Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 616: Chương 615
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Bây giờ, những lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn LăngThiên đều ở đây, còn có các ông lớn như Ngô Quàng Phú,Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam trông coi, ai náo loạn ở đâycũng có nghĩa đang đối địch với bọn họo.Những người này chỉ cần ở đang sau dùng sức mộtchút là có thể dễ dàng nghiền nát Diệp Thiên.“Khốn nạn, cậu lại dám đánh tôi, tôi sẽ khiến cậu chếtkhông chỗ chôn thân!”.Một hồi lâu sau Hoàng Hưng Hài mới hoàn hồn, haichân cậu ta bị gãy, chỉ có thể bò lết ở dưới đất, trong mắttràn đầy thù hận và căm hờn, chì muốn ăn tươi nuốt sốngDiệp Thiên.Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đều sống như con cháu củaquý tộc, chưa bao giờ chịu chút ấm ức nào.Vậy mà Diệp Thiên lại đánh gãy hai chân cậu ta, bây giờ cậu ta chỉmuốn xé xác Diệp Thiên.“Nhóc con, cậu xong đời rồi, tôi nhất định sẽ băm våmcậu, sau đó sẽ cho cà nhà cậu chôn theo!”.Thẩm Trung Hoa bị gãy hết xương sườn, ngồi ở dướiđất không ngừng thở dốc, nhưng sự oán hận trong mắtnhư con rắn độc, chì muốn nuốt sống Diệp Thiên.“Thế sao?”.Diệp Thiên khẽ lắc đầu, trong mắt không có sự thươnghại nào.“Vốn dĩ chỉ định cảnh cáo các người một chút, nhưnghình như các người vẫn không biết điều”.“Nếu đã như vậy, kiếp sau gắng đầu thai làmngười đi!”.Cậu dứt lời, khẽ nắm một tay lại.“Rắc!”.Trong không khí vang lên tiếng động vô cùng đáng sợkhiến người khác sởn gai ốc, kèm theo tiếng hét thảm củahai người Hoàng Hưng Hài và Thẩm Trung Hoa, ánh mắtcủa các vị khách ở đây đều cứng đờ.Xung quanh hai người Thầm Trung Hoa và HoàngHưng Hải như có áp lực vô hình tụ lại, không ngừng siếtchặt lấy cơ thể bọn họ.Cả người bọn họ nhanh chóngbiến dạng, ngũ quan, tứ chi, thân thể dần dần méo mó,không ra hình người.Đến cuối cùng, chì nghe một tiếng “bùm”, hai ngườicòn sống sờ sở lại nổ tung trước mắt tất cả mọi người,hóa thành hai vũng máu thịt nát bấy, chết tại chỗ, đâu cònnhìn ra hình dáng con người.Cành tượng đáng sợ này khiến mọi người hãi hùng, âmthẩm hít sâu một hơi.Một số người nhát gan đã hoàngloạn hét lên, suýt chút nữa phát điên.Lí Vân Phi ở sau lưng tràn đầy sợ hãi, hai mắt suýtchút nữa thì lồi ra ngoài.Cậu ta đã nhìn thấy cái gi?Diệp Thiên chỉ nhắm đến Hoàng Hưng Hải và ThẩmTrung Hoa, đứng xa xa siết nắm tay lại, hai người họ đãchết trong vô hình, ngay cả thi thế cũng biến dạng, nănglực này là gì đây?Cậu ta cứ ngỡ mình tu được nội lực, trở thành võ giảnội gia là đã đù lĩnh hội sự kì diệu của thế gian này.Nhưnggiờ đây, Diệp Thiên tùy tiện ra tay lại khiến cậu ta kinh hãitột cùng, hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của cậu ta.Hai đàn anh ngồi cũng bàn từng giễu cợt Diệp Thiênlúc trước lập tức run rấy cả người, ngã ngối dưới đất.Lúc trước bọn họ giúp Li Vân Phi lãng mạ Diệp Thiên,nếu Diệp Thiên ra tay với họ, vậy thì kết cục của bọn họphải chăng cũng giống như Hoàng Hưng Hài và ThẩmTrung Hoa?Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ, những lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Lăng
Thiên đều ở đây, còn có các ông lớn như Ngô Quàng Phú,
Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam trông coi, ai náo loạn ở đây
cũng có nghĩa đang đối địch với bọn họo.
Những người này chỉ cần ở đang sau dùng sức một
chút là có thể dễ dàng nghiền nát Diệp Thiên.
“Khốn nạn, cậu lại dám đánh tôi, tôi sẽ khiến cậu chết
không chỗ chôn thân!”.
Một hồi lâu sau Hoàng Hưng Hài mới hoàn hồn, hai
chân cậu ta bị gãy, chỉ có thể bò lết ở dưới đất, trong mắt
tràn đầy thù hận và căm hờn, chì muốn ăn tươi nuốt sống
Diệp Thiên.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đều sống như con cháu của
quý tộc, chưa bao giờ chịu chút ấm ức nào.
Vậy mà Diệp Thiên lại đánh gãy hai chân cậu ta, bây giờ cậu ta chỉ
muốn xé xác Diệp Thiên.
“Nhóc con, cậu xong đời rồi, tôi nhất định sẽ băm våm
cậu, sau đó sẽ cho cà nhà cậu chôn theo!”.
Thẩm Trung Hoa bị gãy hết xương sườn, ngồi ở dưới
đất không ngừng thở dốc, nhưng sự oán hận trong mắt
như con rắn độc, chì muốn nuốt sống Diệp Thiên.
“Thế sao?”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, trong mắt không có sự thương
hại nào.
“Vốn dĩ chỉ định cảnh cáo các người một chút, nhưng
hình như các người vẫn không biết điều”.
“Nếu đã như vậy, kiếp sau gắng đầu thai làm
người đi!”.
Cậu dứt lời, khẽ nắm một tay lại.
“Rắc!”.
Trong không khí vang lên tiếng động vô cùng đáng sợ
khiến người khác sởn gai ốc, kèm theo tiếng hét thảm của
hai người Hoàng Hưng Hài và Thẩm Trung Hoa, ánh mắt
của các vị khách ở đây đều cứng đờ.
Xung quanh hai người Thầm Trung Hoa và Hoàng
Hưng Hải như có áp lực vô hình tụ lại, không ngừng siết
chặt lấy cơ thể bọn họ.
Cả người bọn họ nhanh chóng
biến dạng, ngũ quan, tứ chi, thân thể dần dần méo mó,
không ra hình người.
Đến cuối cùng, chì nghe một tiếng “bùm”, hai người
còn sống sờ sở lại nổ tung trước mắt tất cả mọi người,
hóa thành hai vũng máu thịt nát bấy, chết tại chỗ, đâu còn
nhìn ra hình dáng con người.
Cành tượng đáng sợ này khiến mọi người hãi hùng, âm
thẩm hít sâu một hơi.
Một số người nhát gan đã hoàng
loạn hét lên, suýt chút nữa phát điên.
Lí Vân Phi ở sau lưng tràn đầy sợ hãi, hai mắt suýt
chút nữa thì lồi ra ngoài.
Cậu ta đã nhìn thấy cái gi?
Diệp Thiên chỉ nhắm đến Hoàng Hưng Hải và Thẩm
Trung Hoa, đứng xa xa siết nắm tay lại, hai người họ đã
chết trong vô hình, ngay cả thi thế cũng biến dạng, năng
lực này là gì đây?
Cậu ta cứ ngỡ mình tu được nội lực, trở thành võ giả
nội gia là đã đù lĩnh hội sự kì diệu của thế gian này.
Nhưng
giờ đây, Diệp Thiên tùy tiện ra tay lại khiến cậu ta kinh hãi
tột cùng, hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của cậu ta.
Hai đàn anh ngồi cũng bàn từng giễu cợt Diệp Thiên
lúc trước lập tức run rấy cả người, ngã ngối dưới đất.
Lúc trước bọn họ giúp Li Vân Phi lãng mạ Diệp Thiên,
nếu Diệp Thiên ra tay với họ, vậy thì kết cục của bọn họ
phải chăng cũng giống như Hoàng Hưng Hài và Thẩm
Trung Hoa?
Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Bây giờ, những lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn LăngThiên đều ở đây, còn có các ông lớn như Ngô Quàng Phú,Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam trông coi, ai náo loạn ở đâycũng có nghĩa đang đối địch với bọn họo.Những người này chỉ cần ở đang sau dùng sức mộtchút là có thể dễ dàng nghiền nát Diệp Thiên.“Khốn nạn, cậu lại dám đánh tôi, tôi sẽ khiến cậu chếtkhông chỗ chôn thân!”.Một hồi lâu sau Hoàng Hưng Hài mới hoàn hồn, haichân cậu ta bị gãy, chỉ có thể bò lết ở dưới đất, trong mắttràn đầy thù hận và căm hờn, chì muốn ăn tươi nuốt sốngDiệp Thiên.Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đều sống như con cháu củaquý tộc, chưa bao giờ chịu chút ấm ức nào.Vậy mà Diệp Thiên lại đánh gãy hai chân cậu ta, bây giờ cậu ta chỉmuốn xé xác Diệp Thiên.“Nhóc con, cậu xong đời rồi, tôi nhất định sẽ băm våmcậu, sau đó sẽ cho cà nhà cậu chôn theo!”.Thẩm Trung Hoa bị gãy hết xương sườn, ngồi ở dướiđất không ngừng thở dốc, nhưng sự oán hận trong mắtnhư con rắn độc, chì muốn nuốt sống Diệp Thiên.“Thế sao?”.Diệp Thiên khẽ lắc đầu, trong mắt không có sự thươnghại nào.“Vốn dĩ chỉ định cảnh cáo các người một chút, nhưnghình như các người vẫn không biết điều”.“Nếu đã như vậy, kiếp sau gắng đầu thai làmngười đi!”.Cậu dứt lời, khẽ nắm một tay lại.“Rắc!”.Trong không khí vang lên tiếng động vô cùng đáng sợkhiến người khác sởn gai ốc, kèm theo tiếng hét thảm củahai người Hoàng Hưng Hài và Thẩm Trung Hoa, ánh mắtcủa các vị khách ở đây đều cứng đờ.Xung quanh hai người Thầm Trung Hoa và HoàngHưng Hải như có áp lực vô hình tụ lại, không ngừng siếtchặt lấy cơ thể bọn họ.Cả người bọn họ nhanh chóngbiến dạng, ngũ quan, tứ chi, thân thể dần dần méo mó,không ra hình người.Đến cuối cùng, chì nghe một tiếng “bùm”, hai ngườicòn sống sờ sở lại nổ tung trước mắt tất cả mọi người,hóa thành hai vũng máu thịt nát bấy, chết tại chỗ, đâu cònnhìn ra hình dáng con người.Cành tượng đáng sợ này khiến mọi người hãi hùng, âmthẩm hít sâu một hơi.Một số người nhát gan đã hoàngloạn hét lên, suýt chút nữa phát điên.Lí Vân Phi ở sau lưng tràn đầy sợ hãi, hai mắt suýtchút nữa thì lồi ra ngoài.Cậu ta đã nhìn thấy cái gi?Diệp Thiên chỉ nhắm đến Hoàng Hưng Hải và ThẩmTrung Hoa, đứng xa xa siết nắm tay lại, hai người họ đãchết trong vô hình, ngay cả thi thế cũng biến dạng, nănglực này là gì đây?Cậu ta cứ ngỡ mình tu được nội lực, trở thành võ giảnội gia là đã đù lĩnh hội sự kì diệu của thế gian này.Nhưnggiờ đây, Diệp Thiên tùy tiện ra tay lại khiến cậu ta kinh hãitột cùng, hoàn toàn vượt ngoài nhận thức của cậu ta.Hai đàn anh ngồi cũng bàn từng giễu cợt Diệp Thiênlúc trước lập tức run rấy cả người, ngã ngối dưới đất.Lúc trước bọn họ giúp Li Vân Phi lãng mạ Diệp Thiên,nếu Diệp Thiên ra tay với họ, vậy thì kết cục của bọn họphải chăng cũng giống như Hoàng Hưng Hài và ThẩmTrung Hoa?Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.