Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 530: Chương 529

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ đểxử Diệp Thiên rồi.Nhìn bộ dạng bình thàn như không của Diệp Thiên,trong lòng cô ấy lại thắm lắc đầu.Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như DiệpThiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớnđến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục ChíMinh dạy cho Diệp Thiên bài học.Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấycó lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chânLục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xây raxung đột.Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy vềDiệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mùquảng, không biết trời cao đất dày đến đầu cũng đều sẽkhiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoạiSuốt cả quãng đường Kỳ Nhược Tuyết không nóichuyện với Diệp Thiên một cầu nào nữa, ý định bỏ kínhrâm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự củacô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không cònchút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cà họ tên củaDiệp Thiên cũng không muốn biết.Kỳ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, DiệpThiên cũng vui về trong yên lặng, cả quãng đường đều đểđiện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khimáy bay hạ cánh.Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ KỳNhược Tuyết, âm thẩm đứng dậy.Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị KỳNhược Tuyết kiếm cô ngăn lại.Kỳ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên,ảnh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hưởng khác.Vi cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giốngnhau cho nên mdi để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấychẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùngphát lờ cô suốt cả quãng đường lại chinh là người mà côluôn mong nhớ chứ?về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốccủa Tập đoàn Thiên Phong.Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty concủa Tập đoàn Lãng Thiên, nhưng Ngô Quảng Phú vẫn giữthối quen trước đầy, thích làm việc trong văn phòng củaTập đoàn Thiên Phong.Nhìn thấy Diệp Thiên đến, anh ta vội vàng đưa bằnglich trình cụ thể của buổi từ thiện lần này cho Diệp Thiênxem.Diệp Thiên nhìn qua một lượt, rồi gặt đầu.“Lich trình cụ thế rất đấy đủ, mỗi một chi tiết đều suynghĩ rất chu đáo, tôi đúng là không nhìn nhấm anh, anhrất có thiên phủ và năng lực trong thương mại đáy!”.Nghe thấy Diệp Thiên khen, Ngô Quảng Phú khôngdám kế công, chỉ khiêm tốn cưới: “Đây đều là kết quả domọi người cùng nỗ lực, do sự lãnh đạo sáng suốt của cậuThiên thôi”.Nói xong, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thế là lại lôi mộtphần tài liệu ra.“Phải rối cậu Thiên, đây là danh sách những ngườiđến biểu diễn ở buổi từ thiện ngày mai, còn nữa, ngôi saochúng ta mời đến đại diện phát ngôn lần này cũng vừa tớiLư Thành, tôi đã sắp xếp cô ấy đến khách sạn Lăng Thiênở rồi”.“Ngày mai sau khi cô ấy biểu diễn trong buổi từ thiệncủa chúng ta xong sẽ ở Lư Thành ba ngày, quay một vài MV liên quan đến Tẩy Túy Đan!”.“Đây là thông tin của cô ấy!”.Ngô Quảng Phú nói xong, đưa một bảng thông tin vàvài bức ảnh cho Diệp Thiên.Diệp Thiên cầm lấy nhìn rồi nhíu mày, biểu cảm trởnên kỳ lạ.“Kỳ Nhược Tuyết? Thì ra người đại diện phát ngôn lầnnày được mời đến là cô ấy sao?”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ đểxử Diệp Thiên rồi.Nhìn bộ dạng bình thàn như không của Diệp Thiên,trong lòng cô ấy lại thắm lắc đầu.Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như DiệpThiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớnđến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục ChíMinh dạy cho Diệp Thiên bài học.Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấycó lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chânLục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xây raxung đột.Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy vềDiệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mùquảng, không biết trời cao đất dày đến đầu cũng đều sẽkhiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoạiSuốt cả quãng đường Kỳ Nhược Tuyết không nóichuyện với Diệp Thiên một cầu nào nữa, ý định bỏ kínhrâm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự củacô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không cònchút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cà họ tên củaDiệp Thiên cũng không muốn biết.Kỳ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, DiệpThiên cũng vui về trong yên lặng, cả quãng đường đều đểđiện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khimáy bay hạ cánh.Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ KỳNhược Tuyết, âm thẩm đứng dậy.Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị KỳNhược Tuyết kiếm cô ngăn lại.Kỳ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên,ảnh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hưởng khác.Vi cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giốngnhau cho nên mdi để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấychẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùngphát lờ cô suốt cả quãng đường lại chinh là người mà côluôn mong nhớ chứ?về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốccủa Tập đoàn Thiên Phong.Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty concủa Tập đoàn Lãng Thiên, nhưng Ngô Quảng Phú vẫn giữthối quen trước đầy, thích làm việc trong văn phòng củaTập đoàn Thiên Phong.Nhìn thấy Diệp Thiên đến, anh ta vội vàng đưa bằnglich trình cụ thể của buổi từ thiện lần này cho Diệp Thiênxem.Diệp Thiên nhìn qua một lượt, rồi gặt đầu.“Lich trình cụ thế rất đấy đủ, mỗi một chi tiết đều suynghĩ rất chu đáo, tôi đúng là không nhìn nhấm anh, anhrất có thiên phủ và năng lực trong thương mại đáy!”.Nghe thấy Diệp Thiên khen, Ngô Quảng Phú khôngdám kế công, chỉ khiêm tốn cưới: “Đây đều là kết quả domọi người cùng nỗ lực, do sự lãnh đạo sáng suốt của cậuThiên thôi”.Nói xong, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thế là lại lôi mộtphần tài liệu ra.“Phải rối cậu Thiên, đây là danh sách những ngườiđến biểu diễn ở buổi từ thiện ngày mai, còn nữa, ngôi saochúng ta mời đến đại diện phát ngôn lần này cũng vừa tớiLư Thành, tôi đã sắp xếp cô ấy đến khách sạn Lăng Thiênở rồi”.“Ngày mai sau khi cô ấy biểu diễn trong buổi từ thiệncủa chúng ta xong sẽ ở Lư Thành ba ngày, quay một vài MV liên quan đến Tẩy Túy Đan!”.“Đây là thông tin của cô ấy!”.Ngô Quảng Phú nói xong, đưa một bảng thông tin vàvài bức ảnh cho Diệp Thiên.Diệp Thiên cầm lấy nhìn rồi nhíu mày, biểu cảm trởnên kỳ lạ.“Kỳ Nhược Tuyết? Thì ra người đại diện phát ngôn lầnnày được mời đến là cô ấy sao?”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cô ấy cho rằng một mình Lục Chí Minh có lẽ đã đủ đểxử Diệp Thiên rồi.Nhìn bộ dạng bình thàn như không của Diệp Thiên,trong lòng cô ấy lại thắm lắc đầu.Người tự cao tự đại, không biết mình là ai như DiệpThiên sau này bị dạy dỗ nhiều mới biết thế giới này lớnđến mức nào, nếu ở trường hợp khác, cô ấy chắc chắn sẽ mặc kệ sự sống chết của Diệp Thiên, để cho Lục ChíMinh dạy cho Diệp Thiên bài học.Nhưng chuyện này là do cô ấy mà nên, cô ấy cảm thấycó lỗi nên quyết định lát nữa xuống máy bay sẽ giữ chânLục Chí Minh lại, để Diệp Thiên đi trước, để tránh xây raxung đột.Tuy như vậy nhưng những thiện cảm của cô ấy vềDiệp Thiên trước đó đều đã tan biến, người tự đại mùquảng, không biết trời cao đất dày đến đầu cũng đều sẽkhiến người ta cảm thấy ghét, và cô ấy cũng không ngoạiSuốt cả quãng đường Kỳ Nhược Tuyết không nóichuyện với Diệp Thiên một cầu nào nữa, ý định bỏ kínhrâm ra để Diệp Thiên nhìn rõ được dung mạo thật sự củacô ấy trước đó cũng lập tức tiêu tan, cô ấy đã không cònchút hứng thú nào với Diệp Thiên, ngay đến cà họ tên củaDiệp Thiên cũng không muốn biết.Kỳ Nhược Tuyết không chủ động nói chuyện, DiệpThiên cũng vui về trong yên lặng, cả quãng đường đều đểđiện thoại ở chế độ máy bay rồi chơi game, cho đến khimáy bay hạ cánh.Máy bay hạ cánh tại Lư Thành, Diệp Thiên mặc kệ KỳNhược Tuyết, âm thẩm đứng dậy.Lục Chí Minh ở phía sau định đuổi theo, lại bị KỳNhược Tuyết kiếm cô ngăn lại.Kỳ Nhược Tuyết nhìn bóng lưng đi xa của Diệp Thiên,ảnh mắt chớp chớp, cuối cùng cũng nhìn ra hưởng khác.Vi cô cảm thấy Diệp Thiên và “người đó” khá giốngnhau cho nên mdi để ý nhiều hơn, nhưng bây giờ cô ấychẳng qua chỉ coi Diệp Thiên như một người lạ, một vị khách qua đường vô tình gặp trên máy bay mà thôi.Cô ấy làm sao mà biết được cậu thiếu niên lạnh lùngphát lờ cô suốt cả quãng đường lại chinh là người mà côluôn mong nhớ chứ?về đến Lư Thành, Diệp Thiên đi thẳng đến tòa cao ốccủa Tập đoàn Thiên Phong.Tuy Tập đoàn Thiên Phong đã trở thành công ty concủa Tập đoàn Lãng Thiên, nhưng Ngô Quảng Phú vẫn giữthối quen trước đầy, thích làm việc trong văn phòng củaTập đoàn Thiên Phong.Nhìn thấy Diệp Thiên đến, anh ta vội vàng đưa bằnglich trình cụ thể của buổi từ thiện lần này cho Diệp Thiênxem.Diệp Thiên nhìn qua một lượt, rồi gặt đầu.“Lich trình cụ thế rất đấy đủ, mỗi một chi tiết đều suynghĩ rất chu đáo, tôi đúng là không nhìn nhấm anh, anhrất có thiên phủ và năng lực trong thương mại đáy!”.Nghe thấy Diệp Thiên khen, Ngô Quảng Phú khôngdám kế công, chỉ khiêm tốn cưới: “Đây đều là kết quả domọi người cùng nỗ lực, do sự lãnh đạo sáng suốt của cậuThiên thôi”.Nói xong, anh ta nghĩ đến điều gì đó, thế là lại lôi mộtphần tài liệu ra.“Phải rối cậu Thiên, đây là danh sách những ngườiđến biểu diễn ở buổi từ thiện ngày mai, còn nữa, ngôi saochúng ta mời đến đại diện phát ngôn lần này cũng vừa tớiLư Thành, tôi đã sắp xếp cô ấy đến khách sạn Lăng Thiênở rồi”.“Ngày mai sau khi cô ấy biểu diễn trong buổi từ thiệncủa chúng ta xong sẽ ở Lư Thành ba ngày, quay một vài MV liên quan đến Tẩy Túy Đan!”.“Đây là thông tin của cô ấy!”.Ngô Quảng Phú nói xong, đưa một bảng thông tin vàvài bức ảnh cho Diệp Thiên.Diệp Thiên cầm lấy nhìn rồi nhíu mày, biểu cảm trởnên kỳ lạ.“Kỳ Nhược Tuyết? Thì ra người đại diện phát ngôn lầnnày được mời đến là cô ấy sao?”.

Chương 530: Chương 529