Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 594: Chương 593

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiểu Văn Nguyệt đô mặt, không biết giải thích thếnào, ngược lại Li Tinh Tinh thoài mái nhún vai: “Là khôngtiện, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp những anh chàngdiên cuống theo đuổi cậu sy, sợ đến lúc đó giải quyếtkhông tốt, nên nhờ anh làm sử già bảo vệ hoa”.Tiểu Văn Nguyệt củi đấu thấp hơn, gắn như rụt ngườivào trong áo.Diệp Thiên nhiu mày, không khôi lc đầu.“Đúng là nhằm chán!”.Vừa vào trong quán lầu đã có nhóm người ngồi ở mộtbàn vẫy tay với Tiểu Văn Nguyệt, ai nấy đều cười tươi,nhiệt tình vô cùng.Người ở bàn này hầu như đều là trai xinh gái đẹp, đasố khoảng hai mưới mốt, hai mươi hai tuổi.Trong đó cóvài người khá nhỏ tuổi, khoàng mười sáu mười bảy, nhưngcũng rất xinh đẹp, tuấn tủ lịch sự.Có thể vào được Hội học sinh trường Tam Trung ở LưThành đương nhiên đều là học sinh xuất sắc trăm ngườicó một, Diệp Thiên cũng không thấy lạ gì, trái lại trong sốngười này có vài gương mặt quen thuộc.Đỗ Giai Giai, hoa khôi kiêm lớp trường lớp 12A4 củabọn họ trước kia.Âu Hạo Thần, thủ khoa đại học năm nay.Sở Thần Quang, bạn trai cũ của Tiểu Văn Nguyệt.Điều làm cậu bất ngờ nhất là chàng trai hôm qua chặncậu lại trên cầu, nói một thôi một hối mấy lời vô dụng vớicậu cũng ở đây.Nhưng cậu không để tâm đến bọn họ, tùy ý đi ở đàngsau, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh dẫn trước.“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, đã lầu không gặp, ngói đingồi đi.Một cô gãi trẻ hơn hai musi tuổi, mặt mũi rất đẹp, cólum đồng tiến, đưa tay kéo Tiểu Văn Nguyệt và Lí TinhTinh ngói xuống.Khi cô ta thấy sau lưng họ còn một người nữa thi lậptức ngắn ra.“Anh chàng đẹp trai này là.”.“À, chị Li, giới thiệu với chị đây là Diệp Thiên, cũng học trường Tam Trung ở Lư Thành như chúng ta, là.ứm,bạn của em”.Nghe Tiểu Văn Nguyệt ấp úng giới thiệu, chị Lí lập tứcchăm chú nhìn lại.Cô ta và đám người Sở Thần Quang, Li Vân Phi đềutốt nghiệp trường Tam Trung vào hai năm trước, là bạnhọc với nhau, cũng biết bọn họ chung tinh với Tiểu VănNguyệt.Nhưng bây giờ Tiểu Văn Nguyệt lại dẫn theo mộtnam sinh đến tham gia họp mặt, rõ ràng là tình cảm haingười có điều khó nói.Cô ta âm thẩm quan sát Diệp Thiên, không khỏi suyngắm.Cậu trai trẻ này trông rất đẹp trai, rốt cuộc dựavào đầu mà có thể cướp được trái tim của Tiểu VănNguyệt, ngay cả thanh niên xuất sắc như Sở Thần Quangcũng không sánh được?Cô ta vừa mãi Diệp Thiên ngồi xuống vừa quan sát,cuối cũng lại âm thẩm lắc đầu.Diệp Thiên trừ ngoại hình khí chất đẹp trai ra, cảngười ăn mặc giãn di, quần áo ngày thường, mang đôigiày vãi màu trắng, côn lại không có điểm gì đáng chú ý.Sở Thần Quang và Lư Vân Phi từng là học sinh xuấtsắc của trường, trên người it nhiều cũng có cảm giác ápbức nhàn nhạt, khí phách hơn người.Diệp Thiên so vớibọn họ gắn như không có cảm giác tồn tại.Diệp Thiên vữa ngồi xuống, bỗng có một bàn tay đưatới trước mặt cậu.Cậu ngắng đầu lên, là Li Văn Phi đã chặn cậu trên cầuvượt hôm nay.“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.Lí Vân Phi mim cười, chứa đẩy ẩn ý khó hiểu.“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh củaNguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc.DiệpThiên đi cùng Tiểu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừanhìn đã biết.Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổiNguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họđều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với SởThần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản.Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng làmuốn cua bằng được Tiểu Văn Nguyệt.Bọn họ đều rấtmuốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thếnào.Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biếtrõ về Diệp Thiên là cười thẩm trong lòng, âm thẩm mặcniệm cho Lí Vân Phi.“Li Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủnhư vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.

Tiểu Văn Nguyệt đô mặt, không biết giải thích thế

nào, ngược lại Li Tinh Tinh thoài mái nhún vai: “Là không

tiện, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp những anh chàng

diên cuống theo đuổi cậu sy, sợ đến lúc đó giải quyết

không tốt, nên nhờ anh làm sử già bảo vệ hoa”.

Tiểu Văn Nguyệt củi đấu thấp hơn, gắn như rụt người

vào trong áo.

Diệp Thiên nhiu mày, không khôi lc đầu.

“Đúng là nhằm chán!”.

Vừa vào trong quán lầu đã có nhóm người ngồi ở một

bàn vẫy tay với Tiểu Văn Nguyệt, ai nấy đều cười tươi,

nhiệt tình vô cùng.

Người ở bàn này hầu như đều là trai xinh gái đẹp, đa

số khoảng hai mưới mốt, hai mươi hai tuổi.

Trong đó có

vài người khá nhỏ tuổi, khoàng mười sáu mười bảy, nhưng

cũng rất xinh đẹp, tuấn tủ lịch sự.

Có thể vào được Hội học sinh trường Tam Trung ở Lư

Thành đương nhiên đều là học sinh xuất sắc trăm người

có một, Diệp Thiên cũng không thấy lạ gì, trái lại trong số

người này có vài gương mặt quen thuộc.

Đỗ Giai Giai, hoa khôi kiêm lớp trường lớp 12A4 của

bọn họ trước kia.

Âu Hạo Thần, thủ khoa đại học năm nay.

Sở Thần Quang, bạn trai cũ của Tiểu Văn Nguyệt.

Điều làm cậu bất ngờ nhất là chàng trai hôm qua chặn

cậu lại trên cầu, nói một thôi một hối mấy lời vô dụng với

cậu cũng ở đây.

Nhưng cậu không để tâm đến bọn họ, tùy ý đi ở đàng

sau, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh dẫn trước.

“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, đã lầu không gặp, ngói đi

ngồi đi.

Một cô gãi trẻ hơn hai musi tuổi, mặt mũi rất đẹp, có

lum đồng tiến, đưa tay kéo Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh

Tinh ngói xuống.

Khi cô ta thấy sau lưng họ còn một người nữa thi lập

tức ngắn ra.

“Anh chàng đẹp trai này là.”.

“À, chị Li, giới thiệu với chị đây là Diệp Thiên, cũng học trường Tam Trung ở Lư Thành như chúng ta, là.

ứm,

bạn của em”.

Nghe Tiểu Văn Nguyệt ấp úng giới thiệu, chị Lí lập tức

chăm chú nhìn lại.

Cô ta và đám người Sở Thần Quang, Li Vân Phi đều

tốt nghiệp trường Tam Trung vào hai năm trước, là bạn

học với nhau, cũng biết bọn họ chung tinh với Tiểu Văn

Nguyệt.

Nhưng bây giờ Tiểu Văn Nguyệt lại dẫn theo một

nam sinh đến tham gia họp mặt, rõ ràng là tình cảm hai

người có điều khó nói.

Cô ta âm thẩm quan sát Diệp Thiên, không khỏi suy

ngắm.

Cậu trai trẻ này trông rất đẹp trai, rốt cuộc dựa

vào đầu mà có thể cướp được trái tim của Tiểu Văn

Nguyệt, ngay cả thanh niên xuất sắc như Sở Thần Quang

cũng không sánh được?

Cô ta vừa mãi Diệp Thiên ngồi xuống vừa quan sát,

cuối cũng lại âm thẩm lắc đầu.

Diệp Thiên trừ ngoại hình khí chất đẹp trai ra, cả

người ăn mặc giãn di, quần áo ngày thường, mang đôi

giày vãi màu trắng, côn lại không có điểm gì đáng chú ý.

Sở Thần Quang và Lư Vân Phi từng là học sinh xuất

sắc của trường, trên người it nhiều cũng có cảm giác áp

bức nhàn nhạt, khí phách hơn người.

Diệp Thiên so với

bọn họ gắn như không có cảm giác tồn tại.

Diệp Thiên vữa ngồi xuống, bỗng có một bàn tay đưa

tới trước mặt cậu.

Cậu ngắng đầu lên, là Li Văn Phi đã chặn cậu trên cầu

vượt hôm nay.

“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.

Lí Vân Phi mim cười, chứa đẩy ẩn ý khó hiểu.

“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh của

Nguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.

Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc.

Diệp

Thiên đi cùng Tiểu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừa

nhìn đã biết.

Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổi

Nguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.

Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họ

đều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với Sở

Thần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản.

Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng là

muốn cua bằng được Tiểu Văn Nguyệt.

Bọn họ đều rất

muốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thế

nào.

Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biết

rõ về Diệp Thiên là cười thẩm trong lòng, âm thẩm mặc

niệm cho Lí Vân Phi.

“Li Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủ

như vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tiểu Văn Nguyệt đô mặt, không biết giải thích thếnào, ngược lại Li Tinh Tinh thoài mái nhún vai: “Là khôngtiện, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp những anh chàngdiên cuống theo đuổi cậu sy, sợ đến lúc đó giải quyếtkhông tốt, nên nhờ anh làm sử già bảo vệ hoa”.Tiểu Văn Nguyệt củi đấu thấp hơn, gắn như rụt ngườivào trong áo.Diệp Thiên nhiu mày, không khôi lc đầu.“Đúng là nhằm chán!”.Vừa vào trong quán lầu đã có nhóm người ngồi ở mộtbàn vẫy tay với Tiểu Văn Nguyệt, ai nấy đều cười tươi,nhiệt tình vô cùng.Người ở bàn này hầu như đều là trai xinh gái đẹp, đasố khoảng hai mưới mốt, hai mươi hai tuổi.Trong đó cóvài người khá nhỏ tuổi, khoàng mười sáu mười bảy, nhưngcũng rất xinh đẹp, tuấn tủ lịch sự.Có thể vào được Hội học sinh trường Tam Trung ở LưThành đương nhiên đều là học sinh xuất sắc trăm ngườicó một, Diệp Thiên cũng không thấy lạ gì, trái lại trong sốngười này có vài gương mặt quen thuộc.Đỗ Giai Giai, hoa khôi kiêm lớp trường lớp 12A4 củabọn họ trước kia.Âu Hạo Thần, thủ khoa đại học năm nay.Sở Thần Quang, bạn trai cũ của Tiểu Văn Nguyệt.Điều làm cậu bất ngờ nhất là chàng trai hôm qua chặncậu lại trên cầu, nói một thôi một hối mấy lời vô dụng vớicậu cũng ở đây.Nhưng cậu không để tâm đến bọn họ, tùy ý đi ở đàngsau, Tiểu Văn Nguyệt và Li Tinh Tinh dẫn trước.“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, đã lầu không gặp, ngói đingồi đi.Một cô gãi trẻ hơn hai musi tuổi, mặt mũi rất đẹp, cólum đồng tiến, đưa tay kéo Tiểu Văn Nguyệt và Lí TinhTinh ngói xuống.Khi cô ta thấy sau lưng họ còn một người nữa thi lậptức ngắn ra.“Anh chàng đẹp trai này là.”.“À, chị Li, giới thiệu với chị đây là Diệp Thiên, cũng học trường Tam Trung ở Lư Thành như chúng ta, là.ứm,bạn của em”.Nghe Tiểu Văn Nguyệt ấp úng giới thiệu, chị Lí lập tứcchăm chú nhìn lại.Cô ta và đám người Sở Thần Quang, Li Vân Phi đềutốt nghiệp trường Tam Trung vào hai năm trước, là bạnhọc với nhau, cũng biết bọn họ chung tinh với Tiểu VănNguyệt.Nhưng bây giờ Tiểu Văn Nguyệt lại dẫn theo mộtnam sinh đến tham gia họp mặt, rõ ràng là tình cảm haingười có điều khó nói.Cô ta âm thẩm quan sát Diệp Thiên, không khỏi suyngắm.Cậu trai trẻ này trông rất đẹp trai, rốt cuộc dựavào đầu mà có thể cướp được trái tim của Tiểu VănNguyệt, ngay cả thanh niên xuất sắc như Sở Thần Quangcũng không sánh được?Cô ta vừa mãi Diệp Thiên ngồi xuống vừa quan sát,cuối cũng lại âm thẩm lắc đầu.Diệp Thiên trừ ngoại hình khí chất đẹp trai ra, cảngười ăn mặc giãn di, quần áo ngày thường, mang đôigiày vãi màu trắng, côn lại không có điểm gì đáng chú ý.Sở Thần Quang và Lư Vân Phi từng là học sinh xuấtsắc của trường, trên người it nhiều cũng có cảm giác ápbức nhàn nhạt, khí phách hơn người.Diệp Thiên so vớibọn họ gắn như không có cảm giác tồn tại.Diệp Thiên vữa ngồi xuống, bỗng có một bàn tay đưatới trước mặt cậu.Cậu ngắng đầu lên, là Li Văn Phi đã chặn cậu trên cầuvượt hôm nay.“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.Lí Vân Phi mim cười, chứa đẩy ẩn ý khó hiểu.“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh củaNguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc.DiệpThiên đi cùng Tiểu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừanhìn đã biết.Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổiNguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họđều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với SởThần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản.Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng làmuốn cua bằng được Tiểu Văn Nguyệt.Bọn họ đều rấtmuốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thếnào.Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biếtrõ về Diệp Thiên là cười thẩm trong lòng, âm thẩm mặcniệm cho Lí Vân Phi.“Li Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủnhư vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.

Chương 594: Chương 593