Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 610: Chương 609

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Mau cút ra ngoài cho tôi”.Thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, về mặt lạnhlùng, chỉ tay ra phía cửa.Đây là lễ mừng công, người tham dự đều là nhân vậtnổi tiếng, ông chủ giàu có trong các lĩnh vực ở tỉnh Xuyên.Diệp Thiên chỉ là tay sai của Ngô Quảng Phú, hoàn toànkhông đủ tư cách ngồi ở ghế khách quý, cùng lắm chỉ cóthế đứng ngoài phụ trách an ninh.Cậu ta biết rõ thân phận của Diệp Thiên, cho nên nóichuyện không hề nế tình, không chữa đường lui.Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Thiên,những nhân vật giàu có nổi tiếng ở xung quanh cũng quayđấu nhìn lại.*Thằng nhóc này, người đến tính số với cậu ta đúng làkhông ít”.Li Vân Phí cười nhạt trong lòng, không có phản ứngnào, chỉ khoanh tay đứng nhìn.Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn thanh niên, không cóbiểu cảm gì nhiều.“Tôi có ngồi ghế khách quý hay không thì liên quan gìđến anh?”.“Bảo tôi cút ra ngoài? Anh dựa vào đầu?”.Thanh niên nhéch miệng cười khinh thường, giọng nóingạo nghễ lạnh lùng.“Dựa vào đâu à, dựa vào tôi là Thẩm Trung Hoa!”.“Thầm Trung Hoa?”.Lí Vân Phi cũng nhìn chăm chú.“Một trong ba cậu ấm Lư Thành?”.Ba cậu ấm Lư Thành năm xưa trừ Ngô Lăng Hiên racòn có hai người khác, một trong số đó là Thầm TrungHoa, con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh.Năm năm trước, Tập đoàn Thịnh Vinh cũng có thể gọilà phong độ vô hạn, bá chủ ngành bất động sản ở LưThành.Sau này Tập đoàn Thịnh Vinh làm ăn càng lúccàng lớn, đã vượt ra ngoài Lư Thành, bắt đầu mở rộng rakhắp tỉnh Xuyên, thậm chí là cả Hoa Hạ.Thầm Trung Hoacũng rời khỏi Lư Thành, ra ngoài đào tạo chuyên sâu.Không ngờ năm năm trôi qua, Thầm Trung Hoa lại xuấthiện ở Lư Thành lần nữa, còn tham dự lễ mừng công củaTập đoàn Lăng Thiên.Thầm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xungquanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sangnhìn Diệp Thiên với ánh mắt hà hê.Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng?Thầm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kè “vô danh tiểutốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?Kỳ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thầm TrungHoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không địnhmở miệng nói giúp cậu nửa câu.Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trămngười như Thầm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như conkiến.Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu khôngquên được sự tồn tại của cô ấy.“Thầm Trung Hoa?”.Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thàn.“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé nhưanh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cútđi, đừng làm phiền tôi”.“Dựa vào anh thì vẫn chưa đù tư cách để khiêukhích tôi!”.Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đềulộ ra về mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.Trên tình Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoakhông dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấyngười đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhấtcũng cùng đẳng cấp với Thầm Lập Niên bố cậu ta.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Mau cút ra ngoài cho tôi”.Thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, về mặt lạnhlùng, chỉ tay ra phía cửa.Đây là lễ mừng công, người tham dự đều là nhân vậtnổi tiếng, ông chủ giàu có trong các lĩnh vực ở tỉnh Xuyên.Diệp Thiên chỉ là tay sai của Ngô Quảng Phú, hoàn toànkhông đủ tư cách ngồi ở ghế khách quý, cùng lắm chỉ cóthế đứng ngoài phụ trách an ninh.Cậu ta biết rõ thân phận của Diệp Thiên, cho nên nóichuyện không hề nế tình, không chữa đường lui.Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Thiên,những nhân vật giàu có nổi tiếng ở xung quanh cũng quayđấu nhìn lại.*Thằng nhóc này, người đến tính số với cậu ta đúng làkhông ít”.Li Vân Phí cười nhạt trong lòng, không có phản ứngnào, chỉ khoanh tay đứng nhìn.Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn thanh niên, không cóbiểu cảm gì nhiều.“Tôi có ngồi ghế khách quý hay không thì liên quan gìđến anh?”.“Bảo tôi cút ra ngoài? Anh dựa vào đầu?”.Thanh niên nhéch miệng cười khinh thường, giọng nóingạo nghễ lạnh lùng.“Dựa vào đâu à, dựa vào tôi là Thẩm Trung Hoa!”.“Thầm Trung Hoa?”.Lí Vân Phi cũng nhìn chăm chú.“Một trong ba cậu ấm Lư Thành?”.Ba cậu ấm Lư Thành năm xưa trừ Ngô Lăng Hiên racòn có hai người khác, một trong số đó là Thầm TrungHoa, con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh.Năm năm trước, Tập đoàn Thịnh Vinh cũng có thể gọilà phong độ vô hạn, bá chủ ngành bất động sản ở LưThành.Sau này Tập đoàn Thịnh Vinh làm ăn càng lúccàng lớn, đã vượt ra ngoài Lư Thành, bắt đầu mở rộng rakhắp tỉnh Xuyên, thậm chí là cả Hoa Hạ.Thầm Trung Hoacũng rời khỏi Lư Thành, ra ngoài đào tạo chuyên sâu.Không ngờ năm năm trôi qua, Thầm Trung Hoa lại xuấthiện ở Lư Thành lần nữa, còn tham dự lễ mừng công củaTập đoàn Lăng Thiên.Thầm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xungquanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sangnhìn Diệp Thiên với ánh mắt hà hê.Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng?Thầm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kè “vô danh tiểutốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?Kỳ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thầm TrungHoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không địnhmở miệng nói giúp cậu nửa câu.Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trămngười như Thầm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như conkiến.Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu khôngquên được sự tồn tại của cô ấy.“Thầm Trung Hoa?”.Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thàn.“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé nhưanh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cútđi, đừng làm phiền tôi”.“Dựa vào anh thì vẫn chưa đù tư cách để khiêukhích tôi!”.Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đềulộ ra về mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.Trên tình Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoakhông dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấyngười đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhấtcũng cùng đẳng cấp với Thầm Lập Niên bố cậu ta.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Mau cút ra ngoài cho tôi”.Thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, về mặt lạnhlùng, chỉ tay ra phía cửa.Đây là lễ mừng công, người tham dự đều là nhân vậtnổi tiếng, ông chủ giàu có trong các lĩnh vực ở tỉnh Xuyên.Diệp Thiên chỉ là tay sai của Ngô Quảng Phú, hoàn toànkhông đủ tư cách ngồi ở ghế khách quý, cùng lắm chỉ cóthế đứng ngoài phụ trách an ninh.Cậu ta biết rõ thân phận của Diệp Thiên, cho nên nóichuyện không hề nế tình, không chữa đường lui.Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Diệp Thiên,những nhân vật giàu có nổi tiếng ở xung quanh cũng quayđấu nhìn lại.*Thằng nhóc này, người đến tính số với cậu ta đúng làkhông ít”.Li Vân Phí cười nhạt trong lòng, không có phản ứngnào, chỉ khoanh tay đứng nhìn.Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn thanh niên, không cóbiểu cảm gì nhiều.“Tôi có ngồi ghế khách quý hay không thì liên quan gìđến anh?”.“Bảo tôi cút ra ngoài? Anh dựa vào đầu?”.Thanh niên nhéch miệng cười khinh thường, giọng nóingạo nghễ lạnh lùng.“Dựa vào đâu à, dựa vào tôi là Thẩm Trung Hoa!”.“Thầm Trung Hoa?”.Lí Vân Phi cũng nhìn chăm chú.“Một trong ba cậu ấm Lư Thành?”.Ba cậu ấm Lư Thành năm xưa trừ Ngô Lăng Hiên racòn có hai người khác, một trong số đó là Thầm TrungHoa, con trai ông chủ Tập đoàn Thịnh Vinh.Năm năm trước, Tập đoàn Thịnh Vinh cũng có thể gọilà phong độ vô hạn, bá chủ ngành bất động sản ở LưThành.Sau này Tập đoàn Thịnh Vinh làm ăn càng lúccàng lớn, đã vượt ra ngoài Lư Thành, bắt đầu mở rộng rakhắp tỉnh Xuyên, thậm chí là cả Hoa Hạ.Thầm Trung Hoacũng rời khỏi Lư Thành, ra ngoài đào tạo chuyên sâu.Không ngờ năm năm trôi qua, Thầm Trung Hoa lại xuấthiện ở Lư Thành lần nữa, còn tham dự lễ mừng công củaTập đoàn Lăng Thiên.Thầm Trung Hoa tự báo thân phận, những người xungquanh sau cơn kinh ngạc qua đi, đồng thời quay sangnhìn Diệp Thiên với ánh mắt hà hê.Ba cậu ấm ở Lư Thành làm gì có ai là kẻ vô dụng?Thầm Trung Hoa đã tìm tới tận nơi, một kè “vô danh tiểutốt” như Diệp Thiên làm sao đối phó được?Kỳ Nhược Tuyết sáng mắt lên, cô ấy biết Thầm TrungHoa tìm Diệp Thiên là vì cô ấy, nhưng cô ấy không địnhmở miệng nói giúp cậu nửa câu.Với năng lực của Diệp Thiên, cho dù là mười hay trămngười như Thầm Trung Hoa, cậu cũng chỉ coi như conkiến.Cô ấy vốn muốn gây rắc rối cho cậu, để cậu khôngquên được sự tồn tại của cô ấy.“Thầm Trung Hoa?”.Trái với sự kinh ngạc và sửng sốt của những người khác, vẻ mặt Diệp Thiên lại bình thàn.“Nghe cũng chưa từng nghe qua, nhân vật nhỏ bé nhưanh thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, nên cút đi đâu thì cútđi, đừng làm phiền tôi”.“Dựa vào anh thì vẫn chưa đù tư cách để khiêukhích tôi!”.Diệp Thiên vừa dứt lời, những người xung quanh đềulộ ra về mặt xem thường, như nhìn một thằng ngốc.Trên tình Xuyên rộng lớn, người mà Thẩm Trung Hoakhông dám khiêu khích đúng là có vài người, nhưng mấyngười đó đều là nhân vật như rồng thần trên trời, ít nhấtcũng cùng đẳng cấp với Thầm Lập Niên bố cậu ta.

Chương 610: Chương 609