Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 580: Chương 579
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Theo tôi biết, trong viện trọng tài có lẽ có khôngdưới năm mươi trọng tài viên tinh anh!”Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại: “Ó?”Nghe được những gì Chúa Tề Hắc Ám nói, ngay cảcậu cũng phải có chút kinh ngạc, điều này có nghĩa làmỗi một trọng tài viên tinh anh đều là cao thủ cảnh giớisiêu phàm.Mà trong viện trọng tài, trọng tài viên tinh anhmới ở cấp bậc thứ hai.Lai lịch của viện trọng tài đáng sợhơn những gì cậu đã tưởng tượng.“Bên trên những trọng tài viên tinh anh là nhữngngười quản lý cấp cao thực sự của viện trọng tài.Nhữngngười như vậy được gọi là trường trọng tài!”“Mỗi trưởng trọng tài quản lý ít nhất ba mươi trọng tài viên và năm trọng tài viên tinh anh.Các mệnh lệnh củangười đó, miễn là dưoi quyền của trưởng trọng tài, phảiđược thi hành và không được vi phạm!”“Về phần thực lực của trường trọng tài thì tôi cũngchưa nắm rõ!”Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, cậu cũng có kháiniệm chung về vị trí gọi là trường trọng tài này, có thểquàn lý trọng tài viên tinh anh và trọng tài viên bìnhthường, muốn những người này tâm phục khẩu phục,ngoại trừ thân phận cao hơn thì còn cần một sức mạnhtuyệt đối có thể trấn áp được mọi người.Sức mạnh của trường trọng tài phải cao hơn các trọngtài viên tinh anh và khó có thể ước lượng được mức độsức mạnh của người thuộc cấp bậc này.Cậu nhoèn miệng cười không mấy kiêng dè và hỏitiếp: “Ông đã nói ba cấp độ rồi, vậy còn cấp độ cuối cùng thì sao?”Đồng từ của Chúa Tề Hắc Ám co rút lại, về mặt củahắn hơi ngưng lại trong chốc lát.Dường như thật lâu sau hắn mới điều chỉnh lại đượctâm trạng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu xa.“Cấp cuối cùng, đó chính là chủ nhân chân chính củaviện trọng tài, họ được gọi là…”“Mười sáu Thầm phán vương!”“Mười sáu Thầm phán vương?”.Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại.Chúa Tề Hắc Ám gật đầu, hạ giọng nói: “Mười sáuThầm phán vương chính là thống soái cao nhất của việntrọng tài, nắm giữ quyền sinh sát chân chính trong việntrọng tài, không ai có thể chống lại.Bất cứ vị trườngtrọng tài nào cũng thuộc quyền điều động của bọn họ”.“Tương truyền mười sáu Thầm phán vương là hậuduệ của người sáng lập ra viện trọng tài năm xưa, cũngcó tin đồn rằng bọn họ là những người sáng lập đầu tiêncủa viện trọng tài”.“Mười sáu người này thực lực mạnh mẽ, so với thếgiới cũng là bá chủ tối cao chân chính.Nghe nói giáohội Anh Đình từng đối đầu với viện trọng tài đã bị mườisáu vị Thầm phán vương ra tay dẹp tan, khiến giáo hộiAnh Đình không gượng dậy nổi”.“Thực lực của bọn họ mạnh hơn trưởng trọng tài, cóthể nói là sâu không thể lường được, không biết đã đạtđến cảnh giới nào.Có mười sáu người này ở đây, dù việntrọng tài có bị tổn thất nặng nề thế nào cũng vẫn sừngsững không đổ”.“Trọng tài viên, trọng tài viên tinh anh, trưởng trọngtài, Thầm phán vương?”.Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.Trong viện trọng tàicó bốn cấp bậc lớn, giữa các cấp bậc đều phân chiatheo nấc thang thực lực mạnh yếu.
“Theo tôi biết, trong viện trọng tài có lẽ có không
dưới năm mươi trọng tài viên tinh anh!”
Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại: “Ó?”
Nghe được những gì Chúa Tề Hắc Ám nói, ngay cả
cậu cũng phải có chút kinh ngạc, điều này có nghĩa là
mỗi một trọng tài viên tinh anh đều là cao thủ cảnh giới
siêu phàm.
Mà trong viện trọng tài, trọng tài viên tinh anh
mới ở cấp bậc thứ hai.
Lai lịch của viện trọng tài đáng sợ
hơn những gì cậu đã tưởng tượng.
“Bên trên những trọng tài viên tinh anh là những
người quản lý cấp cao thực sự của viện trọng tài.
Những
người như vậy được gọi là trường trọng tài!”
“Mỗi trưởng trọng tài quản lý ít nhất ba mươi trọng tài viên và năm trọng tài viên tinh anh.
Các mệnh lệnh của
người đó, miễn là dưoi quyền của trưởng trọng tài, phải
được thi hành và không được vi phạm!”
“Về phần thực lực của trường trọng tài thì tôi cũng
chưa nắm rõ!”
Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, cậu cũng có khái
niệm chung về vị trí gọi là trường trọng tài này, có thể
quàn lý trọng tài viên tinh anh và trọng tài viên bình
thường, muốn những người này tâm phục khẩu phục,
ngoại trừ thân phận cao hơn thì còn cần một sức mạnh
tuyệt đối có thể trấn áp được mọi người.
Sức mạnh của trường trọng tài phải cao hơn các trọng
tài viên tinh anh và khó có thể ước lượng được mức độ
sức mạnh của người thuộc cấp bậc này.
Cậu nhoèn miệng cười không mấy kiêng dè và hỏi
tiếp: “Ông đã nói ba cấp độ rồi, vậy còn cấp độ cuối cùng thì sao?”
Đồng từ của Chúa Tề Hắc Ám co rút lại, về mặt của
hắn hơi ngưng lại trong chốc lát.
Dường như thật lâu sau hắn mới điều chỉnh lại được
tâm trạng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu xa.
“Cấp cuối cùng, đó chính là chủ nhân chân chính của
viện trọng tài, họ được gọi là…”
“Mười sáu Thầm phán vương!”
“Mười sáu Thầm phán vương?”.
Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại.
Chúa Tề Hắc Ám gật đầu, hạ giọng nói: “Mười sáu
Thầm phán vương chính là thống soái cao nhất của viện
trọng tài, nắm giữ quyền sinh sát chân chính trong viện
trọng tài, không ai có thể chống lại.
Bất cứ vị trường
trọng tài nào cũng thuộc quyền điều động của bọn họ”.
“Tương truyền mười sáu Thầm phán vương là hậu
duệ của người sáng lập ra viện trọng tài năm xưa, cũng
có tin đồn rằng bọn họ là những người sáng lập đầu tiên
của viện trọng tài”.
“Mười sáu người này thực lực mạnh mẽ, so với thế
giới cũng là bá chủ tối cao chân chính.
Nghe nói giáo
hội Anh Đình từng đối đầu với viện trọng tài đã bị mười
sáu vị Thầm phán vương ra tay dẹp tan, khiến giáo hội
Anh Đình không gượng dậy nổi”.
“Thực lực của bọn họ mạnh hơn trưởng trọng tài, có
thể nói là sâu không thể lường được, không biết đã đạt
đến cảnh giới nào.
Có mười sáu người này ở đây, dù viện
trọng tài có bị tổn thất nặng nề thế nào cũng vẫn sừng
sững không đổ”.
“Trọng tài viên, trọng tài viên tinh anh, trưởng trọng
tài, Thầm phán vương?”.
Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trong viện trọng tài
có bốn cấp bậc lớn, giữa các cấp bậc đều phân chia
theo nấc thang thực lực mạnh yếu.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Theo tôi biết, trong viện trọng tài có lẽ có khôngdưới năm mươi trọng tài viên tinh anh!”Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại: “Ó?”Nghe được những gì Chúa Tề Hắc Ám nói, ngay cảcậu cũng phải có chút kinh ngạc, điều này có nghĩa làmỗi một trọng tài viên tinh anh đều là cao thủ cảnh giớisiêu phàm.Mà trong viện trọng tài, trọng tài viên tinh anhmới ở cấp bậc thứ hai.Lai lịch của viện trọng tài đáng sợhơn những gì cậu đã tưởng tượng.“Bên trên những trọng tài viên tinh anh là nhữngngười quản lý cấp cao thực sự của viện trọng tài.Nhữngngười như vậy được gọi là trường trọng tài!”“Mỗi trưởng trọng tài quản lý ít nhất ba mươi trọng tài viên và năm trọng tài viên tinh anh.Các mệnh lệnh củangười đó, miễn là dưoi quyền của trưởng trọng tài, phảiđược thi hành và không được vi phạm!”“Về phần thực lực của trường trọng tài thì tôi cũngchưa nắm rõ!”Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, cậu cũng có kháiniệm chung về vị trí gọi là trường trọng tài này, có thểquàn lý trọng tài viên tinh anh và trọng tài viên bìnhthường, muốn những người này tâm phục khẩu phục,ngoại trừ thân phận cao hơn thì còn cần một sức mạnhtuyệt đối có thể trấn áp được mọi người.Sức mạnh của trường trọng tài phải cao hơn các trọngtài viên tinh anh và khó có thể ước lượng được mức độsức mạnh của người thuộc cấp bậc này.Cậu nhoèn miệng cười không mấy kiêng dè và hỏitiếp: “Ông đã nói ba cấp độ rồi, vậy còn cấp độ cuối cùng thì sao?”Đồng từ của Chúa Tề Hắc Ám co rút lại, về mặt củahắn hơi ngưng lại trong chốc lát.Dường như thật lâu sau hắn mới điều chỉnh lại đượctâm trạng, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi sâu xa.“Cấp cuối cùng, đó chính là chủ nhân chân chính củaviện trọng tài, họ được gọi là…”“Mười sáu Thầm phán vương!”“Mười sáu Thầm phán vương?”.Ánh mắt Diệp Thiên dừng lại.Chúa Tề Hắc Ám gật đầu, hạ giọng nói: “Mười sáuThầm phán vương chính là thống soái cao nhất của việntrọng tài, nắm giữ quyền sinh sát chân chính trong việntrọng tài, không ai có thể chống lại.Bất cứ vị trườngtrọng tài nào cũng thuộc quyền điều động của bọn họ”.“Tương truyền mười sáu Thầm phán vương là hậuduệ của người sáng lập ra viện trọng tài năm xưa, cũngcó tin đồn rằng bọn họ là những người sáng lập đầu tiêncủa viện trọng tài”.“Mười sáu người này thực lực mạnh mẽ, so với thếgiới cũng là bá chủ tối cao chân chính.Nghe nói giáohội Anh Đình từng đối đầu với viện trọng tài đã bị mườisáu vị Thầm phán vương ra tay dẹp tan, khiến giáo hộiAnh Đình không gượng dậy nổi”.“Thực lực của bọn họ mạnh hơn trưởng trọng tài, cóthể nói là sâu không thể lường được, không biết đã đạtđến cảnh giới nào.Có mười sáu người này ở đây, dù việntrọng tài có bị tổn thất nặng nề thế nào cũng vẫn sừngsững không đổ”.“Trọng tài viên, trọng tài viên tinh anh, trưởng trọngtài, Thầm phán vương?”.Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.Trong viện trọng tàicó bốn cấp bậc lớn, giữa các cấp bậc đều phân chiatheo nấc thang thực lực mạnh yếu.