Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 523: Chương 522
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Trên mặt hồ, Diệp Thiên và ba cô gái chèo thuyền tiếnvề phía trước, hưởng thâng tối đão.Tiểu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, không nhịnđược hỏi Diệp Thiên: “Những người vừa rồi là ai vậy? VIsao lại đến tim anh?”.“Bọn họ à?”.Diệp Thiên thờ đ, buột miệng trả lời: “Một đám hếnhày múa mà thô, không đáng nhắc tới.Có Giai Lệ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Diệp Thiên, bây giờanh nổi tiếng như vậy, có phải sẽ còn có người đến timanh đúng không”.Đây là vấn để mà cô lo láng, Diệp Thiên đủ mạnh, đãđạt đến trình độ gần như vô địch, nhưng hình như kẻ địchcũng càng lúc càng nhiều.Diệp Thiên ngữa đầu dựa vào thuyền, mìm cười.“Con đường anh phải đi đã định sẵn sẽ không ngừnggặp kẻ địch mạnh, những chuyện này anh đã dự liệu trướcrồi”.“Anh còn con đường rất dài phải đi, còn rất nhiềuchuyện phải làm.Trước lúc đó, bất kế là ai chặn trước mặtanh, anh cũng sẽ lần lượt giải quyết hết”.“Trên thế giới này, không ai có thể cân được anh!”.Diệp Thiên nhìn chằm chằm mặt hố khói sóng mênhmng, trong mắt lỏe lên ảnh sáng kiên định mà tự tin.Cậu còn chưa về nhà họ Diệp, còn chưa đứng trướcmặt người nhà họ Diệp hỏi một câu, vì sao năm xưa lại phế bỏ võ công của cậu, vì sao lại nhận định cậu là mắmtai họa của nhà họ Diệp.Cảm giác được nỗi buồn trong giọng nãi của DiệpThiên, Có Giai Lệ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu.“Anh Diệp Thiên, có câu này em đã hồi anh từ támnăm trước, nhưng anh không trà lời.Hôm nay, em muốnhỏi lại lấn nữa, anh có thé nói cho em không?”.Diệp Thiên nghiêng đầu nhin, đối diện với ánh mắtquật cường của Có Giai Lệ.“Em muốn hồi về thân thế của anh phải không?”.Có Giai Lệ trịnh trọng gặt đầu.Mặc dù cô quen biết Diệp Thiên từ nhô, nhưng lạikhông rõ về lại lịch cũng như thân thế của Diệp Thiên.Tám năm trước, có đã hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậulại từ chối trả lời.Hôm nay, cô chi muốn hiểu rõ mọi thứ vềDiệp Thiên.Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh cũng nghiêng đầusang, rất muốn biết chuyện về Diệp Thiên.“Tấm năm trước, anh không trả lời em là vì lúc đó anhchưa có vốn liếng gì để trả lời.“Nhưng hôm nay, anh có thể nói cho em rái”.Diệp Thiên tỏ a nghiêm túc, hai mắt nheo lại.“Anh từng là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, gia chủnhà họ Diệp Diệp Vân Long là bố anh”.Ba người trên thuyền đếu sững sốt, dù bọn họ khôngmấy hiểu biết về những gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng cũngxem như có nghe nói.Vì nhìn khắp Hoa Hạ, các gia tộc lớn mạnh nhất đềuhội tụ ở thủ đô, mà nhà họ Diệp thì cho dù là ở thủ đô gia tộc mạnh nhiều như mây cũng chắc chắn chiếm vị tríđứng đầu.Mặc dù bọn họ không quá rõ về tinh hình ở thủ đô,nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp VânLong.Đây là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô,nắm trong tay tiến tài quyền thế một nữa bầu trời, hơnhần tất cả các gia chủ khác hiện nay.Bọn họ không ngỡ Diệp Thiên lại có lai lịch khủngkhiếp như vậy.Hễ dính dáng tới nhà họ Diệp đã đủ khiến người taxem trọng.Diệp Thiên lại còn là con trai của gia chủ DiệpVân Long, lai lịch thế này đúng là lồn đến mức đáng sợ.“Mọi người không cần phải ngạc nhiên, đó là chuyệntrước đây:Diệp Thiên nhìn về mặt của ba cô gãi, khẽ xua tay.“Từ cái đêm của tám năm trước, Diệp Vân Long phếbỏ võ công của anh, ném anh vào núi hoang, anh và nhàhọ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không cònngười thân gì nữa”.Cậu nói xong, kể lại chuyện minh bị Diệp Sơn cho làtai họa của gia tộc, bị Diệp Văn Long phế bỏ võ công rốiném vào núi sâu rứng hoang tự sinh tự diệt.
Trên mặt hồ, Diệp Thiên và ba cô gái chèo thuyền tiến
về phía trước, hưởng thâng tối đão.
Tiểu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, không nhịn
được hỏi Diệp Thiên: “Những người vừa rồi là ai vậy? VI
sao lại đến tim anh?”.
“Bọn họ à?”.
Diệp Thiên thờ đ, buột miệng trả lời: “Một đám hế
nhày múa mà thô, không đáng nhắc tới.
Có Giai Lệ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Diệp Thiên, bây giờ
anh nổi tiếng như vậy, có phải sẽ còn có người đến tim
anh đúng không”.
Đây là vấn để mà cô lo láng, Diệp Thiên đủ mạnh, đã
đạt đến trình độ gần như vô địch, nhưng hình như kẻ địch
cũng càng lúc càng nhiều.
Diệp Thiên ngữa đầu dựa vào thuyền, mìm cười.
“Con đường anh phải đi đã định sẵn sẽ không ngừng
gặp kẻ địch mạnh, những chuyện này anh đã dự liệu trước
rồi”.
“Anh còn con đường rất dài phải đi, còn rất nhiều
chuyện phải làm.
Trước lúc đó, bất kế là ai chặn trước mặt
anh, anh cũng sẽ lần lượt giải quyết hết”.
“Trên thế giới này, không ai có thể cân được anh!”.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm mặt hố khói sóng mênh
mng, trong mắt lỏe lên ảnh sáng kiên định mà tự tin.
Cậu còn chưa về nhà họ Diệp, còn chưa đứng trước
mặt người nhà họ Diệp hỏi một câu, vì sao năm xưa lại phế bỏ võ công của cậu, vì sao lại nhận định cậu là mắm
tai họa của nhà họ Diệp.
Cảm giác được nỗi buồn trong giọng nãi của Diệp
Thiên, Có Giai Lệ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu.
“Anh Diệp Thiên, có câu này em đã hồi anh từ tám
năm trước, nhưng anh không trà lời.
Hôm nay, em muốn
hỏi lại lấn nữa, anh có thé nói cho em không?”.
Diệp Thiên nghiêng đầu nhin, đối diện với ánh mắt
quật cường của Có Giai Lệ.
“Em muốn hồi về thân thế của anh phải không?”.
Có Giai Lệ trịnh trọng gặt đầu.
Mặc dù cô quen biết Diệp Thiên từ nhô, nhưng lại
không rõ về lại lịch cũng như thân thế của Diệp Thiên.
Tám năm trước, có đã hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậu
lại từ chối trả lời.
Hôm nay, cô chi muốn hiểu rõ mọi thứ về
Diệp Thiên.
Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh cũng nghiêng đầu
sang, rất muốn biết chuyện về Diệp Thiên.
“Tấm năm trước, anh không trả lời em là vì lúc đó anh
chưa có vốn liếng gì để trả lời.
“Nhưng hôm nay, anh có thể nói cho em rái”.
Diệp Thiên tỏ a nghiêm túc, hai mắt nheo lại.
“Anh từng là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, gia chủ
nhà họ Diệp Diệp Vân Long là bố anh”.
Ba người trên thuyền đếu sững sốt, dù bọn họ không
mấy hiểu biết về những gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng cũng
xem như có nghe nói.
Vì nhìn khắp Hoa Hạ, các gia tộc lớn mạnh nhất đều
hội tụ ở thủ đô, mà nhà họ Diệp thì cho dù là ở thủ đô gia tộc mạnh nhiều như mây cũng chắc chắn chiếm vị trí
đứng đầu.
Mặc dù bọn họ không quá rõ về tinh hình ở thủ đô,
nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp Vân
Long.
Đây là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô,
nắm trong tay tiến tài quyền thế một nữa bầu trời, hơn
hần tất cả các gia chủ khác hiện nay.
Bọn họ không ngỡ Diệp Thiên lại có lai lịch khủng
khiếp như vậy.
Hễ dính dáng tới nhà họ Diệp đã đủ khiến người ta
xem trọng.
Diệp Thiên lại còn là con trai của gia chủ Diệp
Vân Long, lai lịch thế này đúng là lồn đến mức đáng sợ.
“Mọi người không cần phải ngạc nhiên, đó là chuyện
trước đây:
Diệp Thiên nhìn về mặt của ba cô gãi, khẽ xua tay.
“Từ cái đêm của tám năm trước, Diệp Vân Long phế
bỏ võ công của anh, ném anh vào núi hoang, anh và nhà
họ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không còn
người thân gì nữa”.
Cậu nói xong, kể lại chuyện minh bị Diệp Sơn cho là
tai họa của gia tộc, bị Diệp Văn Long phế bỏ võ công rối
ném vào núi sâu rứng hoang tự sinh tự diệt.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Trên mặt hồ, Diệp Thiên và ba cô gái chèo thuyền tiếnvề phía trước, hưởng thâng tối đão.Tiểu Văn Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại, không nhịnđược hỏi Diệp Thiên: “Những người vừa rồi là ai vậy? VIsao lại đến tim anh?”.“Bọn họ à?”.Diệp Thiên thờ đ, buột miệng trả lời: “Một đám hếnhày múa mà thô, không đáng nhắc tới.Có Giai Lệ cũng lên tiếng hỏi: “Anh Diệp Thiên, bây giờanh nổi tiếng như vậy, có phải sẽ còn có người đến timanh đúng không”.Đây là vấn để mà cô lo láng, Diệp Thiên đủ mạnh, đãđạt đến trình độ gần như vô địch, nhưng hình như kẻ địchcũng càng lúc càng nhiều.Diệp Thiên ngữa đầu dựa vào thuyền, mìm cười.“Con đường anh phải đi đã định sẵn sẽ không ngừnggặp kẻ địch mạnh, những chuyện này anh đã dự liệu trướcrồi”.“Anh còn con đường rất dài phải đi, còn rất nhiềuchuyện phải làm.Trước lúc đó, bất kế là ai chặn trước mặtanh, anh cũng sẽ lần lượt giải quyết hết”.“Trên thế giới này, không ai có thể cân được anh!”.Diệp Thiên nhìn chằm chằm mặt hố khói sóng mênhmng, trong mắt lỏe lên ảnh sáng kiên định mà tự tin.Cậu còn chưa về nhà họ Diệp, còn chưa đứng trướcmặt người nhà họ Diệp hỏi một câu, vì sao năm xưa lại phế bỏ võ công của cậu, vì sao lại nhận định cậu là mắmtai họa của nhà họ Diệp.Cảm giác được nỗi buồn trong giọng nãi của DiệpThiên, Có Giai Lệ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay cậu.“Anh Diệp Thiên, có câu này em đã hồi anh từ támnăm trước, nhưng anh không trà lời.Hôm nay, em muốnhỏi lại lấn nữa, anh có thé nói cho em không?”.Diệp Thiên nghiêng đầu nhin, đối diện với ánh mắtquật cường của Có Giai Lệ.“Em muốn hồi về thân thế của anh phải không?”.Có Giai Lệ trịnh trọng gặt đầu.Mặc dù cô quen biết Diệp Thiên từ nhô, nhưng lạikhông rõ về lại lịch cũng như thân thế của Diệp Thiên.Tám năm trước, có đã hỏi cậu về vấn đề này, nhưng cậulại từ chối trả lời.Hôm nay, cô chi muốn hiểu rõ mọi thứ vềDiệp Thiên.Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh cũng nghiêng đầusang, rất muốn biết chuyện về Diệp Thiên.“Tấm năm trước, anh không trả lời em là vì lúc đó anhchưa có vốn liếng gì để trả lời.“Nhưng hôm nay, anh có thể nói cho em rái”.Diệp Thiên tỏ a nghiêm túc, hai mắt nheo lại.“Anh từng là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, gia chủnhà họ Diệp Diệp Vân Long là bố anh”.Ba người trên thuyền đếu sững sốt, dù bọn họ khôngmấy hiểu biết về những gia tộc lớn ở thủ đô, nhưng cũngxem như có nghe nói.Vì nhìn khắp Hoa Hạ, các gia tộc lớn mạnh nhất đềuhội tụ ở thủ đô, mà nhà họ Diệp thì cho dù là ở thủ đô gia tộc mạnh nhiều như mây cũng chắc chắn chiếm vị tríđứng đầu.Mặc dù bọn họ không quá rõ về tinh hình ở thủ đô,nhưng cũng từng nghe qua danh tiếng của Diệp VânLong.Đây là nhân vật có sức ảnh hưởng rất lớn ở thủ đô,nắm trong tay tiến tài quyền thế một nữa bầu trời, hơnhần tất cả các gia chủ khác hiện nay.Bọn họ không ngỡ Diệp Thiên lại có lai lịch khủngkhiếp như vậy.Hễ dính dáng tới nhà họ Diệp đã đủ khiến người taxem trọng.Diệp Thiên lại còn là con trai của gia chủ DiệpVân Long, lai lịch thế này đúng là lồn đến mức đáng sợ.“Mọi người không cần phải ngạc nhiên, đó là chuyệntrước đây:Diệp Thiên nhìn về mặt của ba cô gãi, khẽ xua tay.“Từ cái đêm của tám năm trước, Diệp Vân Long phếbỏ võ công của anh, ném anh vào núi hoang, anh và nhàhọ Diệp đã không còn quan hệ gì nữa, cũng không cònngười thân gì nữa”.Cậu nói xong, kể lại chuyện minh bị Diệp Sơn cho làtai họa của gia tộc, bị Diệp Văn Long phế bỏ võ công rốiném vào núi sâu rứng hoang tự sinh tự diệt.