Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 423: Chương 422
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Còn không phải sao, ban đầu lợi hại thì có tác dụng gì chứ, phải cười đến cuối cùng mới là người có bản lĩnh thực sự!”.“Đúng thế, Hạo Thần năm nay được vào luôn lớp năng khiếu của Đại học Hoa Thanh, ở đó hội tụ toàn những sinh viên xuất sắc đến từ khắp nơi trên toàn quốc, nhưng như Diệp Thiên cho dù có học lại e rằng cũng phải chờ đến sang năm rồi!”.Những người này đều là mấy người bình thường hay đi theo Âu Hạo Thần,Âu Hạo Thần trông thì vô cùng phong độ, nhưng thực ra trong lòng luôn căm thù Diệp Thiên, bây giờ có cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên, sao cậu ta có thể bỏ qua chứ?Mặt Đỗ Giai Giai biến sắc, cô ta từng có chút tình cảm với Diệp Thiên, vì dù sao Diệp Thiên đã có thể đánh bại được người đứng đầu trong lớp là Âu Hạo Thần, nhưng bây giờ, Diệp Thiên chẳng qua chỉ giống như con kiến giữa mùa thu, đã không còn tỏa sáng như ngày xưa nữa.“Các cậu…”.Bành Lượng vô cùng tức giận, cậu ta vốn muốn gọi Diệp Thiên cùng đến tham dự họp lớp cho vui, sau đó cùng đến quán bar hàn huyên nói chuyện, nhưng không ngờ lại để Diệp Thiên trở thành đối tượng cho mọi người mỉa mai.Cậu ta đang định ra tay, thì Diệp Thiên đột nhiên giơ tay ra ấn cậu ta ngồi xuống.Sau đó Diệp Thiên từ từ quay sang, nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần.“Âu Hạo Thần, cậu cảm thấy bản thân có được danh hiệu trạng nguyên, lại vào được lớp năng khiếu của trường Hoa Thanh thì rất giỏi rồi à?”.Âu Hạo Thần cười khẩy, nói với thái độ coi thường: “ít nhất bây giờ cậu đã không đủ tư cách để sánh ngang với tôi rồi!”.“Vậy sao?”.Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu.“Âu Hạo Thần, vốn chỉ là một buổi họp lớp, ăn uống xong thì giải tán mỗi người một nơi, không ai liên quan đến ai, tôi cũng không định chấp cậu!”.“Nhưng cậu lại muốn mượn cơ hội này khoe khoang thành tựu hiện tại của bản thân, giẫm đạp tôi, vậy thì tôi cũng nói với cậu luôn…”.“Cho dù cậu có phấn đấu mấy chục năm nữa, cũng không bằng nổi một câu nói của tôi, cậu tin không?”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Còn không phải sao, ban đầu lợi hại thì có tác dụng gì chứ, phải cười đến cuối cùng mới là người có bản lĩnh thực sự!”.“Đúng thế, Hạo Thần năm nay được vào luôn lớp năng khiếu của Đại học Hoa Thanh, ở đó hội tụ toàn những sinh viên xuất sắc đến từ khắp nơi trên toàn quốc, nhưng như Diệp Thiên cho dù có học lại e rằng cũng phải chờ đến sang năm rồi!”.Những người này đều là mấy người bình thường hay đi theo Âu Hạo Thần,Âu Hạo Thần trông thì vô cùng phong độ, nhưng thực ra trong lòng luôn căm thù Diệp Thiên, bây giờ có cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên, sao cậu ta có thể bỏ qua chứ?Mặt Đỗ Giai Giai biến sắc, cô ta từng có chút tình cảm với Diệp Thiên, vì dù sao Diệp Thiên đã có thể đánh bại được người đứng đầu trong lớp là Âu Hạo Thần, nhưng bây giờ, Diệp Thiên chẳng qua chỉ giống như con kiến giữa mùa thu, đã không còn tỏa sáng như ngày xưa nữa.“Các cậu…”.Bành Lượng vô cùng tức giận, cậu ta vốn muốn gọi Diệp Thiên cùng đến tham dự họp lớp cho vui, sau đó cùng đến quán bar hàn huyên nói chuyện, nhưng không ngờ lại để Diệp Thiên trở thành đối tượng cho mọi người mỉa mai.Cậu ta đang định ra tay, thì Diệp Thiên đột nhiên giơ tay ra ấn cậu ta ngồi xuống.Sau đó Diệp Thiên từ từ quay sang, nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần.“Âu Hạo Thần, cậu cảm thấy bản thân có được danh hiệu trạng nguyên, lại vào được lớp năng khiếu của trường Hoa Thanh thì rất giỏi rồi à?”.Âu Hạo Thần cười khẩy, nói với thái độ coi thường: “ít nhất bây giờ cậu đã không đủ tư cách để sánh ngang với tôi rồi!”.“Vậy sao?”.Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu.“Âu Hạo Thần, vốn chỉ là một buổi họp lớp, ăn uống xong thì giải tán mỗi người một nơi, không ai liên quan đến ai, tôi cũng không định chấp cậu!”.“Nhưng cậu lại muốn mượn cơ hội này khoe khoang thành tựu hiện tại của bản thân, giẫm đạp tôi, vậy thì tôi cũng nói với cậu luôn…”.“Cho dù cậu có phấn đấu mấy chục năm nữa, cũng không bằng nổi một câu nói của tôi, cậu tin không?”..
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Còn không phải sao, ban đầu lợi hại thì có tác dụng gì chứ, phải cười đến cuối cùng mới là người có bản lĩnh thực sự!”.“Đúng thế, Hạo Thần năm nay được vào luôn lớp năng khiếu của Đại học Hoa Thanh, ở đó hội tụ toàn những sinh viên xuất sắc đến từ khắp nơi trên toàn quốc, nhưng như Diệp Thiên cho dù có học lại e rằng cũng phải chờ đến sang năm rồi!”.Những người này đều là mấy người bình thường hay đi theo Âu Hạo Thần,Âu Hạo Thần trông thì vô cùng phong độ, nhưng thực ra trong lòng luôn căm thù Diệp Thiên, bây giờ có cơ hội giẫm đạp Diệp Thiên, sao cậu ta có thể bỏ qua chứ?Mặt Đỗ Giai Giai biến sắc, cô ta từng có chút tình cảm với Diệp Thiên, vì dù sao Diệp Thiên đã có thể đánh bại được người đứng đầu trong lớp là Âu Hạo Thần, nhưng bây giờ, Diệp Thiên chẳng qua chỉ giống như con kiến giữa mùa thu, đã không còn tỏa sáng như ngày xưa nữa.“Các cậu…”.Bành Lượng vô cùng tức giận, cậu ta vốn muốn gọi Diệp Thiên cùng đến tham dự họp lớp cho vui, sau đó cùng đến quán bar hàn huyên nói chuyện, nhưng không ngờ lại để Diệp Thiên trở thành đối tượng cho mọi người mỉa mai.Cậu ta đang định ra tay, thì Diệp Thiên đột nhiên giơ tay ra ấn cậu ta ngồi xuống.Sau đó Diệp Thiên từ từ quay sang, nhìn thẳng vào Âu Hạo Thần.“Âu Hạo Thần, cậu cảm thấy bản thân có được danh hiệu trạng nguyên, lại vào được lớp năng khiếu của trường Hoa Thanh thì rất giỏi rồi à?”.Âu Hạo Thần cười khẩy, nói với thái độ coi thường: “ít nhất bây giờ cậu đã không đủ tư cách để sánh ngang với tôi rồi!”.“Vậy sao?”.Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu.“Âu Hạo Thần, vốn chỉ là một buổi họp lớp, ăn uống xong thì giải tán mỗi người một nơi, không ai liên quan đến ai, tôi cũng không định chấp cậu!”.“Nhưng cậu lại muốn mượn cơ hội này khoe khoang thành tựu hiện tại của bản thân, giẫm đạp tôi, vậy thì tôi cũng nói với cậu luôn…”.“Cho dù cậu có phấn đấu mấy chục năm nữa, cũng không bằng nổi một câu nói của tôi, cậu tin không?”..