ cảm thán: “Lần này Tiêu Ngọc Hoàng xuống núi, kinh động đến quá nhiều người rồi!”.