Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 460: Chương 459

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn thấy người bạn thân lâu ngày không gặp đều vui mừng kêu lên, chạy nhanh tới trước.“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh?”.Cố Giai Lệ ngước mắt lên, vô cùng mừng rỡ, lập tức ôm chầm lấy hai người bạn: “Không phải các cậu nói chiều mới tới sao? Mình còn định thu âm xong sẽ đến sân bay đón các cậu đấy chứ!”.Tiếu Văn Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Chẳng phải bọn mình muốn cho cậu bất ngờ hay sao!”.Ba cô gái đều sắc nước hương trời, đứng ở đại sảnh khách sạn, ngay cả phong cảnh cũng trở nên đẹp đẽ.Người thanh niên tuấn tú ở phía sau chắp tay sau lưng đứng một bên, mỉm cười nhìn cảnh này, cực kì lịch thiệp.Ba cô gái hàn huyên mấy câu, Lí Tinh Tinh đột nhiên cười gian xảo, chớp mắt nói: “Giai Lệ, bọn mình tới sớm chỉ là bất ngờ nhỏ, còn một bất ngờ lớn mà cậu tuyệt đối không ngờ tới đang đợi cậu đấy!”.Nói xong, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời lùi ra sau.Cố Giai Lệ ngẩn người, ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đang đứng ở phía trước không xa.Trong khoảnh khắc, người cô run lên, gần như không dám tin vào mắt mình, ánh mắt hoàn toàn dừng lại ở phía trước mặt.Chốc lát sau, cô sải bước, nhanh chân chạy tới phía trước, bổ nhào vào lòng thiếu niên.Người thanh niên mặc vest đứng sau lưng cô vốn rất bình thản lập tức biến sắc, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.“Anh Diệp Thiên!”.Cố Giai Lệ gần như chạy ào vào lòng Diệp Thiên, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.Từ trận chiến ở núi Phi Vũ lần trước, Diệp Thiên lại rời khỏi Lư Thành, không xuất hiện nữa.Trong thời gian này cô từng tìm cơ hội hỏi Ngô Quảng Phú xem Diệp Thiên đã đi đâu, nhưng đều không có được đáp án.Cô cho rằng sau lần chia tay đó, mình và Diệp Thiên sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, Diệp Thiên không còn chăm sóc cô như trước kia nữa, thậm chí cũng sẽ không gặp cô.Nhưng hôm nay, Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt cô, còn là trước ngày cô lên sân khấu biểu diễn, đúng là khiến cô mừng như điên.Diệp Thiên thả lỏng hai tay, qua một lát sau, cậu mới nhẹ nhàng vỗ vai Cố Giai Lệ, như tỏ ý an ủi.Trong đại sảnh, nhiều người đều âm thầm kinh ngạc.Tuy bây giờ Cố Giai Lệ chưa tính là nổi tiếng trên cả nước, nhưng cũng có không ít người nhận ra cô là ngôi sao của Công ty giải trí Thiên Phú.Chuyện Tiêu Chí Lâm theo đuổi cô ở Kiềm Tây ai cũng biết, thế mà bây giờ người đẹp lạnh lùng lại nhào vòng lòng một người xa lạ, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.Nhìn bộ dạng mừng rỡ khôn xiết của Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thấu hiểu, Tiêu Tường thì lại mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.Cố Giai Lệ trong ấn tượng của cô ta vẫn luôn cao quý, lý trí, thanh lịch, nhưng lúc này đối mặt với Diệp Thiên lại lộ ra mặt trẻ con như vậy.Thanh niên mặc vest sau lưng Cố Giai Lệ đen sầm mặt, hai mắt có tia sáng lạnh lẽo lấp lóe.Cậu ta chính là anh trai của Tiêu Tường, cậu chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Chí Lâm!Cố Giai Lệ vừa mới đến Kiềm Tây ngày đầu tiên, cậu ta đã làm quen với cô trong bữa tiệc tối, từ đó đã thích cô.Cố Giai Lệ có khí chất hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, đẳng cấp cao hơn những oanh yến mà cậu ta từng chơi đùa trước kia không biết bao nhiêu lần.Mặc dù hơn một tuần nay, Cố Giai Lệ chỉ xem cậu ta như bạn bè bình thường, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tức giận, nghĩ rằng đó chỉ là do tính cách của Cố Giai Lệ.Cậu ta vô cùng tự tin, với học thức tài hoa của cậu ta, lại có sức ảnh hưởng ở Kiềm Tây không ai sánh bằng, cuối cùng cậu ta nhất định có thể tán đổ Cố Giai Lệ.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn thấy người bạn thân lâu ngày không gặp đều vui mừng kêu lên, chạy nhanh tới trước.“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh?”.Cố Giai Lệ ngước mắt lên, vô cùng mừng rỡ, lập tức ôm chầm lấy hai người bạn: “Không phải các cậu nói chiều mới tới sao? Mình còn định thu âm xong sẽ đến sân bay đón các cậu đấy chứ!”.Tiếu Văn Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Chẳng phải bọn mình muốn cho cậu bất ngờ hay sao!”.Ba cô gái đều sắc nước hương trời, đứng ở đại sảnh khách sạn, ngay cả phong cảnh cũng trở nên đẹp đẽ.Người thanh niên tuấn tú ở phía sau chắp tay sau lưng đứng một bên, mỉm cười nhìn cảnh này, cực kì lịch thiệp.Ba cô gái hàn huyên mấy câu, Lí Tinh Tinh đột nhiên cười gian xảo, chớp mắt nói: “Giai Lệ, bọn mình tới sớm chỉ là bất ngờ nhỏ, còn một bất ngờ lớn mà cậu tuyệt đối không ngờ tới đang đợi cậu đấy!”.Nói xong, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời lùi ra sau.Cố Giai Lệ ngẩn người, ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đang đứng ở phía trước không xa.Trong khoảnh khắc, người cô run lên, gần như không dám tin vào mắt mình, ánh mắt hoàn toàn dừng lại ở phía trước mặt.Chốc lát sau, cô sải bước, nhanh chân chạy tới phía trước, bổ nhào vào lòng thiếu niên.Người thanh niên mặc vest đứng sau lưng cô vốn rất bình thản lập tức biến sắc, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.“Anh Diệp Thiên!”.Cố Giai Lệ gần như chạy ào vào lòng Diệp Thiên, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.Từ trận chiến ở núi Phi Vũ lần trước, Diệp Thiên lại rời khỏi Lư Thành, không xuất hiện nữa.Trong thời gian này cô từng tìm cơ hội hỏi Ngô Quảng Phú xem Diệp Thiên đã đi đâu, nhưng đều không có được đáp án.Cô cho rằng sau lần chia tay đó, mình và Diệp Thiên sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, Diệp Thiên không còn chăm sóc cô như trước kia nữa, thậm chí cũng sẽ không gặp cô.Nhưng hôm nay, Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt cô, còn là trước ngày cô lên sân khấu biểu diễn, đúng là khiến cô mừng như điên.Diệp Thiên thả lỏng hai tay, qua một lát sau, cậu mới nhẹ nhàng vỗ vai Cố Giai Lệ, như tỏ ý an ủi.Trong đại sảnh, nhiều người đều âm thầm kinh ngạc.Tuy bây giờ Cố Giai Lệ chưa tính là nổi tiếng trên cả nước, nhưng cũng có không ít người nhận ra cô là ngôi sao của Công ty giải trí Thiên Phú.Chuyện Tiêu Chí Lâm theo đuổi cô ở Kiềm Tây ai cũng biết, thế mà bây giờ người đẹp lạnh lùng lại nhào vòng lòng một người xa lạ, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.Nhìn bộ dạng mừng rỡ khôn xiết của Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thấu hiểu, Tiêu Tường thì lại mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.Cố Giai Lệ trong ấn tượng của cô ta vẫn luôn cao quý, lý trí, thanh lịch, nhưng lúc này đối mặt với Diệp Thiên lại lộ ra mặt trẻ con như vậy.Thanh niên mặc vest sau lưng Cố Giai Lệ đen sầm mặt, hai mắt có tia sáng lạnh lẽo lấp lóe.Cậu ta chính là anh trai của Tiêu Tường, cậu chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Chí Lâm!Cố Giai Lệ vừa mới đến Kiềm Tây ngày đầu tiên, cậu ta đã làm quen với cô trong bữa tiệc tối, từ đó đã thích cô.Cố Giai Lệ có khí chất hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, đẳng cấp cao hơn những oanh yến mà cậu ta từng chơi đùa trước kia không biết bao nhiêu lần.Mặc dù hơn một tuần nay, Cố Giai Lệ chỉ xem cậu ta như bạn bè bình thường, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tức giận, nghĩ rằng đó chỉ là do tính cách của Cố Giai Lệ.Cậu ta vô cùng tự tin, với học thức tài hoa của cậu ta, lại có sức ảnh hưởng ở Kiềm Tây không ai sánh bằng, cuối cùng cậu ta nhất định có thể tán đổ Cố Giai Lệ.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nhìn thấy người bạn thân lâu ngày không gặp đều vui mừng kêu lên, chạy nhanh tới trước.“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh?”.Cố Giai Lệ ngước mắt lên, vô cùng mừng rỡ, lập tức ôm chầm lấy hai người bạn: “Không phải các cậu nói chiều mới tới sao? Mình còn định thu âm xong sẽ đến sân bay đón các cậu đấy chứ!”.Tiếu Văn Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Chẳng phải bọn mình muốn cho cậu bất ngờ hay sao!”.Ba cô gái đều sắc nước hương trời, đứng ở đại sảnh khách sạn, ngay cả phong cảnh cũng trở nên đẹp đẽ.Người thanh niên tuấn tú ở phía sau chắp tay sau lưng đứng một bên, mỉm cười nhìn cảnh này, cực kì lịch thiệp.Ba cô gái hàn huyên mấy câu, Lí Tinh Tinh đột nhiên cười gian xảo, chớp mắt nói: “Giai Lệ, bọn mình tới sớm chỉ là bất ngờ nhỏ, còn một bất ngờ lớn mà cậu tuyệt đối không ngờ tới đang đợi cậu đấy!”.Nói xong, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt nhìn nhau cười, đồng thời lùi ra sau.Cố Giai Lệ ngẩn người, ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên tuấn tú đang đứng ở phía trước không xa.Trong khoảnh khắc, người cô run lên, gần như không dám tin vào mắt mình, ánh mắt hoàn toàn dừng lại ở phía trước mặt.Chốc lát sau, cô sải bước, nhanh chân chạy tới phía trước, bổ nhào vào lòng thiếu niên.Người thanh niên mặc vest đứng sau lưng cô vốn rất bình thản lập tức biến sắc, ánh mắt hoàn toàn tối sầm.“Anh Diệp Thiên!”.Cố Giai Lệ gần như chạy ào vào lòng Diệp Thiên, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.Từ trận chiến ở núi Phi Vũ lần trước, Diệp Thiên lại rời khỏi Lư Thành, không xuất hiện nữa.Trong thời gian này cô từng tìm cơ hội hỏi Ngô Quảng Phú xem Diệp Thiên đã đi đâu, nhưng đều không có được đáp án.Cô cho rằng sau lần chia tay đó, mình và Diệp Thiên sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song, Diệp Thiên không còn chăm sóc cô như trước kia nữa, thậm chí cũng sẽ không gặp cô.Nhưng hôm nay, Diệp Thiên đã xuất hiện trước mặt cô, còn là trước ngày cô lên sân khấu biểu diễn, đúng là khiến cô mừng như điên.Diệp Thiên thả lỏng hai tay, qua một lát sau, cậu mới nhẹ nhàng vỗ vai Cố Giai Lệ, như tỏ ý an ủi.Trong đại sảnh, nhiều người đều âm thầm kinh ngạc.Tuy bây giờ Cố Giai Lệ chưa tính là nổi tiếng trên cả nước, nhưng cũng có không ít người nhận ra cô là ngôi sao của Công ty giải trí Thiên Phú.Chuyện Tiêu Chí Lâm theo đuổi cô ở Kiềm Tây ai cũng biết, thế mà bây giờ người đẹp lạnh lùng lại nhào vòng lòng một người xa lạ, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc, âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.Nhìn bộ dạng mừng rỡ khôn xiết của Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thấu hiểu, Tiêu Tường thì lại mở to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.Cố Giai Lệ trong ấn tượng của cô ta vẫn luôn cao quý, lý trí, thanh lịch, nhưng lúc này đối mặt với Diệp Thiên lại lộ ra mặt trẻ con như vậy.Thanh niên mặc vest sau lưng Cố Giai Lệ đen sầm mặt, hai mắt có tia sáng lạnh lẽo lấp lóe.Cậu ta chính là anh trai của Tiêu Tường, cậu chủ nhà họ Tiêu – Tiêu Chí Lâm!Cố Giai Lệ vừa mới đến Kiềm Tây ngày đầu tiên, cậu ta đã làm quen với cô trong bữa tiệc tối, từ đó đã thích cô.Cố Giai Lệ có khí chất hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, đẳng cấp cao hơn những oanh yến mà cậu ta từng chơi đùa trước kia không biết bao nhiêu lần.Mặc dù hơn một tuần nay, Cố Giai Lệ chỉ xem cậu ta như bạn bè bình thường, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, nhưng cậu ta không hề tức giận, nghĩ rằng đó chỉ là do tính cách của Cố Giai Lệ.Cậu ta vô cùng tự tin, với học thức tài hoa của cậu ta, lại có sức ảnh hưởng ở Kiềm Tây không ai sánh bằng, cuối cùng cậu ta nhất định có thể tán đổ Cố Giai Lệ.

Chương 460: Chương 459