Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 625: Chương 624

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cậu trầm ngâm một lát mới nói: “Giai Lệ, từ nhỏ đếnlớn em chưa gặp họ bao giờ, nhân cơ hội lần này đi nhậnngười thân đi”.“Vậy anh có đi cùng em không?”.Giọng Cố Giai Lệ yếu ớt, mang theo chút mong đợi.“Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anh“Vậy anh có đi cùng em không?”.Giọng Cố Giai Lệ yếu ốt, mang theo chút mong đợi.“Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anhcũng phải đi hỏi thăm”.Diệp Thiên dứt khoát đồng ý, cậu cảm kích, ghi nhớ ântình của Tiêu Hà với cậu, đương nhiên cũng khá là kínhtrọng với người nhà của Tiêu Hà.Cúp máy, Diệp Thiên tựa vào sofa, đọc tin Có Giai Lệgửi tối, cậu khẽ lẩm bầm: “Nhà họ Tiêu, dõng dõi nhàtướng, gia tộc đứng đầu tinh Vân”.Cùng là người đứng đầu tình, Diệp Thiên gọi điệnthoại cho Hàn Phong, gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn.“Đế Vương, cậu có thể gọi điện thoại tới đúng là làmtôi ngạc nhiên!”.Nhận cuộc gọi của Diệp Thiên, Hàn Phong rõ ràng rấtkinh ngạc, cười lớn ở đầu dây bên kia, trong giọng nóimang theo sự kính nể.Năm xưa gặp Diệp Thiên lần đầu, Diệp Thiên chỉ làmột thằng nhóc ngay cả cao thủ các nơi của giới võ thuậtcũng không biết.Nhưng chi trong vòng một năm, Diệp Thiên đã bướclên đình cao, sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên.Hơn nữacòn đứng đầu bằng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được tônxưng là Đế Vương Bất Bại, khiến ông ấy vô cùng xúc động.Mặc dù nhà họ Hàn trấn giữ Thành Môn, trông xuốngtỉnh Xuyên, nhưng ở trước mặt Diệp Thiên chắc chắncũng chì giống như một đứa bé.“Gia chủ Hàn nói đùa, gọi tôi là Diệp Thiên được rồi”.Diệp Thiên bình thàn đáp: “Lần này tôi gọi tới là muốnhòi một chuyện”.“Ngày mai, tôi định xuất phát đến nhà họ Tiêu ở tỉnhVân để chúc thọ ông cụ Tiêu.Tin tức về mặt này chắcchú rõ hơn tôi, tôi muốn biết ông cụ Tiêu thích món gìnhất để tôi chuẩn bị cho tốt”.“Nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân?”.Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng rất sừngsốt, kinh ngạc hòi: “Cậu nói đến nhà họ Tiêu,gia đình tướng lĩnh quân đội hàng đầu tình Vân sao?”.“Vâng!”, Diệp Thiên trả lời: “Có vấn đề gì sao?”.Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây,sau đó mới hạ giọng nói: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu ởtình Vân lớn mạnh lắm, so với nhà họ Hàn tôi còn to hơnmấy lần.Ông cụ Tiêu chinh chiến nửa đời, từng là chỉ huycủa quân đội tình Điền, thống lĩnh nửa số binh mã.Cũngvì vậy mà nhà họ Tiêu được gọi là gia đình tướng lĩnhquân đội”.“Ở tình Vân, địa vị của nhà họ Tiêu có thể nói là rấtcao, dù là người chức cao ở biên giới cũng phải kháchsáo với bọn họ.Lúc ông cụ Tiêu hành quân đánh trận cóvô số học trò, trài khắp ba tình Vân – Quý Xuyên, có thểnói là xứng danh “tấm gương nhà giáo”!”.“Lẽ nào Diệp tiên sinh quen biết với nhà họ Tiêu?”.Nhắc tới nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân, ngay cả Hàn Phongcũng không thể không nề mặt.“Quen biết?”, Diệp Thiên giải thích: “Cũng không phảilà quen biết gì, lần này cũng là lần đầu tiên tôi tới nhà họTiêu.Em gái tôi Cố Giai Lệ là cháu ngoại của ông cụ Tiêu,tôi đi cùng cô ấy đến nhà họ Tiêu chúc thọ”.Cuối cùng Hàn Phong cũng khôi phục tinh thần, trịnhtrọng nói: “Diệp tiên sinh, lần này đến nhà họ Tiêu, mongcậu nghe tôi nói một lời”.“Ông cụ Tiêu từng là thống soái của đại quân, là chỉhuy của một đội quân kiên cường.Mặc dù sau khi chínhphủ mới thành lập, ông ấy đã lui về, nhưng mấy chục nămnay, sức ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn xưa”.“Nhất là ông cụ Tiêu tính tình cứng nhắc, không biếtlinh hoạt, xưa nay đều bảo thủ nóng này,đối với con người hay sự việc đểu có chút cố chấp.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cậu trầm ngâm một lát mới nói: “Giai Lệ, từ nhỏ đếnlớn em chưa gặp họ bao giờ, nhân cơ hội lần này đi nhậnngười thân đi”.“Vậy anh có đi cùng em không?”.Giọng Cố Giai Lệ yếu ớt, mang theo chút mong đợi.“Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anh“Vậy anh có đi cùng em không?”.Giọng Cố Giai Lệ yếu ốt, mang theo chút mong đợi.“Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anhcũng phải đi hỏi thăm”.Diệp Thiên dứt khoát đồng ý, cậu cảm kích, ghi nhớ ântình của Tiêu Hà với cậu, đương nhiên cũng khá là kínhtrọng với người nhà của Tiêu Hà.Cúp máy, Diệp Thiên tựa vào sofa, đọc tin Có Giai Lệgửi tối, cậu khẽ lẩm bầm: “Nhà họ Tiêu, dõng dõi nhàtướng, gia tộc đứng đầu tinh Vân”.Cùng là người đứng đầu tình, Diệp Thiên gọi điệnthoại cho Hàn Phong, gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn.“Đế Vương, cậu có thể gọi điện thoại tới đúng là làmtôi ngạc nhiên!”.Nhận cuộc gọi của Diệp Thiên, Hàn Phong rõ ràng rấtkinh ngạc, cười lớn ở đầu dây bên kia, trong giọng nóimang theo sự kính nể.Năm xưa gặp Diệp Thiên lần đầu, Diệp Thiên chỉ làmột thằng nhóc ngay cả cao thủ các nơi của giới võ thuậtcũng không biết.Nhưng chi trong vòng một năm, Diệp Thiên đã bướclên đình cao, sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên.Hơn nữacòn đứng đầu bằng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được tônxưng là Đế Vương Bất Bại, khiến ông ấy vô cùng xúc động.Mặc dù nhà họ Hàn trấn giữ Thành Môn, trông xuốngtỉnh Xuyên, nhưng ở trước mặt Diệp Thiên chắc chắncũng chì giống như một đứa bé.“Gia chủ Hàn nói đùa, gọi tôi là Diệp Thiên được rồi”.Diệp Thiên bình thàn đáp: “Lần này tôi gọi tới là muốnhòi một chuyện”.“Ngày mai, tôi định xuất phát đến nhà họ Tiêu ở tỉnhVân để chúc thọ ông cụ Tiêu.Tin tức về mặt này chắcchú rõ hơn tôi, tôi muốn biết ông cụ Tiêu thích món gìnhất để tôi chuẩn bị cho tốt”.“Nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân?”.Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng rất sừngsốt, kinh ngạc hòi: “Cậu nói đến nhà họ Tiêu,gia đình tướng lĩnh quân đội hàng đầu tình Vân sao?”.“Vâng!”, Diệp Thiên trả lời: “Có vấn đề gì sao?”.Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây,sau đó mới hạ giọng nói: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu ởtình Vân lớn mạnh lắm, so với nhà họ Hàn tôi còn to hơnmấy lần.Ông cụ Tiêu chinh chiến nửa đời, từng là chỉ huycủa quân đội tình Điền, thống lĩnh nửa số binh mã.Cũngvì vậy mà nhà họ Tiêu được gọi là gia đình tướng lĩnhquân đội”.“Ở tình Vân, địa vị của nhà họ Tiêu có thể nói là rấtcao, dù là người chức cao ở biên giới cũng phải kháchsáo với bọn họ.Lúc ông cụ Tiêu hành quân đánh trận cóvô số học trò, trài khắp ba tình Vân – Quý Xuyên, có thểnói là xứng danh “tấm gương nhà giáo”!”.“Lẽ nào Diệp tiên sinh quen biết với nhà họ Tiêu?”.Nhắc tới nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân, ngay cả Hàn Phongcũng không thể không nề mặt.“Quen biết?”, Diệp Thiên giải thích: “Cũng không phảilà quen biết gì, lần này cũng là lần đầu tiên tôi tới nhà họTiêu.Em gái tôi Cố Giai Lệ là cháu ngoại của ông cụ Tiêu,tôi đi cùng cô ấy đến nhà họ Tiêu chúc thọ”.Cuối cùng Hàn Phong cũng khôi phục tinh thần, trịnhtrọng nói: “Diệp tiên sinh, lần này đến nhà họ Tiêu, mongcậu nghe tôi nói một lời”.“Ông cụ Tiêu từng là thống soái của đại quân, là chỉhuy của một đội quân kiên cường.Mặc dù sau khi chínhphủ mới thành lập, ông ấy đã lui về, nhưng mấy chục nămnay, sức ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn xưa”.“Nhất là ông cụ Tiêu tính tình cứng nhắc, không biếtlinh hoạt, xưa nay đều bảo thủ nóng này,đối với con người hay sự việc đểu có chút cố chấp.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Cậu trầm ngâm một lát mới nói: “Giai Lệ, từ nhỏ đếnlớn em chưa gặp họ bao giờ, nhân cơ hội lần này đi nhậnngười thân đi”.“Vậy anh có đi cùng em không?”.Giọng Cố Giai Lệ yếu ớt, mang theo chút mong đợi.“Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anh“Vậy anh có đi cùng em không?”.Giọng Cố Giai Lệ yếu ốt, mang theo chút mong đợi.“Đương nhiên, đã là người thân của cô Tiêu thì anhcũng phải đi hỏi thăm”.Diệp Thiên dứt khoát đồng ý, cậu cảm kích, ghi nhớ ântình của Tiêu Hà với cậu, đương nhiên cũng khá là kínhtrọng với người nhà của Tiêu Hà.Cúp máy, Diệp Thiên tựa vào sofa, đọc tin Có Giai Lệgửi tối, cậu khẽ lẩm bầm: “Nhà họ Tiêu, dõng dõi nhàtướng, gia tộc đứng đầu tinh Vân”.Cùng là người đứng đầu tình, Diệp Thiên gọi điệnthoại cho Hàn Phong, gia chủ nhà họ Hàn ở Thành Môn.“Đế Vương, cậu có thể gọi điện thoại tới đúng là làmtôi ngạc nhiên!”.Nhận cuộc gọi của Diệp Thiên, Hàn Phong rõ ràng rấtkinh ngạc, cười lớn ở đầu dây bên kia, trong giọng nóimang theo sự kính nể.Năm xưa gặp Diệp Thiên lần đầu, Diệp Thiên chỉ làmột thằng nhóc ngay cả cao thủ các nơi của giới võ thuậtcũng không biết.Nhưng chi trong vòng một năm, Diệp Thiên đã bướclên đình cao, sáng lập nên Tập đoàn Lăng Thiên.Hơn nữacòn đứng đầu bằng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được tônxưng là Đế Vương Bất Bại, khiến ông ấy vô cùng xúc động.Mặc dù nhà họ Hàn trấn giữ Thành Môn, trông xuốngtỉnh Xuyên, nhưng ở trước mặt Diệp Thiên chắc chắncũng chì giống như một đứa bé.“Gia chủ Hàn nói đùa, gọi tôi là Diệp Thiên được rồi”.Diệp Thiên bình thàn đáp: “Lần này tôi gọi tới là muốnhòi một chuyện”.“Ngày mai, tôi định xuất phát đến nhà họ Tiêu ở tỉnhVân để chúc thọ ông cụ Tiêu.Tin tức về mặt này chắcchú rõ hơn tôi, tôi muốn biết ông cụ Tiêu thích món gìnhất để tôi chuẩn bị cho tốt”.“Nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân?”.Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại rõ ràng rất sừngsốt, kinh ngạc hòi: “Cậu nói đến nhà họ Tiêu,gia đình tướng lĩnh quân đội hàng đầu tình Vân sao?”.“Vâng!”, Diệp Thiên trả lời: “Có vấn đề gì sao?”.Hàn Phong ở đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây,sau đó mới hạ giọng nói: “Diệp tiên sinh, nhà họ Tiêu ởtình Vân lớn mạnh lắm, so với nhà họ Hàn tôi còn to hơnmấy lần.Ông cụ Tiêu chinh chiến nửa đời, từng là chỉ huycủa quân đội tình Điền, thống lĩnh nửa số binh mã.Cũngvì vậy mà nhà họ Tiêu được gọi là gia đình tướng lĩnhquân đội”.“Ở tình Vân, địa vị của nhà họ Tiêu có thể nói là rấtcao, dù là người chức cao ở biên giới cũng phải kháchsáo với bọn họ.Lúc ông cụ Tiêu hành quân đánh trận cóvô số học trò, trài khắp ba tình Vân – Quý Xuyên, có thểnói là xứng danh “tấm gương nhà giáo”!”.“Lẽ nào Diệp tiên sinh quen biết với nhà họ Tiêu?”.Nhắc tới nhà họ Tiêu ở tỉnh Vân, ngay cả Hàn Phongcũng không thể không nề mặt.“Quen biết?”, Diệp Thiên giải thích: “Cũng không phảilà quen biết gì, lần này cũng là lần đầu tiên tôi tới nhà họTiêu.Em gái tôi Cố Giai Lệ là cháu ngoại của ông cụ Tiêu,tôi đi cùng cô ấy đến nhà họ Tiêu chúc thọ”.Cuối cùng Hàn Phong cũng khôi phục tinh thần, trịnhtrọng nói: “Diệp tiên sinh, lần này đến nhà họ Tiêu, mongcậu nghe tôi nói một lời”.“Ông cụ Tiêu từng là thống soái của đại quân, là chỉhuy của một đội quân kiên cường.Mặc dù sau khi chínhphủ mới thành lập, ông ấy đã lui về, nhưng mấy chục nămnay, sức ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn xưa”.“Nhất là ông cụ Tiêu tính tình cứng nhắc, không biếtlinh hoạt, xưa nay đều bảo thủ nóng này,đối với con người hay sự việc đểu có chút cố chấp.

Chương 625: Chương 624