Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 602: Chương 601

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Những cán bộ Hội học sinh đi ra khỏi quán lẩu, dựđịnh cùng nhau đi đến sơn trang Hồng Diệp.Đối với đa số người trong bọn họ mà nói, sơn trangHồng Diệp chỉ là nơi nằm trong lời đồn.Lần này nhờ hàoquang của Lí Vân Phi mà có thể mở mang tầm mắt, khôngai muốn bỏ lỡ cơ hội này.Trong số bọn họ có hơn một nửa là xuất thân giàu có,tự lái xe đi.Bọn họ chia nhóm ra ngồi xe, chỉ có DiệpThiên giống như bị cô lập, đứng một mình ở đó.Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không đi mà đứngcùng Diệp Thiên ở bên đường đón xe.Nhưng lúc đó lạiđúng giờ cao điểm đón xe, không có chiếc xe nào dừng lại.Nhìn thấy cành ấy, mọi người đều tỏ về khinh thườngvà tiếc nuối.Khinh thường là đối với Diệp Thiên, còn tiếcnuối là với Tiểu Văn Nguyệt.Chị Lí lên xe của Âu Hạo Thần, ngồi ở ghế sau cùngvới Đỗ Giai Giai, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.“Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào vậy? Bất kể làThần Quang hay Vân Phi, ai không ưu tú hơn cậu DiệpThiên kia chứ?”.“Cậu Diệp Thiên kia chẳng có bản lĩnh gì đã đành, đốixử với người khác cũng chẳng lịch sự.Bây giờ ai cũng cóxe ngồi, cậu ta ngay cà chiếc xe cũng không có, cònkhiến Nguyệt Nguyệt vất và đứng đón xe với cậu ta, TinhTinh cũng bị liên lụy”.“Haizz!”.Chị Lí khẽ lắc đầu, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt cũng xemnhư quan hệ thân thiết, nhưng thấy Tiếu Văn Nguyệt lựachọn như vậy thì không khỏi tho dài tiếc hận.Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần nghe thế, trên mặt đềuthoáng qua nụ cười mất tự nhiên.Đùa gì chứ, người ta đường đường là chủ tịch Tậpđoàn Lăng Thiên, tài sản trăm tỷ mà không lái nổi xe sao?Chỉ là không muốn lái, hoặc là lười lái mà thôi!“Chị Lí, chuyện này… Diệp Thiên không đơn giản nhưbề ngoài đâu, chị đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy”.Đỗ Giai Giai liếc nhìn chị Lí, nhẹ nhàng khuyên nhù.“Không đơn giản sao?”.Chị Lí có vẻ bất đắc dĩ: “Một thằng nhóc nghèo nàn,dám ở cùng với con gái đại gia như Nguyệt Nguyệt, cònkhiến Nguyệt Nguyệt tình nguyện đứng đón xe cùng cậuta, đúng là không đơn giản”.Thấy chị Lí không hiểu, Đỗ Giai Giai cũng không tiệngiải thích quá rõ, đành quay đầu đi.Nhìn người thiếu niên ấy thàn nhiên đứng bên đưong,trong lòng cô ta có muôn vàn cảm xúc đan xen.Nếukhông phải Diệp Thiên lúc nào cũng tỏ ra bình thường,khiêm tốn hàm súc như vậy, thì sao cô ta lại nhìn lầmngười, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo gần khoảng cách với DiệpThiên?Nghĩ đến đó, vẻ tiếc hận trong mắt cô ta càng thêmđậm sâu.Ở bên này, ba người Diệp Thiên vẫn chưa gọi được xe,bỗng một chiếc xe Jeep cao to đi ngang qua.Lí Vân Phi hạ cửa số xe xuống, trên mặt mang theo nụcười khó đoán.“Nguyệt Nguyệt, các em đang bắt xe à? Diệp Thiênkhông có xe sao?”.Cậu ta nhìn như vô tình hỏi, nhưng thực ra là cố ý,muốn khiến Diệp Thiên khó xừ.Một chiếc Ford ba trăm nghìn tệ theo sau xe Jeep,thanh niên họ Tống lái xe Ford cố ý châm chọc: “Haizz,năm nay theo đuổi con gái đều là kiểu giản dị đơn thuầnvậy sao?”.

Những cán bộ Hội học sinh đi ra khỏi quán lẩu, dự

định cùng nhau đi đến sơn trang Hồng Diệp.

Đối với đa số người trong bọn họ mà nói, sơn trang

Hồng Diệp chỉ là nơi nằm trong lời đồn.

Lần này nhờ hào

quang của Lí Vân Phi mà có thể mở mang tầm mắt, không

ai muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Trong số bọn họ có hơn một nửa là xuất thân giàu có,

tự lái xe đi.

Bọn họ chia nhóm ra ngồi xe, chỉ có Diệp

Thiên giống như bị cô lập, đứng một mình ở đó.

Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không đi mà đứng

cùng Diệp Thiên ở bên đường đón xe.

Nhưng lúc đó lại

đúng giờ cao điểm đón xe, không có chiếc xe nào dừng lại.

Nhìn thấy cành ấy, mọi người đều tỏ về khinh thường

và tiếc nuối.

Khinh thường là đối với Diệp Thiên, còn tiếc

nuối là với Tiểu Văn Nguyệt.

Chị Lí lên xe của Âu Hạo Thần, ngồi ở ghế sau cùng

với Đỗ Giai Giai, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.

“Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào vậy? Bất kể là

Thần Quang hay Vân Phi, ai không ưu tú hơn cậu Diệp

Thiên kia chứ?”.

“Cậu Diệp Thiên kia chẳng có bản lĩnh gì đã đành, đối

xử với người khác cũng chẳng lịch sự.

Bây giờ ai cũng có

xe ngồi, cậu ta ngay cà chiếc xe cũng không có, còn

khiến Nguyệt Nguyệt vất và đứng đón xe với cậu ta, Tinh

Tinh cũng bị liên lụy”.

“Haizz!”.

Chị Lí khẽ lắc đầu, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt cũng xem

như quan hệ thân thiết, nhưng thấy Tiếu Văn Nguyệt lựa

chọn như vậy thì không khỏi tho dài tiếc hận.

Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần nghe thế, trên mặt đều

thoáng qua nụ cười mất tự nhiên.

Đùa gì chứ, người ta đường đường là chủ tịch Tập

đoàn Lăng Thiên, tài sản trăm tỷ mà không lái nổi xe sao?

Chỉ là không muốn lái, hoặc là lười lái mà thôi!

“Chị Lí, chuyện này… Diệp Thiên không đơn giản như

bề ngoài đâu, chị đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy”.

Đỗ Giai Giai liếc nhìn chị Lí, nhẹ nhàng khuyên nhù.

“Không đơn giản sao?”.

Chị Lí có vẻ bất đắc dĩ: “Một thằng nhóc nghèo nàn,

dám ở cùng với con gái đại gia như Nguyệt Nguyệt, còn

khiến Nguyệt Nguyệt tình nguyện đứng đón xe cùng cậu

ta, đúng là không đơn giản”.

Thấy chị Lí không hiểu, Đỗ Giai Giai cũng không tiện

giải thích quá rõ, đành quay đầu đi.

Nhìn người thiếu niên ấy thàn nhiên đứng bên đưong,

trong lòng cô ta có muôn vàn cảm xúc đan xen.

Nếu

không phải Diệp Thiên lúc nào cũng tỏ ra bình thường,

khiêm tốn hàm súc như vậy, thì sao cô ta lại nhìn lầm

người, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo gần khoảng cách với Diệp

Thiên?

Nghĩ đến đó, vẻ tiếc hận trong mắt cô ta càng thêm

đậm sâu.

Ở bên này, ba người Diệp Thiên vẫn chưa gọi được xe,

bỗng một chiếc xe Jeep cao to đi ngang qua.

Lí Vân Phi hạ cửa số xe xuống, trên mặt mang theo nụ

cười khó đoán.

“Nguyệt Nguyệt, các em đang bắt xe à? Diệp Thiên

không có xe sao?”.

Cậu ta nhìn như vô tình hỏi, nhưng thực ra là cố ý,

muốn khiến Diệp Thiên khó xừ.

Một chiếc Ford ba trăm nghìn tệ theo sau xe Jeep,

thanh niên họ Tống lái xe Ford cố ý châm chọc: “Haizz,

năm nay theo đuổi con gái đều là kiểu giản dị đơn thuần

vậy sao?”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Những cán bộ Hội học sinh đi ra khỏi quán lẩu, dựđịnh cùng nhau đi đến sơn trang Hồng Diệp.Đối với đa số người trong bọn họ mà nói, sơn trangHồng Diệp chỉ là nơi nằm trong lời đồn.Lần này nhờ hàoquang của Lí Vân Phi mà có thể mở mang tầm mắt, khôngai muốn bỏ lỡ cơ hội này.Trong số bọn họ có hơn một nửa là xuất thân giàu có,tự lái xe đi.Bọn họ chia nhóm ra ngồi xe, chỉ có DiệpThiên giống như bị cô lập, đứng một mình ở đó.Tiểu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không đi mà đứngcùng Diệp Thiên ở bên đường đón xe.Nhưng lúc đó lạiđúng giờ cao điểm đón xe, không có chiếc xe nào dừng lại.Nhìn thấy cành ấy, mọi người đều tỏ về khinh thườngvà tiếc nuối.Khinh thường là đối với Diệp Thiên, còn tiếcnuối là với Tiểu Văn Nguyệt.Chị Lí lên xe của Âu Hạo Thần, ngồi ở ghế sau cùngvới Đỗ Giai Giai, thấy cảnh này thì không khỏi lắc đầu.“Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt nghĩ thế nào vậy? Bất kể làThần Quang hay Vân Phi, ai không ưu tú hơn cậu DiệpThiên kia chứ?”.“Cậu Diệp Thiên kia chẳng có bản lĩnh gì đã đành, đốixử với người khác cũng chẳng lịch sự.Bây giờ ai cũng cóxe ngồi, cậu ta ngay cà chiếc xe cũng không có, cònkhiến Nguyệt Nguyệt vất và đứng đón xe với cậu ta, TinhTinh cũng bị liên lụy”.“Haizz!”.Chị Lí khẽ lắc đầu, cô ta và Tiếu Văn Nguyệt cũng xemnhư quan hệ thân thiết, nhưng thấy Tiếu Văn Nguyệt lựachọn như vậy thì không khỏi tho dài tiếc hận.Đỗ Giai Giai và Âu Hạo Thần nghe thế, trên mặt đềuthoáng qua nụ cười mất tự nhiên.Đùa gì chứ, người ta đường đường là chủ tịch Tậpđoàn Lăng Thiên, tài sản trăm tỷ mà không lái nổi xe sao?Chỉ là không muốn lái, hoặc là lười lái mà thôi!“Chị Lí, chuyện này… Diệp Thiên không đơn giản nhưbề ngoài đâu, chị đừng tùy tiện đánh giá cậu ấy”.Đỗ Giai Giai liếc nhìn chị Lí, nhẹ nhàng khuyên nhù.“Không đơn giản sao?”.Chị Lí có vẻ bất đắc dĩ: “Một thằng nhóc nghèo nàn,dám ở cùng với con gái đại gia như Nguyệt Nguyệt, cònkhiến Nguyệt Nguyệt tình nguyện đứng đón xe cùng cậuta, đúng là không đơn giản”.Thấy chị Lí không hiểu, Đỗ Giai Giai cũng không tiệngiải thích quá rõ, đành quay đầu đi.Nhìn người thiếu niên ấy thàn nhiên đứng bên đưong,trong lòng cô ta có muôn vàn cảm xúc đan xen.Nếukhông phải Diệp Thiên lúc nào cũng tỏ ra bình thường,khiêm tốn hàm súc như vậy, thì sao cô ta lại nhìn lầmngười, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất kéo gần khoảng cách với DiệpThiên?Nghĩ đến đó, vẻ tiếc hận trong mắt cô ta càng thêmđậm sâu.Ở bên này, ba người Diệp Thiên vẫn chưa gọi được xe,bỗng một chiếc xe Jeep cao to đi ngang qua.Lí Vân Phi hạ cửa số xe xuống, trên mặt mang theo nụcười khó đoán.“Nguyệt Nguyệt, các em đang bắt xe à? Diệp Thiênkhông có xe sao?”.Cậu ta nhìn như vô tình hỏi, nhưng thực ra là cố ý,muốn khiến Diệp Thiên khó xừ.Một chiếc Ford ba trăm nghìn tệ theo sau xe Jeep,thanh niên họ Tống lái xe Ford cố ý châm chọc: “Haizz,năm nay theo đuổi con gái đều là kiểu giản dị đơn thuầnvậy sao?”.

Chương 602: Chương 601