Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 490: Chương 489

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cô ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đángthương, thẩm lắc đầu: “Cho dù anh thực sựlà một võ giả, cho dù anh có thể ngang sứcvới anh trai tôi thì đằng sau anh trai tôi vẫncòn có ông nội nữa đó”“Trừ khi, anh còn mạnh hơn ông nội,nhưng điều đó làm sao có thể?”Trong mắt có ta, tu vi của Tiêu NgọcKhanh xuất quỷ nhập thân, sức mạnh khólòng đong đếm được.Đếm trên khắp HoaHạ hiện nay cũng chỉ có ba người có thể sosánh được với Tiêu Ngọc Khanh.Mà bangười này, có ai không phải là nhân vậttuyệt thế tung hoành ngang dọc kia chứ.Tuy rằng tài đua xe của Diệp Thiên xuất quỳnhập thắn, nhưng rõ ràng vẫn không sánhđược với ba người đó.Diệp Thiên không biết Tiêu Tướng dangnghĩ gì, chi quan tâm đến đó ăn và rượungon.Nhưng cách đó không xa, một thanhniên mặc vest và đi giày da đã nhìn thấyDiệp Thiên, lông mày của hắn đột nhiêncau lại, và người phụ nữ bên cạnh hắn cũngbàng hoàng, ánh mắt lộ ra và cầm hận.Người thanh niên này chinh là Tiêu Trị,người đã bị Diệp Thiên trừng trị ở trung tâmthương mại trước đó!“Anh Trì, là tên khốn đó!”.“Hắn cũng ở đây cơ đấy.Khốn kiếp, đâylà tiệc rượu của nhà họ Tiêu, vừa khéo,chúng ta qua đó gặp hắn đi, xem hắn cócòn kiêu căng nữa không!”.Người bạn gái bên cạnh Tiêu Trì đươngnhiên chưa đổi.Hôm nay ở trung tâmthương mại, Diệp Thiên không hề nề mặtTiêu Trị, còn phớt lờ cô ta, khiến cô ta cămhận đến ngứa răng.Bây giờ nhìn thấy “kẻthừ” ở trước mặt, cô ta chuẩn bị tiến tối timDiệp Thiên trút giận.“Khoan đãi”.Tiêu Tri thấy vậy vội kéo cô ta lại.“Đừng vội, em không thấy ai đang ngôibên cạnh hắn à?:Cô ta nghe thế nhìn kĩ lại, chỉ thấy TiêuTường mặc lễ phục màu đồ đang ngồi cạnhDiệp Thiên, không khỏi sững sốt.Cô ta không hiểu, cô công chủa của nhàhọ Tiêu sao lại ngôi cùng với Diệp Thiên.“Chị họ của anh bình thường kiêu ngạothế nào chắc em cũng biết, những cậu ấmcủa Kiểm Tây đều bị chị ấy phớt lỡ hết, đứanào tiếp cận chị ấy đểu bị chị ấy chửi mắngtránh xa.Nhưng bây giờ chị ấy lại ngồi bênthẳng nhóc kia như không có chuyện gì, erằng thân phận của thầng nhóc đó khôngđơn giản”.Mặc dù Tiêu Trì là một kẻ trăng hoa,nhưng cũng có chút thông minh, biết đánhgiá tình hình.Tuy hắn là châu trai nhà họTiêu, nhưng địa vị lại thua kém Tiêu Tườngrất nhiều.Đặc biệt là ông cụ Tiêu NgọcKhanh cưng chiều Tiêu Tường nhất, ngaycả Tiêu Chí Lâm cũng phải nề Tiêu Tưởng,huống hồ là hắn.Cô àlằng lớ im lặng chốc lát, không camtâm nói: “Anh Tri, thẳng nhóc đó có thânphận gì chăng nữa thì đã làm sao, lớn hơnđược nhà họ Tiêu hay sao?”“Hơn nữa, hôm nay hắn đã ra tay đánhanh, còn ngang nhiên hạ thấp nhà họ Tiêu,lẽ nào nhà họ Tiêu sẽ coi như không thấyhay sao? Lễ nào anh cử bỏ qua như vậysao?”Tiêu Trì nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ*ngông cuống” của Diệp Thiên ở trung tâmthương mại ngày hôm nay, càng nghĩ cảngtức giận.“Em ở đây đợi anh, anh sẽ đi tìm anh họanh, xem anh ấy nói thé nào”.Tiêu Trì cần răng, bước nhanh ra phíasau sân khấu.Sau tấm bình phong, Tiêu Chí Lâm đangdặn dồ MC chi tiết chương trình, Tiêu Trìđột nhiên chậm rãi chạy tới.“Anh đi làm việc trước đi, chúng tôi cóchuyện cắn bàn”.Hắn bảo MC đi trước, sau đó đổi sangvề mặt nhăn nhó, đáng thương gọi: “Anhhọ!”.Tối nay Tiêu Chí Lâm mặc một bộ đồvest màu trắng, giống hệt bạch mã hoàngtừ của cung đình thời cổ đại.Nhìn bộ dạngcủa Tiêu Tri, cậu ta lập tức nhiu mày, lộ ravề mặt chán ghét.

Cô ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đáng

thương, thẩm lắc đầu: “Cho dù anh thực sự

là một võ giả, cho dù anh có thể ngang sức

với anh trai tôi thì đằng sau anh trai tôi vẫn

còn có ông nội nữa đó”

“Trừ khi, anh còn mạnh hơn ông nội,

nhưng điều đó làm sao có thể?”

Trong mắt có ta, tu vi của Tiêu Ngọc

Khanh xuất quỷ nhập thân, sức mạnh khó

lòng đong đếm được.

Đếm trên khắp Hoa

Hạ hiện nay cũng chỉ có ba người có thể so

sánh được với Tiêu Ngọc Khanh.

Mà ba

người này, có ai không phải là nhân vật

tuyệt thế tung hoành ngang dọc kia chứ.

Tuy rằng tài đua xe của Diệp Thiên xuất quỳ

nhập thắn, nhưng rõ ràng vẫn không sánh

được với ba người đó.

Diệp Thiên không biết Tiêu Tướng dang

nghĩ gì, chi quan tâm đến đó ăn và rượu

ngon.

Nhưng cách đó không xa, một thanh

niên mặc vest và đi giày da đã nhìn thấy

Diệp Thiên, lông mày của hắn đột nhiên

cau lại, và người phụ nữ bên cạnh hắn cũng

bàng hoàng, ánh mắt lộ ra và cầm hận.

Người thanh niên này chinh là Tiêu Trị,

người đã bị Diệp Thiên trừng trị ở trung tâm

thương mại trước đó!

“Anh Trì, là tên khốn đó!”.

“Hắn cũng ở đây cơ đấy.

Khốn kiếp, đây

là tiệc rượu của nhà họ Tiêu, vừa khéo,

chúng ta qua đó gặp hắn đi, xem hắn có

còn kiêu căng nữa không!”.

Người bạn gái bên cạnh Tiêu Trì đương

nhiên chưa đổi.

Hôm nay ở trung tâm

thương mại, Diệp Thiên không hề nề mặt

Tiêu Trị, còn phớt lờ cô ta, khiến cô ta căm

hận đến ngứa răng.

Bây giờ nhìn thấy “kẻ

thừ” ở trước mặt, cô ta chuẩn bị tiến tối tim

Diệp Thiên trút giận.

“Khoan đãi”.

Tiêu Tri thấy vậy vội kéo cô ta lại.

“Đừng vội, em không thấy ai đang ngôi

bên cạnh hắn à?:

Cô ta nghe thế nhìn kĩ lại, chỉ thấy Tiêu

Tường mặc lễ phục màu đồ đang ngồi cạnh

Diệp Thiên, không khỏi sững sốt.

Cô ta không hiểu, cô công chủa của nhà

họ Tiêu sao lại ngôi cùng với Diệp Thiên.

“Chị họ của anh bình thường kiêu ngạo

thế nào chắc em cũng biết, những cậu ấm

của Kiểm Tây đều bị chị ấy phớt lỡ hết, đứa

nào tiếp cận chị ấy đểu bị chị ấy chửi mắng

tránh xa.

Nhưng bây giờ chị ấy lại ngồi bên

thẳng nhóc kia như không có chuyện gì, e

rằng thân phận của thầng nhóc đó không

đơn giản”.

Mặc dù Tiêu Trì là một kẻ trăng hoa,

nhưng cũng có chút thông minh, biết đánh

giá tình hình.

Tuy hắn là châu trai nhà họ

Tiêu, nhưng địa vị lại thua kém Tiêu Tường

rất nhiều.

Đặc biệt là ông cụ Tiêu Ngọc

Khanh cưng chiều Tiêu Tường nhất, ngay

cả Tiêu Chí Lâm cũng phải nề Tiêu Tưởng,

huống hồ là hắn.

Cô àlằng lớ im lặng chốc lát, không cam

tâm nói: “Anh Tri, thẳng nhóc đó có thân

phận gì chăng nữa thì đã làm sao, lớn hơn

được nhà họ Tiêu hay sao?”

“Hơn nữa, hôm nay hắn đã ra tay đánh

anh, còn ngang nhiên hạ thấp nhà họ Tiêu,

lẽ nào nhà họ Tiêu sẽ coi như không thấy

hay sao? Lễ nào anh cử bỏ qua như vậy

sao?”

Tiêu Trì nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ

*ngông cuống” của Diệp Thiên ở trung tâm

thương mại ngày hôm nay, càng nghĩ cảng

tức giận.

“Em ở đây đợi anh, anh sẽ đi tìm anh họ

anh, xem anh ấy nói thé nào”.

Tiêu Trì cần răng, bước nhanh ra phía

sau sân khấu.

Sau tấm bình phong, Tiêu Chí Lâm đang

dặn dồ MC chi tiết chương trình, Tiêu Trì

đột nhiên chậm rãi chạy tới.

“Anh đi làm việc trước đi, chúng tôi có

chuyện cắn bàn”.

Hắn bảo MC đi trước, sau đó đổi sang

về mặt nhăn nhó, đáng thương gọi: “Anh

họ!”.

Tối nay Tiêu Chí Lâm mặc một bộ đồ

vest màu trắng, giống hệt bạch mã hoàng

từ của cung đình thời cổ đại.

Nhìn bộ dạng

của Tiêu Tri, cậu ta lập tức nhiu mày, lộ ra

về mặt chán ghét.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cô ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đángthương, thẩm lắc đầu: “Cho dù anh thực sựlà một võ giả, cho dù anh có thể ngang sứcvới anh trai tôi thì đằng sau anh trai tôi vẫncòn có ông nội nữa đó”“Trừ khi, anh còn mạnh hơn ông nội,nhưng điều đó làm sao có thể?”Trong mắt có ta, tu vi của Tiêu NgọcKhanh xuất quỷ nhập thân, sức mạnh khólòng đong đếm được.Đếm trên khắp HoaHạ hiện nay cũng chỉ có ba người có thể sosánh được với Tiêu Ngọc Khanh.Mà bangười này, có ai không phải là nhân vậttuyệt thế tung hoành ngang dọc kia chứ.Tuy rằng tài đua xe của Diệp Thiên xuất quỳnhập thắn, nhưng rõ ràng vẫn không sánhđược với ba người đó.Diệp Thiên không biết Tiêu Tướng dangnghĩ gì, chi quan tâm đến đó ăn và rượungon.Nhưng cách đó không xa, một thanhniên mặc vest và đi giày da đã nhìn thấyDiệp Thiên, lông mày của hắn đột nhiêncau lại, và người phụ nữ bên cạnh hắn cũngbàng hoàng, ánh mắt lộ ra và cầm hận.Người thanh niên này chinh là Tiêu Trị,người đã bị Diệp Thiên trừng trị ở trung tâmthương mại trước đó!“Anh Trì, là tên khốn đó!”.“Hắn cũng ở đây cơ đấy.Khốn kiếp, đâylà tiệc rượu của nhà họ Tiêu, vừa khéo,chúng ta qua đó gặp hắn đi, xem hắn cócòn kiêu căng nữa không!”.Người bạn gái bên cạnh Tiêu Trì đươngnhiên chưa đổi.Hôm nay ở trung tâmthương mại, Diệp Thiên không hề nề mặtTiêu Trị, còn phớt lờ cô ta, khiến cô ta cămhận đến ngứa răng.Bây giờ nhìn thấy “kẻthừ” ở trước mặt, cô ta chuẩn bị tiến tối timDiệp Thiên trút giận.“Khoan đãi”.Tiêu Tri thấy vậy vội kéo cô ta lại.“Đừng vội, em không thấy ai đang ngôibên cạnh hắn à?:Cô ta nghe thế nhìn kĩ lại, chỉ thấy TiêuTường mặc lễ phục màu đồ đang ngồi cạnhDiệp Thiên, không khỏi sững sốt.Cô ta không hiểu, cô công chủa của nhàhọ Tiêu sao lại ngôi cùng với Diệp Thiên.“Chị họ của anh bình thường kiêu ngạothế nào chắc em cũng biết, những cậu ấmcủa Kiểm Tây đều bị chị ấy phớt lỡ hết, đứanào tiếp cận chị ấy đểu bị chị ấy chửi mắngtránh xa.Nhưng bây giờ chị ấy lại ngồi bênthẳng nhóc kia như không có chuyện gì, erằng thân phận của thầng nhóc đó khôngđơn giản”.Mặc dù Tiêu Trì là một kẻ trăng hoa,nhưng cũng có chút thông minh, biết đánhgiá tình hình.Tuy hắn là châu trai nhà họTiêu, nhưng địa vị lại thua kém Tiêu Tườngrất nhiều.Đặc biệt là ông cụ Tiêu NgọcKhanh cưng chiều Tiêu Tường nhất, ngaycả Tiêu Chí Lâm cũng phải nề Tiêu Tưởng,huống hồ là hắn.Cô àlằng lớ im lặng chốc lát, không camtâm nói: “Anh Tri, thẳng nhóc đó có thânphận gì chăng nữa thì đã làm sao, lớn hơnđược nhà họ Tiêu hay sao?”“Hơn nữa, hôm nay hắn đã ra tay đánhanh, còn ngang nhiên hạ thấp nhà họ Tiêu,lẽ nào nhà họ Tiêu sẽ coi như không thấyhay sao? Lễ nào anh cử bỏ qua như vậysao?”Tiêu Trì nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ*ngông cuống” của Diệp Thiên ở trung tâmthương mại ngày hôm nay, càng nghĩ cảngtức giận.“Em ở đây đợi anh, anh sẽ đi tìm anh họanh, xem anh ấy nói thé nào”.Tiêu Trì cần răng, bước nhanh ra phíasau sân khấu.Sau tấm bình phong, Tiêu Chí Lâm đangdặn dồ MC chi tiết chương trình, Tiêu Trìđột nhiên chậm rãi chạy tới.“Anh đi làm việc trước đi, chúng tôi cóchuyện cắn bàn”.Hắn bảo MC đi trước, sau đó đổi sangvề mặt nhăn nhó, đáng thương gọi: “Anhhọ!”.Tối nay Tiêu Chí Lâm mặc một bộ đồvest màu trắng, giống hệt bạch mã hoàngtừ của cung đình thời cổ đại.Nhìn bộ dạngcủa Tiêu Tri, cậu ta lập tức nhiu mày, lộ ravề mặt chán ghét.

Chương 490: Chương 489