Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 642: Chương 641
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nhìn thấy mấy người Tô Mộ Nhu đầy cửa vào, Lạc Tư Đồvà thanh niên thô kệch kia đều cùng quay sangnhìn, hai người gần như đồng thời đứng dậy.“Mộ Nhu đến rồi, cả cô Đàm nữa, đúng là kháchquý, khách quý!”.Hai người không còn vè lạnh lùng cao ngạo vừa rồi,vô cùng khách sáo với Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.Tuy ở tình Vân, hai người có thể nói là lấn át thế hệtrẻ, nhưng Tô Mộ Nhu là nữ hoàng mới nổi trong giớikinh doanh tỉnh Vân, bọn họ đưong nhiên rất khâmphục cô ta.Còn Đàm Nguyệt Ảnh là đệ từ thiên tài của phái LaoSơn, người nối nghiệp tương lai của phái Lao Sơn,Thân phận lại càng cao quý, không thể chọc vào.Cho dù làbậc cha chú của bọn họ ở đây thì cũng phải khách sáo,nhường nhịn Đàm Nguyệt Ảnh.“Anh Lạc, anh Hứa, giữa chúng ta mà còn phảikhách sáo như vậy sao?”.Đàm Nguyệt Ảnh chỉ khẽ gật đầu với hai người, cònTô Mộ Nhu lại mìm cười dịu dàng, bắt đầu cười đùa, cóvẻ rất thân thiết với bọn họ.“Ha ha, Mộ Nhu, cô vẫn thằng thắn như vậy, maungồi đi!”.Hai người đều vỗ tay cười lớn, ở đây có nhiều ngườinhư vậy, nhưng cũng chỉ có Tô Mộ Nhu và Đàm NguyệtẢnh là có thể khiến bọn họ nhìn với ánh mắt khác.Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh bước về phía trước,Diệp Thiên đi theo sau bọn họ, nhưng không định chàohỏi hai thanh niên kia, mà muốn lướt qua.“Khoan đã!”.Thanh niên đeo kính gọng vàng sừng sốt, ánh mắtlạnh lùng, chìa tay ra ngăn Diệp Thiên lại.Trong phòng riêng này không thiếu người quen biếtcậu ta, hoặc là muốn lấy lòng cậu ta, trong đó còn cómấy thanh niên nhà họ Tiêu, trước khi mấy ngưoi DiệpThiên đến, bọn họ đã tiết lộ với cậu ta, lần này Cố GiaiLệ đến Côn Thành còn có một thanh niên tên là DiệpThiên đi cùng, rất thân thiết với Cố Giai Lệ, mối quan hệđầy mờ ám.Cậu ta biết Diệp Thiên đến cùng Tô Mộ Nhu và ĐàmNguyệt Ảnh, nãy giờ cũng vẫn chờ cậu đến.Cậu ta rấtmuốn biết rốt cuộc thằng nhóc có mối quan hệ mập mờvới Cổ Giai Lệ là nhân vật như thế nào.Cậu ta vốn tường rằng Diệp Thiên là đối thủ có thểkhiến mình coi trọng, nhưng ngay khi nhìn thấy DiệpThiên, cậu ta đã vô cùng thất vọng.Cậu ta ngăn Diệp Thiên lại, khóe miệng nở nụ cườichế giễu.“Xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Lạc Tư ĐỔ, bữatiệc tối nay là do tôi khởi xưởng!”.“Cậu với tôi không quen không biết, muốn tham giabữa tiệc này, liệu có phải nên chào hỏi chủ nhân là tôikhông nhi?”.Những người có mặt đều hơi biến sắc, không ítngười đều nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.Cậu ấm số một tỉnh Vân Lạc Tư Đồ cuối cùng đã ra mặt rồi!
Nhìn thấy mấy người Tô Mộ Nhu đầy cửa vào, Lạc Tư Đồ
và thanh niên thô kệch kia đều cùng quay sang
nhìn, hai người gần như đồng thời đứng dậy.
“Mộ Nhu đến rồi, cả cô Đàm nữa, đúng là khách
quý, khách quý!”.
Hai người không còn vè lạnh lùng cao ngạo vừa rồi,
vô cùng khách sáo với Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.
Tuy ở tình Vân, hai người có thể nói là lấn át thế hệ
trẻ, nhưng Tô Mộ Nhu là nữ hoàng mới nổi trong giới
kinh doanh tỉnh Vân, bọn họ đưong nhiên rất khâm
phục cô ta.
Còn Đàm Nguyệt Ảnh là đệ từ thiên tài của phái Lao
Sơn, người nối nghiệp tương lai của phái Lao Sơn,
Thân phận lại càng cao quý, không thể chọc vào.
Cho dù là
bậc cha chú của bọn họ ở đây thì cũng phải khách sáo,
nhường nhịn Đàm Nguyệt Ảnh.
“Anh Lạc, anh Hứa, giữa chúng ta mà còn phải
khách sáo như vậy sao?”.
Đàm Nguyệt Ảnh chỉ khẽ gật đầu với hai người, còn
Tô Mộ Nhu lại mìm cười dịu dàng, bắt đầu cười đùa, có
vẻ rất thân thiết với bọn họ.
“Ha ha, Mộ Nhu, cô vẫn thằng thắn như vậy, mau
ngồi đi!”.
Hai người đều vỗ tay cười lớn, ở đây có nhiều người
như vậy, nhưng cũng chỉ có Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt
Ảnh là có thể khiến bọn họ nhìn với ánh mắt khác.
Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh bước về phía trước,
Diệp Thiên đi theo sau bọn họ, nhưng không định chào
hỏi hai thanh niên kia, mà muốn lướt qua.
“Khoan đã!”.
Thanh niên đeo kính gọng vàng sừng sốt, ánh mắt
lạnh lùng, chìa tay ra ngăn Diệp Thiên lại.
Trong phòng riêng này không thiếu người quen biết
cậu ta, hoặc là muốn lấy lòng cậu ta, trong đó còn có
mấy thanh niên nhà họ Tiêu, trước khi mấy ngưoi Diệp
Thiên đến, bọn họ đã tiết lộ với cậu ta, lần này Cố Giai
Lệ đến Côn Thành còn có một thanh niên tên là Diệp
Thiên đi cùng, rất thân thiết với Cố Giai Lệ, mối quan hệ
đầy mờ ám.
Cậu ta biết Diệp Thiên đến cùng Tô Mộ Nhu và Đàm
Nguyệt Ảnh, nãy giờ cũng vẫn chờ cậu đến.
Cậu ta rất
muốn biết rốt cuộc thằng nhóc có mối quan hệ mập mờ
với Cổ Giai Lệ là nhân vật như thế nào.
Cậu ta vốn tường rằng Diệp Thiên là đối thủ có thể
khiến mình coi trọng, nhưng ngay khi nhìn thấy Diệp
Thiên, cậu ta đã vô cùng thất vọng.
Cậu ta ngăn Diệp Thiên lại, khóe miệng nở nụ cười
chế giễu.
“Xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Lạc Tư ĐỔ, bữa
tiệc tối nay là do tôi khởi xưởng!”.
“Cậu với tôi không quen không biết, muốn tham gia
bữa tiệc này, liệu có phải nên chào hỏi chủ nhân là tôi
không nhi?”.
Những người có mặt đều hơi biến sắc, không ít
người đều nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Cậu ấm số một tỉnh Vân Lạc Tư Đồ cuối cùng đã ra mặt rồi!
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Nhìn thấy mấy người Tô Mộ Nhu đầy cửa vào, Lạc Tư Đồvà thanh niên thô kệch kia đều cùng quay sangnhìn, hai người gần như đồng thời đứng dậy.“Mộ Nhu đến rồi, cả cô Đàm nữa, đúng là kháchquý, khách quý!”.Hai người không còn vè lạnh lùng cao ngạo vừa rồi,vô cùng khách sáo với Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh.Tuy ở tình Vân, hai người có thể nói là lấn át thế hệtrẻ, nhưng Tô Mộ Nhu là nữ hoàng mới nổi trong giớikinh doanh tỉnh Vân, bọn họ đưong nhiên rất khâmphục cô ta.Còn Đàm Nguyệt Ảnh là đệ từ thiên tài của phái LaoSơn, người nối nghiệp tương lai của phái Lao Sơn,Thân phận lại càng cao quý, không thể chọc vào.Cho dù làbậc cha chú của bọn họ ở đây thì cũng phải khách sáo,nhường nhịn Đàm Nguyệt Ảnh.“Anh Lạc, anh Hứa, giữa chúng ta mà còn phảikhách sáo như vậy sao?”.Đàm Nguyệt Ảnh chỉ khẽ gật đầu với hai người, cònTô Mộ Nhu lại mìm cười dịu dàng, bắt đầu cười đùa, cóvẻ rất thân thiết với bọn họ.“Ha ha, Mộ Nhu, cô vẫn thằng thắn như vậy, maungồi đi!”.Hai người đều vỗ tay cười lớn, ở đây có nhiều ngườinhư vậy, nhưng cũng chỉ có Tô Mộ Nhu và Đàm NguyệtẢnh là có thể khiến bọn họ nhìn với ánh mắt khác.Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh bước về phía trước,Diệp Thiên đi theo sau bọn họ, nhưng không định chàohỏi hai thanh niên kia, mà muốn lướt qua.“Khoan đã!”.Thanh niên đeo kính gọng vàng sừng sốt, ánh mắtlạnh lùng, chìa tay ra ngăn Diệp Thiên lại.Trong phòng riêng này không thiếu người quen biếtcậu ta, hoặc là muốn lấy lòng cậu ta, trong đó còn cómấy thanh niên nhà họ Tiêu, trước khi mấy ngưoi DiệpThiên đến, bọn họ đã tiết lộ với cậu ta, lần này Cố GiaiLệ đến Côn Thành còn có một thanh niên tên là DiệpThiên đi cùng, rất thân thiết với Cố Giai Lệ, mối quan hệđầy mờ ám.Cậu ta biết Diệp Thiên đến cùng Tô Mộ Nhu và ĐàmNguyệt Ảnh, nãy giờ cũng vẫn chờ cậu đến.Cậu ta rấtmuốn biết rốt cuộc thằng nhóc có mối quan hệ mập mờvới Cổ Giai Lệ là nhân vật như thế nào.Cậu ta vốn tường rằng Diệp Thiên là đối thủ có thểkhiến mình coi trọng, nhưng ngay khi nhìn thấy DiệpThiên, cậu ta đã vô cùng thất vọng.Cậu ta ngăn Diệp Thiên lại, khóe miệng nở nụ cườichế giễu.“Xin tự giới thiệu trước, tôi tên là Lạc Tư ĐỔ, bữatiệc tối nay là do tôi khởi xưởng!”.“Cậu với tôi không quen không biết, muốn tham giabữa tiệc này, liệu có phải nên chào hỏi chủ nhân là tôikhông nhi?”.Những người có mặt đều hơi biến sắc, không ítngười đều nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.Cậu ấm số một tỉnh Vân Lạc Tư Đồ cuối cùng đã ra mặt rồi!