Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 619: Chương 618

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tâm trạng cậu ta hỗn loạn, giống như một chiếc búasắt đập thằng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chìlà một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ DiệpThiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù làcậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều củi ngườichào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dừng dưng.Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang NgôLăng Hiên.“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đù tưcách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan,nhưng nỗi sợ trong lòng còn khùng khiếp hơn cả nỗi đauthể xác.Nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên,khiến cậu ta như rơi vào hố băng.Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô QuảngPhú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vôcùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh,đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thểtưởng tượng.Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta,chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngangtầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắmgiữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đitính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi phát ra từtrong lòng cậu ta.“Khốn kiếp!”.Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, hai mắt sa sầm, mộtcái tát ngang mặt Ngô Lăng Hiên.“Ngày trước chính vì tính cách mày ngông cuồng, làm xằng làm bậy ở Lư Thành nên tao mới nhờ người cho màyvào trong bộ đội luyện tập, muốn rèn lại tính cách củamày!”.“Tao cứ tưởng mấy năm nay được rèn giũa thì mày đãthay đổi được cái tính khí kia, bây giờ xem ra mày khôngcó chút tiến bộ nào hết!”.“Mày còn đắc tội với cậu Thiên, muốn đuổi cậu ấy rakhỏi đây? Mày có biết bố mày có thể đứng ở đây bây giờ,có thể đứng ra tổ chức buổi lễ chúc mừng lớn như vậy, tấtcả đều là vì có cậu Thiên không?”.“Tất cả những gì chúng ta có đều là do cậu Thiênmang lại, mày dám đắc tội với cậu Thiên, mày ăn gan hùmrồi hả? Tao phải đánh chết loại vô dụng như mày!”.Anh ta mặt mày nhăn nhó, đạp một phát khiến NgôLăng Hiên ngã xấp mặt, không chút nể nang.Anh ta vốn định sau buổi tối nay sẽ đưa Ngô LăngHiên đến gặp Diệp Thiên, xin Diệp Thiên chỉ cho NgôLăng Hiên vài chiêu đề thực lực Ngô Lăng Hiên được lêntầm cao mới, tu luyện ra nội lực.Nhưng bây giờ Ngô Lăng Hiên lại đắc tội với DiệpThiên, còn muốn cho người đuổi Diệp Thiên ra khỏi đây,anh ta suýt nữa tức phát điên lên!“Mày quỳ xuống cho tao!”.“Xin lỗi cậu Thiên ngay!”.Ngô Quảng Phú quát lên, khiến cả hội trường đềunghe rõ mồn một.Ánh mắt Ngô Lăng Hiên đột nhiên thay đổi, cậu takhông dám tin một ngưoi bố nhất mực yêu thưong cậu ta,thế mà lại bắt cậu ta quỳ xuống xin Diệp Thiên trước mặtbao nhiêu người như vậy.“Bố…”.Hai cánh tay cậu ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, lại bị Ngô Quảng Phú đánh cho một trận, cậu ta cảm thấy chodù đắc tội với Diệp Thiên nhưng cái giá phải trà cũng đủrồi, không muốn phải quỳ nữa, cậu ta cứ nhìn chằm chằmvề phía Ngô Quảng Phú.“Nhanh lên, quỳ xuống cho tao!”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tâm trạng cậu ta hỗn loạn, giống như một chiếc búasắt đập thằng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chìlà một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ DiệpThiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù làcậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều củi ngườichào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dừng dưng.Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang NgôLăng Hiên.“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đù tưcách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan,nhưng nỗi sợ trong lòng còn khùng khiếp hơn cả nỗi đauthể xác.Nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên,khiến cậu ta như rơi vào hố băng.Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô QuảngPhú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vôcùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh,đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thểtưởng tượng.Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta,chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngangtầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắmgiữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đitính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi phát ra từtrong lòng cậu ta.“Khốn kiếp!”.Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, hai mắt sa sầm, mộtcái tát ngang mặt Ngô Lăng Hiên.“Ngày trước chính vì tính cách mày ngông cuồng, làm xằng làm bậy ở Lư Thành nên tao mới nhờ người cho màyvào trong bộ đội luyện tập, muốn rèn lại tính cách củamày!”.“Tao cứ tưởng mấy năm nay được rèn giũa thì mày đãthay đổi được cái tính khí kia, bây giờ xem ra mày khôngcó chút tiến bộ nào hết!”.“Mày còn đắc tội với cậu Thiên, muốn đuổi cậu ấy rakhỏi đây? Mày có biết bố mày có thể đứng ở đây bây giờ,có thể đứng ra tổ chức buổi lễ chúc mừng lớn như vậy, tấtcả đều là vì có cậu Thiên không?”.“Tất cả những gì chúng ta có đều là do cậu Thiênmang lại, mày dám đắc tội với cậu Thiên, mày ăn gan hùmrồi hả? Tao phải đánh chết loại vô dụng như mày!”.Anh ta mặt mày nhăn nhó, đạp một phát khiến NgôLăng Hiên ngã xấp mặt, không chút nể nang.Anh ta vốn định sau buổi tối nay sẽ đưa Ngô LăngHiên đến gặp Diệp Thiên, xin Diệp Thiên chỉ cho NgôLăng Hiên vài chiêu đề thực lực Ngô Lăng Hiên được lêntầm cao mới, tu luyện ra nội lực.Nhưng bây giờ Ngô Lăng Hiên lại đắc tội với DiệpThiên, còn muốn cho người đuổi Diệp Thiên ra khỏi đây,anh ta suýt nữa tức phát điên lên!“Mày quỳ xuống cho tao!”.“Xin lỗi cậu Thiên ngay!”.Ngô Quảng Phú quát lên, khiến cả hội trường đềunghe rõ mồn một.Ánh mắt Ngô Lăng Hiên đột nhiên thay đổi, cậu takhông dám tin một ngưoi bố nhất mực yêu thưong cậu ta,thế mà lại bắt cậu ta quỳ xuống xin Diệp Thiên trước mặtbao nhiêu người như vậy.“Bố…”.Hai cánh tay cậu ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, lại bị Ngô Quảng Phú đánh cho một trận, cậu ta cảm thấy chodù đắc tội với Diệp Thiên nhưng cái giá phải trà cũng đủrồi, không muốn phải quỳ nữa, cậu ta cứ nhìn chằm chằmvề phía Ngô Quảng Phú.“Nhanh lên, quỳ xuống cho tao!”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Tâm trạng cậu ta hỗn loạn, giống như một chiếc búasắt đập thằng vào ngực, cậu ta vốn tưởng Diệp Thiên chìlà một thằng ranh dễ dàng đánh chết, nhưng bây giờ DiệpThiên lại một bước lên trời thành rồng bay cao, cho dù làcậu ta cũng khó mà theo kịp, khiến cậu ta không thể chấp nhận được.Trong đại sảnh, ba ông lớn ở Lư Thành đều củi ngườichào Diệp Thiên, Diệp Thiên lại biểu cảm dừng dưng.Một tay cậu đút túi quấn, quay người sang NgôLăng Hiên.“Trước đó anh muốn đuổi tôi đi, nói tôi không đù tưcách ngồi vào ghế VIP, bây giờ anh có thể nói lại lần nữa!”.Hai cánh tay Ngô Lăng Hiên đã gãy, đau thấu tim gan,nhưng nỗi sợ trong lòng còn khùng khiếp hơn cả nỗi đauthể xác.Nhìn thằng vào đôi mắt lạnh lùng của Diệp Thiên,khiến cậu ta như rơi vào hố băng.Cậu ta chưa từng gặp Diệp Thiên, nhưng cũng nghe về các sự tích của Diệp Thiên qua lời kể của Ngô QuảngPhú, một nhân vật ông trùm như Ngô Quảng Phú đều vôcùng tôn sùng Diệp Thiên, cam tâm phục tùng nghe lệnh,đủ thấy được Diệp Thiên đã mạnh đến mức khó có thểtưởng tượng.Nhất là hôm nay Diệp Thiên đứng trước mặt cậu ta,chỉ bắt tay một cái đã khiến hai cậu ấm có địa vị ngangtầm cậu ta chết ngay tại chỗ, kiểu người có bản lĩnh nắmgiữ được sự sống và cái chết, lật bàn tay có thể tước đitính mạng của người khác, chính là nỗi sợ hãi phát ra từtrong lòng cậu ta.“Khốn kiếp!”.Ngô Quảng Phú nghe thấy vậy, hai mắt sa sầm, mộtcái tát ngang mặt Ngô Lăng Hiên.“Ngày trước chính vì tính cách mày ngông cuồng, làm xằng làm bậy ở Lư Thành nên tao mới nhờ người cho màyvào trong bộ đội luyện tập, muốn rèn lại tính cách củamày!”.“Tao cứ tưởng mấy năm nay được rèn giũa thì mày đãthay đổi được cái tính khí kia, bây giờ xem ra mày khôngcó chút tiến bộ nào hết!”.“Mày còn đắc tội với cậu Thiên, muốn đuổi cậu ấy rakhỏi đây? Mày có biết bố mày có thể đứng ở đây bây giờ,có thể đứng ra tổ chức buổi lễ chúc mừng lớn như vậy, tấtcả đều là vì có cậu Thiên không?”.“Tất cả những gì chúng ta có đều là do cậu Thiênmang lại, mày dám đắc tội với cậu Thiên, mày ăn gan hùmrồi hả? Tao phải đánh chết loại vô dụng như mày!”.Anh ta mặt mày nhăn nhó, đạp một phát khiến NgôLăng Hiên ngã xấp mặt, không chút nể nang.Anh ta vốn định sau buổi tối nay sẽ đưa Ngô LăngHiên đến gặp Diệp Thiên, xin Diệp Thiên chỉ cho NgôLăng Hiên vài chiêu đề thực lực Ngô Lăng Hiên được lêntầm cao mới, tu luyện ra nội lực.Nhưng bây giờ Ngô Lăng Hiên lại đắc tội với DiệpThiên, còn muốn cho người đuổi Diệp Thiên ra khỏi đây,anh ta suýt nữa tức phát điên lên!“Mày quỳ xuống cho tao!”.“Xin lỗi cậu Thiên ngay!”.Ngô Quảng Phú quát lên, khiến cả hội trường đềunghe rõ mồn một.Ánh mắt Ngô Lăng Hiên đột nhiên thay đổi, cậu takhông dám tin một ngưoi bố nhất mực yêu thưong cậu ta,thế mà lại bắt cậu ta quỳ xuống xin Diệp Thiên trước mặtbao nhiêu người như vậy.“Bố…”.Hai cánh tay cậu ta đã bị Diệp Thiên đánh gãy, lại bị Ngô Quảng Phú đánh cho một trận, cậu ta cảm thấy chodù đắc tội với Diệp Thiên nhưng cái giá phải trà cũng đủrồi, không muốn phải quỳ nữa, cậu ta cứ nhìn chằm chằmvề phía Ngô Quảng Phú.“Nhanh lên, quỳ xuống cho tao!”.

Chương 619: Chương 618