Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 483: Chương 482
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi trưangày hôm sau, Có Giai Lệ đi chuẩn bị mọiviệc để lên sân khẩu biểu diễn, Diệp Thiênđược Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh gọidậy.“Diệp Thiên, hôm nay thời tiết đẹp thếnày, hay là đi ra ngoài đi dạo đi?.Tiểu Văn Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào,chỉ về phía ảnh nắng ấm áp bên ngoài.“Đi dạo? Tôi không có hứng thú!.Diệp Thiên khê lắc đấu, rồi nằm xuốngsofa trong khách sạn, cấm điện thoại lênnghịch.Vừa rối Ngô Quảng Phú nhắn tin tối, bangày nữa sẽ tổ chức buổi từ thiện ở LưThành, lúc đó sẽ mời các ngôi sao nổitiếng đến biểu diễn.Sự phát triển của Tập đoàn Lãng Thiênngày nay có thể nói là tăng trường vô cùngổn định, nhưng nói thật Tập đoàn LăngThiên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi màphát triển không ngừng, có tấm ảnh hưởng khá lớn, đó là vì quan hệ công chúng giỏivà biết tạo sức ảnh hưởng của thươnghiệu, lúc này tổ chức vài hoạt động, tổchức từ thiện, cho dù là cống hiến cho nhànước hay là truyền bá thương hiệu thì đềuvẫn có được tiếng tăm vang dội.Tối nay sau khi xem Cố Giai Lệ biểudiễn xong, cậu sẽ bay thẳng về Lư Thành,lúc đó buổi từ thiện đang được tổ chức tạiLư Thành, tuy cậu không cần lên sân khấu,nhưng cũng vẫn phải lộ diện.Tiểu Văn Nguyệt nhún vai với LÍ TinhTinh, đi thẳng vào phòng Diệp Thiênkhông chút ngại ngùng.“Mấy người đang làm gi đáy?, DiệpThiên nhíu mày: “Mối quan hệ giữa tôi vàmấy người hình như chưa thân đến mức đểmáy người có thể tùy tiện vào trong phòngtôi nhì?.Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại cănbản không quan tâm, bọn họ đã quá hiểutinh cách của Diệp Thiên rối, chỉ cần bọnhọ an phận chút, đừng có làm nhữngchuyện kiến cậu ghét và phản cảm thì chodù bọn họ có ương buởng đến đầu cậu cũng đều không quan tâm.Hai cô gái đi vào trong phòng, mềmmòng thuyết phục một hồi, cuối cùng DiệpThiên không chịu nổi bọn họ nữa đành vácmặt ra ngoài đi dạo với bọn họ.Kiểm Tây được coi là khu tương đốisắm uất ở tỉnh Kiểm, lúc này bọn họ đangở thủ phủ “thành phố Khải, là nơi phốnhoa nhất Kiểm Tây, các trung tâm thươngmại mọc san sát trên đường.Hôm nay là cuối tuần, người trên phốđông đúc, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinhkéo Diệp Thiên vào trong một trung tâmthương mại lôn, gần như đều đi xem hếtcác cửa hàng lồn nhỏ trong đó.Tại cửa một cửa hàng thời trangVersace, Tiểu Văn Nguyệt dừng lại, DiệpThiên là nam thanh niên duy nhất ở đâytrên người xách đầy túi lồn túi nhỏ, nêncậu đã cảm thấy không kiên nhẫn đượcnữa: “Hai người đã mua nhiều đổ thể rốicòn định mua nữa sao?”.Tiểu Văn Nguyệt nhìn thấy bộ đồ cóphong cách rất độc đảo được trưng bàytrước cửa, đôi mắt sáng long lanh nói:“Diệp Thiên, tôi muốn mua quần áo choanh!”.“Anh cứu tôi nhiều lần như vậy, còn lấylại được biệt thự và doanh nghiệp của nhàtôi, tôi luôn chưa có cơ hội để nói lời cảmdn với anh!”.“Tôi biết, với người có gia sản hàngtrấm tỷ như anh thì một bộ quân áo chẳngcó giá trị gì cả, nhưng đây là tấm lòng củatôi!”.Diệp Thiên nhiu mày, đang định từ chốithì Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã mỗingười một bên kéo cậu vào bên trong củahàng.Ba người vừa bước vào cửa hàng, lậptức có vô số ánh mắt nhin tối.Hai cô gái vốn xinh đẹp xuất chúng,hơn nữa khí chất hơn người, quần áo trênngười cũng toàn hàng hiệu, vô cùng đẳngcấp, hai cô gái xuất sắc như vậy lại đi bêncạnh một thiếu niên, điều này khiến nhiềungười cảm thấy tỏ mò.
Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi trưa
ngày hôm sau, Có Giai Lệ đi chuẩn bị mọi
việc để lên sân khẩu biểu diễn, Diệp Thiên
được Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh gọi
dậy.
“Diệp Thiên, hôm nay thời tiết đẹp thế
này, hay là đi ra ngoài đi dạo đi?.
Tiểu Văn Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào,
chỉ về phía ảnh nắng ấm áp bên ngoài.
“Đi dạo? Tôi không có hứng thú!.
Diệp Thiên khê lắc đấu, rồi nằm xuống
sofa trong khách sạn, cấm điện thoại lên
nghịch.
Vừa rối Ngô Quảng Phú nhắn tin tối, ba
ngày nữa sẽ tổ chức buổi từ thiện ở Lư
Thành, lúc đó sẽ mời các ngôi sao nổi
tiếng đến biểu diễn.
Sự phát triển của Tập đoàn Lãng Thiên
ngày nay có thể nói là tăng trường vô cùng
ổn định, nhưng nói thật Tập đoàn Lăng
Thiên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà
phát triển không ngừng, có tấm ảnh hưởng khá lớn, đó là vì quan hệ công chúng giỏi
và biết tạo sức ảnh hưởng của thương
hiệu, lúc này tổ chức vài hoạt động, tổ
chức từ thiện, cho dù là cống hiến cho nhà
nước hay là truyền bá thương hiệu thì đều
vẫn có được tiếng tăm vang dội.
Tối nay sau khi xem Cố Giai Lệ biểu
diễn xong, cậu sẽ bay thẳng về Lư Thành,
lúc đó buổi từ thiện đang được tổ chức tại
Lư Thành, tuy cậu không cần lên sân khấu,
nhưng cũng vẫn phải lộ diện.
Tiểu Văn Nguyệt nhún vai với LÍ Tinh
Tinh, đi thẳng vào phòng Diệp Thiên
không chút ngại ngùng.
“Mấy người đang làm gi đáy?, Diệp
Thiên nhíu mày: “Mối quan hệ giữa tôi và
mấy người hình như chưa thân đến mức để
máy người có thể tùy tiện vào trong phòng
tôi nhì?.
Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại căn
bản không quan tâm, bọn họ đã quá hiểu
tinh cách của Diệp Thiên rối, chỉ cần bọn
họ an phận chút, đừng có làm những
chuyện kiến cậu ghét và phản cảm thì cho
dù bọn họ có ương buởng đến đầu cậu cũng đều không quan tâm.
Hai cô gái đi vào trong phòng, mềm
mòng thuyết phục một hồi, cuối cùng Diệp
Thiên không chịu nổi bọn họ nữa đành vác
mặt ra ngoài đi dạo với bọn họ.
Kiểm Tây được coi là khu tương đối
sắm uất ở tỉnh Kiểm, lúc này bọn họ đang
ở thủ phủ “thành phố Khải, là nơi phốn
hoa nhất Kiểm Tây, các trung tâm thương
mại mọc san sát trên đường.
Hôm nay là cuối tuần, người trên phố
đông đúc, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh
kéo Diệp Thiên vào trong một trung tâm
thương mại lôn, gần như đều đi xem hết
các cửa hàng lồn nhỏ trong đó.
Tại cửa một cửa hàng thời trang
Versace, Tiểu Văn Nguyệt dừng lại, Diệp
Thiên là nam thanh niên duy nhất ở đây
trên người xách đầy túi lồn túi nhỏ, nên
cậu đã cảm thấy không kiên nhẫn được
nữa: “Hai người đã mua nhiều đổ thể rối
còn định mua nữa sao?”.
Tiểu Văn Nguyệt nhìn thấy bộ đồ có
phong cách rất độc đảo được trưng bày
trước cửa, đôi mắt sáng long lanh nói:
“Diệp Thiên, tôi muốn mua quần áo cho
anh!”.
“Anh cứu tôi nhiều lần như vậy, còn lấy
lại được biệt thự và doanh nghiệp của nhà
tôi, tôi luôn chưa có cơ hội để nói lời cảm
dn với anh!”.
“Tôi biết, với người có gia sản hàng
trấm tỷ như anh thì một bộ quân áo chẳng
có giá trị gì cả, nhưng đây là tấm lòng của
tôi!”.
Diệp Thiên nhiu mày, đang định từ chối
thì Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã mỗi
người một bên kéo cậu vào bên trong của
hàng.
Ba người vừa bước vào cửa hàng, lập
tức có vô số ánh mắt nhin tối.
Hai cô gái vốn xinh đẹp xuất chúng,
hơn nữa khí chất hơn người, quần áo trên
người cũng toàn hàng hiệu, vô cùng đẳng
cấp, hai cô gái xuất sắc như vậy lại đi bên
cạnh một thiếu niên, điều này khiến nhiều
người cảm thấy tỏ mò.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Một đêm trôi qua rất nhanh, buổi trưangày hôm sau, Có Giai Lệ đi chuẩn bị mọiviệc để lên sân khẩu biểu diễn, Diệp Thiênđược Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh gọidậy.“Diệp Thiên, hôm nay thời tiết đẹp thếnày, hay là đi ra ngoài đi dạo đi?.Tiểu Văn Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào,chỉ về phía ảnh nắng ấm áp bên ngoài.“Đi dạo? Tôi không có hứng thú!.Diệp Thiên khê lắc đấu, rồi nằm xuốngsofa trong khách sạn, cấm điện thoại lênnghịch.Vừa rối Ngô Quảng Phú nhắn tin tối, bangày nữa sẽ tổ chức buổi từ thiện ở LưThành, lúc đó sẽ mời các ngôi sao nổitiếng đến biểu diễn.Sự phát triển của Tập đoàn Lãng Thiênngày nay có thể nói là tăng trường vô cùngổn định, nhưng nói thật Tập đoàn LăngThiên chỉ trong vài tháng ngắn ngủi màphát triển không ngừng, có tấm ảnh hưởng khá lớn, đó là vì quan hệ công chúng giỏivà biết tạo sức ảnh hưởng của thươnghiệu, lúc này tổ chức vài hoạt động, tổchức từ thiện, cho dù là cống hiến cho nhànước hay là truyền bá thương hiệu thì đềuvẫn có được tiếng tăm vang dội.Tối nay sau khi xem Cố Giai Lệ biểudiễn xong, cậu sẽ bay thẳng về Lư Thành,lúc đó buổi từ thiện đang được tổ chức tạiLư Thành, tuy cậu không cần lên sân khấu,nhưng cũng vẫn phải lộ diện.Tiểu Văn Nguyệt nhún vai với LÍ TinhTinh, đi thẳng vào phòng Diệp Thiênkhông chút ngại ngùng.“Mấy người đang làm gi đáy?, DiệpThiên nhíu mày: “Mối quan hệ giữa tôi vàmấy người hình như chưa thân đến mức đểmáy người có thể tùy tiện vào trong phòngtôi nhì?.Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại cănbản không quan tâm, bọn họ đã quá hiểutinh cách của Diệp Thiên rối, chỉ cần bọnhọ an phận chút, đừng có làm nhữngchuyện kiến cậu ghét và phản cảm thì chodù bọn họ có ương buởng đến đầu cậu cũng đều không quan tâm.Hai cô gái đi vào trong phòng, mềmmòng thuyết phục một hồi, cuối cùng DiệpThiên không chịu nổi bọn họ nữa đành vácmặt ra ngoài đi dạo với bọn họ.Kiểm Tây được coi là khu tương đốisắm uất ở tỉnh Kiểm, lúc này bọn họ đangở thủ phủ “thành phố Khải, là nơi phốnhoa nhất Kiểm Tây, các trung tâm thươngmại mọc san sát trên đường.Hôm nay là cuối tuần, người trên phốđông đúc, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinhkéo Diệp Thiên vào trong một trung tâmthương mại lôn, gần như đều đi xem hếtcác cửa hàng lồn nhỏ trong đó.Tại cửa một cửa hàng thời trangVersace, Tiểu Văn Nguyệt dừng lại, DiệpThiên là nam thanh niên duy nhất ở đâytrên người xách đầy túi lồn túi nhỏ, nêncậu đã cảm thấy không kiên nhẫn đượcnữa: “Hai người đã mua nhiều đổ thể rốicòn định mua nữa sao?”.Tiểu Văn Nguyệt nhìn thấy bộ đồ cóphong cách rất độc đảo được trưng bàytrước cửa, đôi mắt sáng long lanh nói:“Diệp Thiên, tôi muốn mua quần áo choanh!”.“Anh cứu tôi nhiều lần như vậy, còn lấylại được biệt thự và doanh nghiệp của nhàtôi, tôi luôn chưa có cơ hội để nói lời cảmdn với anh!”.“Tôi biết, với người có gia sản hàngtrấm tỷ như anh thì một bộ quân áo chẳngcó giá trị gì cả, nhưng đây là tấm lòng củatôi!”.Diệp Thiên nhiu mày, đang định từ chốithì Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã mỗingười một bên kéo cậu vào bên trong củahàng.Ba người vừa bước vào cửa hàng, lậptức có vô số ánh mắt nhin tối.Hai cô gái vốn xinh đẹp xuất chúng,hơn nữa khí chất hơn người, quần áo trênngười cũng toàn hàng hiệu, vô cùng đẳngcấp, hai cô gái xuất sắc như vậy lại đi bêncạnh một thiếu niên, điều này khiến nhiềungười cảm thấy tỏ mò.