Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 612: Chương 611
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cho dù là nhà họ Hàn ở Thành Môn đối mặt với bangười họ, e rằng cũng phải giật gấu vá vai, nhượng bộmấy phần.Giờ đây, một mình Diệp Thiên đối mặt với ba cậu ấmLư Thành bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều âm thầmmặc niệm cho cậu.Đây vốn là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên,bây giờ lại như biến thành hội thảo phạt của tất cà mọingười nhằm vào Diệp Thiên.Hoàng Hưng Hải khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.“Bây giờ ba cậu ấm Lư Thành chúng tôi đều đứngtrước mặt cậu, cậu còn cảm thấy chúng tôi không đủ tưcách khiêu khích cậu không?”.Những người ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, nhất làmấy người thân thiết với Lí Vân Phi suýt chút nữa thì cườinghiêng ngà.Theo bọn họ thấy, bất kể là Hoàng HưngHải, Ngô Lăng Hiên, hay Thẩm Trung Hoa, một ngườitrong số họ đã đủ để nghien nát Diệp Thiên.Bây giờ ba người tề tựu thì đúng là không chừa đườngsống, cho dù có mười Diệp Thiên, e rằng tối nay cũng bịlột mất một lớp da.“Ba cậu ấm Lư Thành?”.Diệp Thiên khế lắc đầu, cười thành tiếng.Tất cà mọi người đều cho rằng cậu đang thở dài cảmkhái cho hoàn cành của mình sắp tới, đã rơi vào tuyệtvọng, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến mọi ngườihóa đá lần nữa.“Cho dù ba người các anh cộng lại vẫn không đủ tưcách để khiêu khích tôi!”.Ảnh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, cử như người đứngtrước mặt không phải “Ba cậu ấm Lư Thành, mà là bangười bình thường không có thân phận, chống lưng gì.Lúc cậu nói không it người đã ngoành đầu qua, chỉcảm thấy xem nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.Ba cậu ẩm Lư Thành tế tụ, chỉ nhắm vào một mìnhDiệp Thiên, nếu là bất cử ai khác thì lúc này đã nhận thuađầu hàng, cầu xin bỏ qua rói.Nhưng Diệp Thiên lại văn cứng đầu cứng cổ, thậm chỉnói ba người cộng lại cũng không có tư cách gây hắn vớicậu, thế không phải không hiểu biết nữa mà là ngu ngốc.“Nhóc con, cậu thủ vị thật đấy, chỉ tiếc là khí phách làthứ võ dụng.Cậu nổi ra những lời đó thì phải trà giá chođiều mình nói, cậu cảm thấy không lâu nữa kết cục củacậu sẽ là gi?.Thẩm Trung Hoa nhét một tay vào túi, nụ cưới lạnhlão, cậu ta đã nhìn Diệp Thiên như nhìn một người chết.Đặc biệt là khi thấy bọn họ nhằm vào Diệp Thiên, KỳNhược Tuyết ở bên cạnh lại không hề dao động, cử như làkhông có việc gì vậy, trong lòng cậu ta càng cười điêncuống hơn, cậu ta tưởng đến cả Kỳ Nhược Tuyết cũngthất vọng cùng cực với Diệp Thiên, căn bản không muốnbảo vệ chút nào.Lí Văn Phi nở nụ cười giễu cợt, âm thắm lắc đầu.“Diệp Thiên đi Diệp Thiên, tôi còn tưởng tối phải đíchthân ra tay đổi phó với cậu, nhưng giờ xem ra cậu cònchẳng có tư cách đó”.Nhìn Diệp Thiên bị ba người Ngô Lăng Hiên quây, ánhmắt cậu ta lập lòe, sau khi trầm ngâm một lát thì độtnhiên đứng dậy.Cậu ta đứng cùng hàng với Ngô Lăng Hiên, vỗ vai NgôLăng Hiên.“Lăng Hiên, có thể nề mặt tôi tạm gác việc nàylại không?”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cho dù là nhà họ Hàn ở Thành Môn đối mặt với bangười họ, e rằng cũng phải giật gấu vá vai, nhượng bộmấy phần.Giờ đây, một mình Diệp Thiên đối mặt với ba cậu ấmLư Thành bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều âm thầmmặc niệm cho cậu.Đây vốn là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên,bây giờ lại như biến thành hội thảo phạt của tất cà mọingười nhằm vào Diệp Thiên.Hoàng Hưng Hải khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.“Bây giờ ba cậu ấm Lư Thành chúng tôi đều đứngtrước mặt cậu, cậu còn cảm thấy chúng tôi không đủ tưcách khiêu khích cậu không?”.Những người ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, nhất làmấy người thân thiết với Lí Vân Phi suýt chút nữa thì cườinghiêng ngà.Theo bọn họ thấy, bất kể là Hoàng HưngHải, Ngô Lăng Hiên, hay Thẩm Trung Hoa, một ngườitrong số họ đã đủ để nghien nát Diệp Thiên.Bây giờ ba người tề tựu thì đúng là không chừa đườngsống, cho dù có mười Diệp Thiên, e rằng tối nay cũng bịlột mất một lớp da.“Ba cậu ấm Lư Thành?”.Diệp Thiên khế lắc đầu, cười thành tiếng.Tất cà mọi người đều cho rằng cậu đang thở dài cảmkhái cho hoàn cành của mình sắp tới, đã rơi vào tuyệtvọng, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến mọi ngườihóa đá lần nữa.“Cho dù ba người các anh cộng lại vẫn không đủ tưcách để khiêu khích tôi!”.Ảnh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, cử như người đứngtrước mặt không phải “Ba cậu ấm Lư Thành, mà là bangười bình thường không có thân phận, chống lưng gì.Lúc cậu nói không it người đã ngoành đầu qua, chỉcảm thấy xem nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.Ba cậu ẩm Lư Thành tế tụ, chỉ nhắm vào một mìnhDiệp Thiên, nếu là bất cử ai khác thì lúc này đã nhận thuađầu hàng, cầu xin bỏ qua rói.Nhưng Diệp Thiên lại văn cứng đầu cứng cổ, thậm chỉnói ba người cộng lại cũng không có tư cách gây hắn vớicậu, thế không phải không hiểu biết nữa mà là ngu ngốc.“Nhóc con, cậu thủ vị thật đấy, chỉ tiếc là khí phách làthứ võ dụng.Cậu nổi ra những lời đó thì phải trà giá chođiều mình nói, cậu cảm thấy không lâu nữa kết cục củacậu sẽ là gi?.Thẩm Trung Hoa nhét một tay vào túi, nụ cưới lạnhlão, cậu ta đã nhìn Diệp Thiên như nhìn một người chết.Đặc biệt là khi thấy bọn họ nhằm vào Diệp Thiên, KỳNhược Tuyết ở bên cạnh lại không hề dao động, cử như làkhông có việc gì vậy, trong lòng cậu ta càng cười điêncuống hơn, cậu ta tưởng đến cả Kỳ Nhược Tuyết cũngthất vọng cùng cực với Diệp Thiên, căn bản không muốnbảo vệ chút nào.Lí Văn Phi nở nụ cười giễu cợt, âm thắm lắc đầu.“Diệp Thiên đi Diệp Thiên, tôi còn tưởng tối phải đíchthân ra tay đổi phó với cậu, nhưng giờ xem ra cậu cònchẳng có tư cách đó”.Nhìn Diệp Thiên bị ba người Ngô Lăng Hiên quây, ánhmắt cậu ta lập lòe, sau khi trầm ngâm một lát thì độtnhiên đứng dậy.Cậu ta đứng cùng hàng với Ngô Lăng Hiên, vỗ vai NgôLăng Hiên.“Lăng Hiên, có thể nề mặt tôi tạm gác việc nàylại không?”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cho dù là nhà họ Hàn ở Thành Môn đối mặt với bangười họ, e rằng cũng phải giật gấu vá vai, nhượng bộmấy phần.Giờ đây, một mình Diệp Thiên đối mặt với ba cậu ấmLư Thành bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều âm thầmmặc niệm cho cậu.Đây vốn là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên,bây giờ lại như biến thành hội thảo phạt của tất cà mọingười nhằm vào Diệp Thiên.Hoàng Hưng Hải khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.“Bây giờ ba cậu ấm Lư Thành chúng tôi đều đứngtrước mặt cậu, cậu còn cảm thấy chúng tôi không đủ tưcách khiêu khích cậu không?”.Những người ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, nhất làmấy người thân thiết với Lí Vân Phi suýt chút nữa thì cườinghiêng ngà.Theo bọn họ thấy, bất kể là Hoàng HưngHải, Ngô Lăng Hiên, hay Thẩm Trung Hoa, một ngườitrong số họ đã đủ để nghien nát Diệp Thiên.Bây giờ ba người tề tựu thì đúng là không chừa đườngsống, cho dù có mười Diệp Thiên, e rằng tối nay cũng bịlột mất một lớp da.“Ba cậu ấm Lư Thành?”.Diệp Thiên khế lắc đầu, cười thành tiếng.Tất cà mọi người đều cho rằng cậu đang thở dài cảmkhái cho hoàn cành của mình sắp tới, đã rơi vào tuyệtvọng, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến mọi ngườihóa đá lần nữa.“Cho dù ba người các anh cộng lại vẫn không đủ tưcách để khiêu khích tôi!”.Ảnh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, cử như người đứngtrước mặt không phải “Ba cậu ấm Lư Thành, mà là bangười bình thường không có thân phận, chống lưng gì.Lúc cậu nói không it người đã ngoành đầu qua, chỉcảm thấy xem nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.Ba cậu ẩm Lư Thành tế tụ, chỉ nhắm vào một mìnhDiệp Thiên, nếu là bất cử ai khác thì lúc này đã nhận thuađầu hàng, cầu xin bỏ qua rói.Nhưng Diệp Thiên lại văn cứng đầu cứng cổ, thậm chỉnói ba người cộng lại cũng không có tư cách gây hắn vớicậu, thế không phải không hiểu biết nữa mà là ngu ngốc.“Nhóc con, cậu thủ vị thật đấy, chỉ tiếc là khí phách làthứ võ dụng.Cậu nổi ra những lời đó thì phải trà giá chođiều mình nói, cậu cảm thấy không lâu nữa kết cục củacậu sẽ là gi?.Thẩm Trung Hoa nhét một tay vào túi, nụ cưới lạnhlão, cậu ta đã nhìn Diệp Thiên như nhìn một người chết.Đặc biệt là khi thấy bọn họ nhằm vào Diệp Thiên, KỳNhược Tuyết ở bên cạnh lại không hề dao động, cử như làkhông có việc gì vậy, trong lòng cậu ta càng cười điêncuống hơn, cậu ta tưởng đến cả Kỳ Nhược Tuyết cũngthất vọng cùng cực với Diệp Thiên, căn bản không muốnbảo vệ chút nào.Lí Văn Phi nở nụ cười giễu cợt, âm thắm lắc đầu.“Diệp Thiên đi Diệp Thiên, tôi còn tưởng tối phải đíchthân ra tay đổi phó với cậu, nhưng giờ xem ra cậu cònchẳng có tư cách đó”.Nhìn Diệp Thiên bị ba người Ngô Lăng Hiên quây, ánhmắt cậu ta lập lòe, sau khi trầm ngâm một lát thì độtnhiên đứng dậy.Cậu ta đứng cùng hàng với Ngô Lăng Hiên, vỗ vai NgôLăng Hiên.“Lăng Hiên, có thể nề mặt tôi tạm gác việc nàylại không?”.