Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 647: Chương 646
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên và Lạc Tư Đồ đứng cách nhau mấy mét,giọng nói đầy lạnh lùng, ai có mặt đều nghe rõ mồn một.Không ai có thể ngờ rằng Diệp Thiên, một thiếu niênxa lạ nhất trong giới của họ lại bá đạo như vậy, dám đánhHứa Thuần Canh trọng thương, lại dám trực tiếp chì tríchLạc Tư Đồ và toàn bộ gia đình họ Lạc là không đủ tưcách.Trong khắp tỉnh Vân, họ chưa từng thấy một thế hệ trẻnào kiêu ngạo và to gan như vậy, ngay cả Tô Mộ Nhu củanhà họ Tiêu cũng chưa chắc dám chống lại hai ngườiđứng đầu của tỉnh Vân như vậy, nhưng Diệp Thiên đã làmmà không chút do dự.Phía sau Diệp Thiên, đôi mắt xinh đẹp của Có Giai Lệlóe lên, mặc dù cô không thích cụm từ “em gái tôi” củaDiệp Thiên, nhưng cô vẫn cảm động.Sau tất cả, cô vẫn là người mà Diệp Thiên sẵn sàngbào vệ!“Cậu nói cái gì?”Khuôn mặt của Lạc Tư Đồ xệ xuống, đôi mắt nhưmuốn bùng cháy.Cậu ta thuê phòng VIP này vì muốn tìm cơ hội đến gầnCố Giai Lệ, nhưng ai ngờ Diệp Thiên từ trên trời rơi xuốngđánh Hứa Thuần Canh trọng thương, bây giờ còn đangtừng bước chèn ép cậu ta, nói rằng cậu ta không xứng vớiCổ Giai Lệ.Cậu ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế nàybao giờ.“Thằng ranh, cậu dám tỏ vè trước mặt tôi, dám bìnhphẩm nhà họ Lạc tôi, đúng là muốn chết!”Sự tức giận đã khiến cậu ta mất đi lý trí, cậu ta lập tứckhua tay và ấn vào một cái nút trong phòng VIP.Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, hơn chụcngười đàn ông mặc áo đen, tất cả đều lực lưỡng khỏemạnh tràn vào.“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệmcho tất cả chuyện này!”Lạc Tư Đồ không nói nhiều nữa mà chỉ vào Diệp Thiên,hơn chục người áo đen lập tức tiến lên, nắm đấm ẩm ẩmtung ta, đập về phía Diệp Thiên.“Hừ!”Diệp Thiên mìm cười đầy khinh thường, không ai nhìnrõ động tác của cậu, chì thấy cậu bước lên mấy bước, hơnmười tiếng động bị bóp nghẹt gần như đồng thời vang lên.Hơn chục người đàn ông mặc áo đen cùng kêu lên vàngã xuống, từng người một bất tinh nhân sự.Sự thay đổi này lại khiến mọi người có mặt chấn động,nếu như trước đây Diệp Thiên đánh Hứa Thuần Canh bịthương nặng đã khiến bọn họ khiếp sợ, thì bây giờ DiệpThiên đã một mình quét sạch hơn chục tên côn đồchuyên nghiệp, chỉ có thể miêu tả là đã khiến họ vô cùngchấn động.Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Nguyệt Ảnh bừng sáng, côta là người duy nhất có mặt có thể nhìn rõ nhất cừ nhấtđộng của Diệp Thiên.Đó đều là những cử chì dứt khoátrõ ràng, cậu đã sử dụng năng lượng thể chất của mìnhđến cực độ.“Thì ra cậu ta còn là cao thù về sức mạnh bên ngoài!”Đàm Nguyệt Ảnh thầm gật đầu, đánh giá Diệp Thiên cao hơn một chút.Còn Tô Mộ Nhu, đôi mắt đẹp của cô ta hơi chớp nháy,cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên đảo qua, rơi vào trênngười Lạc Tư Đồ vẫn còn đang mắt chữ A miệng chữ O.“Vốn dĩ tôi chỉ định bảo anh cút về nhà họ Lạc, nhưnganh lại muốn chặt đứt đôi chân tôi, nên bây giờ tôi sẽđánh gãy tứ chi của anh!”“Dù sao cũng đã đánh cho một tên tàn phế rồi, tôikhông quan tâm có thêm một người nữa!”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên và Lạc Tư Đồ đứng cách nhau mấy mét,giọng nói đầy lạnh lùng, ai có mặt đều nghe rõ mồn một.Không ai có thể ngờ rằng Diệp Thiên, một thiếu niênxa lạ nhất trong giới của họ lại bá đạo như vậy, dám đánhHứa Thuần Canh trọng thương, lại dám trực tiếp chì tríchLạc Tư Đồ và toàn bộ gia đình họ Lạc là không đủ tưcách.Trong khắp tỉnh Vân, họ chưa từng thấy một thế hệ trẻnào kiêu ngạo và to gan như vậy, ngay cả Tô Mộ Nhu củanhà họ Tiêu cũng chưa chắc dám chống lại hai ngườiđứng đầu của tỉnh Vân như vậy, nhưng Diệp Thiên đã làmmà không chút do dự.Phía sau Diệp Thiên, đôi mắt xinh đẹp của Có Giai Lệlóe lên, mặc dù cô không thích cụm từ “em gái tôi” củaDiệp Thiên, nhưng cô vẫn cảm động.Sau tất cả, cô vẫn là người mà Diệp Thiên sẵn sàngbào vệ!“Cậu nói cái gì?”Khuôn mặt của Lạc Tư Đồ xệ xuống, đôi mắt nhưmuốn bùng cháy.Cậu ta thuê phòng VIP này vì muốn tìm cơ hội đến gầnCố Giai Lệ, nhưng ai ngờ Diệp Thiên từ trên trời rơi xuốngđánh Hứa Thuần Canh trọng thương, bây giờ còn đangtừng bước chèn ép cậu ta, nói rằng cậu ta không xứng vớiCổ Giai Lệ.Cậu ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế nàybao giờ.“Thằng ranh, cậu dám tỏ vè trước mặt tôi, dám bìnhphẩm nhà họ Lạc tôi, đúng là muốn chết!”Sự tức giận đã khiến cậu ta mất đi lý trí, cậu ta lập tứckhua tay và ấn vào một cái nút trong phòng VIP.Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, hơn chụcngười đàn ông mặc áo đen, tất cả đều lực lưỡng khỏemạnh tràn vào.“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệmcho tất cả chuyện này!”Lạc Tư Đồ không nói nhiều nữa mà chỉ vào Diệp Thiên,hơn chục người áo đen lập tức tiến lên, nắm đấm ẩm ẩmtung ta, đập về phía Diệp Thiên.“Hừ!”Diệp Thiên mìm cười đầy khinh thường, không ai nhìnrõ động tác của cậu, chì thấy cậu bước lên mấy bước, hơnmười tiếng động bị bóp nghẹt gần như đồng thời vang lên.Hơn chục người đàn ông mặc áo đen cùng kêu lên vàngã xuống, từng người một bất tinh nhân sự.Sự thay đổi này lại khiến mọi người có mặt chấn động,nếu như trước đây Diệp Thiên đánh Hứa Thuần Canh bịthương nặng đã khiến bọn họ khiếp sợ, thì bây giờ DiệpThiên đã một mình quét sạch hơn chục tên côn đồchuyên nghiệp, chỉ có thể miêu tả là đã khiến họ vô cùngchấn động.Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Nguyệt Ảnh bừng sáng, côta là người duy nhất có mặt có thể nhìn rõ nhất cừ nhấtđộng của Diệp Thiên.Đó đều là những cử chì dứt khoátrõ ràng, cậu đã sử dụng năng lượng thể chất của mìnhđến cực độ.“Thì ra cậu ta còn là cao thù về sức mạnh bên ngoài!”Đàm Nguyệt Ảnh thầm gật đầu, đánh giá Diệp Thiên cao hơn một chút.Còn Tô Mộ Nhu, đôi mắt đẹp của cô ta hơi chớp nháy,cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên đảo qua, rơi vào trênngười Lạc Tư Đồ vẫn còn đang mắt chữ A miệng chữ O.“Vốn dĩ tôi chỉ định bảo anh cút về nhà họ Lạc, nhưnganh lại muốn chặt đứt đôi chân tôi, nên bây giờ tôi sẽđánh gãy tứ chi của anh!”“Dù sao cũng đã đánh cho một tên tàn phế rồi, tôikhông quan tâm có thêm một người nữa!”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Diệp Thiên và Lạc Tư Đồ đứng cách nhau mấy mét,giọng nói đầy lạnh lùng, ai có mặt đều nghe rõ mồn một.Không ai có thể ngờ rằng Diệp Thiên, một thiếu niênxa lạ nhất trong giới của họ lại bá đạo như vậy, dám đánhHứa Thuần Canh trọng thương, lại dám trực tiếp chì tríchLạc Tư Đồ và toàn bộ gia đình họ Lạc là không đủ tưcách.Trong khắp tỉnh Vân, họ chưa từng thấy một thế hệ trẻnào kiêu ngạo và to gan như vậy, ngay cả Tô Mộ Nhu củanhà họ Tiêu cũng chưa chắc dám chống lại hai ngườiđứng đầu của tỉnh Vân như vậy, nhưng Diệp Thiên đã làmmà không chút do dự.Phía sau Diệp Thiên, đôi mắt xinh đẹp của Có Giai Lệlóe lên, mặc dù cô không thích cụm từ “em gái tôi” củaDiệp Thiên, nhưng cô vẫn cảm động.Sau tất cả, cô vẫn là người mà Diệp Thiên sẵn sàngbào vệ!“Cậu nói cái gì?”Khuôn mặt của Lạc Tư Đồ xệ xuống, đôi mắt nhưmuốn bùng cháy.Cậu ta thuê phòng VIP này vì muốn tìm cơ hội đến gầnCố Giai Lệ, nhưng ai ngờ Diệp Thiên từ trên trời rơi xuốngđánh Hứa Thuần Canh trọng thương, bây giờ còn đangtừng bước chèn ép cậu ta, nói rằng cậu ta không xứng vớiCổ Giai Lệ.Cậu ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như thế nàybao giờ.“Thằng ranh, cậu dám tỏ vè trước mặt tôi, dám bìnhphẩm nhà họ Lạc tôi, đúng là muốn chết!”Sự tức giận đã khiến cậu ta mất đi lý trí, cậu ta lập tứckhua tay và ấn vào một cái nút trong phòng VIP.Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo, hơn chụcngười đàn ông mặc áo đen, tất cả đều lực lưỡng khỏemạnh tràn vào.“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệmcho tất cả chuyện này!”Lạc Tư Đồ không nói nhiều nữa mà chỉ vào Diệp Thiên,hơn chục người áo đen lập tức tiến lên, nắm đấm ẩm ẩmtung ta, đập về phía Diệp Thiên.“Hừ!”Diệp Thiên mìm cười đầy khinh thường, không ai nhìnrõ động tác của cậu, chì thấy cậu bước lên mấy bước, hơnmười tiếng động bị bóp nghẹt gần như đồng thời vang lên.Hơn chục người đàn ông mặc áo đen cùng kêu lên vàngã xuống, từng người một bất tinh nhân sự.Sự thay đổi này lại khiến mọi người có mặt chấn động,nếu như trước đây Diệp Thiên đánh Hứa Thuần Canh bịthương nặng đã khiến bọn họ khiếp sợ, thì bây giờ DiệpThiên đã một mình quét sạch hơn chục tên côn đồchuyên nghiệp, chỉ có thể miêu tả là đã khiến họ vô cùngchấn động.Đôi mắt xinh đẹp của Đàm Nguyệt Ảnh bừng sáng, côta là người duy nhất có mặt có thể nhìn rõ nhất cừ nhấtđộng của Diệp Thiên.Đó đều là những cử chì dứt khoátrõ ràng, cậu đã sử dụng năng lượng thể chất của mìnhđến cực độ.“Thì ra cậu ta còn là cao thù về sức mạnh bên ngoài!”Đàm Nguyệt Ảnh thầm gật đầu, đánh giá Diệp Thiên cao hơn một chút.Còn Tô Mộ Nhu, đôi mắt đẹp của cô ta hơi chớp nháy,cảm thấy vô cùng kinh ngạc.Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên đảo qua, rơi vào trênngười Lạc Tư Đồ vẫn còn đang mắt chữ A miệng chữ O.“Vốn dĩ tôi chỉ định bảo anh cút về nhà họ Lạc, nhưnganh lại muốn chặt đứt đôi chân tôi, nên bây giờ tôi sẽđánh gãy tứ chi của anh!”“Dù sao cũng đã đánh cho một tên tàn phế rồi, tôikhông quan tâm có thêm một người nữa!”