Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 654: Chương 653

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Bên ngoài phòng bệnh có một đám người, chính làbạn bè người thân của Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh.“Khốn kiếp, thằng họ Diệp khốn kiếp kia, đúng là ứchiếp người quá đáng, sao có thể đánh Tư Đồ của tôi ranông nỗi này chứ?”Mẹ của Lạc Tư Đồ khóc sướt mướt, bà ta quay lại túmcổ áo một người trung niên, ánh mắt vô cùng độc ác.“Lạc Minh Thư, em không cần biết anh dùng cách gì,em nhất định phài khiến thằng họ Diệp kia chết không cóchỗ chôn, phải băm vằm nó thành nghìn mành!”.Người trung niên mặc vest đi giày da này chính là LạcMinh Thư – người giàu nhất tình Vân.Ông ta nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi,ánh mắt đằng đẳng sát khí.Tuy Lạc Tư Đồ không phải con trai duy nhất của ôngta, nhưng lại là đứa con ông ta yêu chiều nhất, xương cốttay chân cậu ta bị đánh nát, cho dù dùng phương phápchữa trị tiên tiến nhất, thì sau này cũng để lại di chứng,thậm chí không thể hoạt động bình thường,sao ông ta không tức giận cho đưoc?“Em yên tâm đi, anh đã gọi điện thoại cho anh HứaLương rồi, bây giờ anh ấy đang xây dựng căn cứ huấnluyện mới cho “Long Nhận” ở vùng núi phía Nam, sángsớm mai sẽ trở về”.Mẹ của Lạc Tư Đồ nghe thấy thế mới bình tĩnh đượcmột chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập thù hận và độc ác.Đúng lúc này, một ngưoi đàn ông ăn vận như thư kýbước nhanh tới, nháy mắt ra hiệu với Lạc Minh Thư.Ông ta lập tức hiều ý, ra ngoài hành lang.“Ông chủ, chuyện ông bào tôi điều tra, tôi đã điều trađược rồi”.“Thân phận thực sự của người tên là Diệp Thiên kiachính là Diệp tiên sinh của tình Xuyên, chủ tịch đứng sauTập đoàn Lăng Thiên!”.Thư ký nhò giọng nói xong, Lạc Minh Thư lập tức tròntròn mắt, giật lấy tư liệu trong tay anh ta.Sau khi lật xem một lượt, về mặt ông ta lại kinh ngạc.“Không ngờ lại là Diệp tiên sinh của tình Xuyên?”.Bàn tay ông ta khẽ run, thầm lấy làm mừng, ông tatrước giờ làm việc cần thận, trước khi làm bất cứ việc gì,đều sẽ điều tra tỉ mì, không ngờ vừa điều tra đã biết đượcthân phận đáng ngạc nhiên của Diệp Thiên.Nói thật, chì riêng thân phận là người đứng đầu tìnhXuyên thôi, ông ta đã phải kinh ngạc ba phần, lại thêm làchủ tịch đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên, dù là ông ta thìcũng phải biến sắc.Ánh mắt ông ta mang theo chút kiêng dè, nhưngkhông hề sợ hãi.Ông ta lại đọc kĩ tư liệu một lượt nữa, nụ cười càngthêm lạnh lùng.“Hừ, Diệp tiên sinh? Cậu đúng là rất lợi hại, nhưngđáng tiếc là cậu đắc tội với quá nhiều ngườoi!”.“Mấy ngày trước, cậu vừa đuổi Hoàng Hưng Hải vàThầm Trung Hoa trong lễ mừng công của Tập đoàn LăngThiên, bây giờ không chỉ có nhà họ Lạc và nhà họ Hứachúng tôi tìm cậu đâu!”.Bàn tay ông ta khẽ nắm lại, sát khí ngùn ngụt.“Diệp tiên sinh, lần này, tôi phải nghiền nát hoàn toànngười đứng đầu tình Xuyên là cậu, khiến cậu không thểngóc đầu được nữa!”.Trong một đêm, một nửa giới thưong lưu của tình Vânchấn động, tên của Diệp Thiên như mọc thêm cánh, bayđến khắp mọi ngóc ngách của tình Vân.Gần như nhân vật có máu mặt nào cũng biết chuyệnDiệp Thiên đắc tội với nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, còn rêurao bảo bọn họ tìm đến mình mà trả thù.Ai cũng rất tòmò, muốn biết rốt cuộc cậu thiếu niên ngông cuồng dámmột mình chống lại hai gia tộc lớn của tình Vân liệu có bađầu sáu tay hay không.Ngày hôm sau, vô số người giàu sang quyền quý ởcác nơi của tình Vân đồ xô đến Côn Thành.Rất nhiềungười không quen biết nhà họ Tiêu cũng đến mừng thọ,chỉ đề hóng hớt trò vui hiếm thấy này.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Bên ngoài phòng bệnh có một đám người, chính làbạn bè người thân của Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh.“Khốn kiếp, thằng họ Diệp khốn kiếp kia, đúng là ứchiếp người quá đáng, sao có thể đánh Tư Đồ của tôi ranông nỗi này chứ?”Mẹ của Lạc Tư Đồ khóc sướt mướt, bà ta quay lại túmcổ áo một người trung niên, ánh mắt vô cùng độc ác.“Lạc Minh Thư, em không cần biết anh dùng cách gì,em nhất định phài khiến thằng họ Diệp kia chết không cóchỗ chôn, phải băm vằm nó thành nghìn mành!”.Người trung niên mặc vest đi giày da này chính là LạcMinh Thư – người giàu nhất tình Vân.Ông ta nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi,ánh mắt đằng đẳng sát khí.Tuy Lạc Tư Đồ không phải con trai duy nhất của ôngta, nhưng lại là đứa con ông ta yêu chiều nhất, xương cốttay chân cậu ta bị đánh nát, cho dù dùng phương phápchữa trị tiên tiến nhất, thì sau này cũng để lại di chứng,thậm chí không thể hoạt động bình thường,sao ông ta không tức giận cho đưoc?“Em yên tâm đi, anh đã gọi điện thoại cho anh HứaLương rồi, bây giờ anh ấy đang xây dựng căn cứ huấnluyện mới cho “Long Nhận” ở vùng núi phía Nam, sángsớm mai sẽ trở về”.Mẹ của Lạc Tư Đồ nghe thấy thế mới bình tĩnh đượcmột chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập thù hận và độc ác.Đúng lúc này, một ngưoi đàn ông ăn vận như thư kýbước nhanh tới, nháy mắt ra hiệu với Lạc Minh Thư.Ông ta lập tức hiều ý, ra ngoài hành lang.“Ông chủ, chuyện ông bào tôi điều tra, tôi đã điều trađược rồi”.“Thân phận thực sự của người tên là Diệp Thiên kiachính là Diệp tiên sinh của tình Xuyên, chủ tịch đứng sauTập đoàn Lăng Thiên!”.Thư ký nhò giọng nói xong, Lạc Minh Thư lập tức tròntròn mắt, giật lấy tư liệu trong tay anh ta.Sau khi lật xem một lượt, về mặt ông ta lại kinh ngạc.“Không ngờ lại là Diệp tiên sinh của tình Xuyên?”.Bàn tay ông ta khẽ run, thầm lấy làm mừng, ông tatrước giờ làm việc cần thận, trước khi làm bất cứ việc gì,đều sẽ điều tra tỉ mì, không ngờ vừa điều tra đã biết đượcthân phận đáng ngạc nhiên của Diệp Thiên.Nói thật, chì riêng thân phận là người đứng đầu tìnhXuyên thôi, ông ta đã phải kinh ngạc ba phần, lại thêm làchủ tịch đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên, dù là ông ta thìcũng phải biến sắc.Ánh mắt ông ta mang theo chút kiêng dè, nhưngkhông hề sợ hãi.Ông ta lại đọc kĩ tư liệu một lượt nữa, nụ cười càngthêm lạnh lùng.“Hừ, Diệp tiên sinh? Cậu đúng là rất lợi hại, nhưngđáng tiếc là cậu đắc tội với quá nhiều ngườoi!”.“Mấy ngày trước, cậu vừa đuổi Hoàng Hưng Hải vàThầm Trung Hoa trong lễ mừng công của Tập đoàn LăngThiên, bây giờ không chỉ có nhà họ Lạc và nhà họ Hứachúng tôi tìm cậu đâu!”.Bàn tay ông ta khẽ nắm lại, sát khí ngùn ngụt.“Diệp tiên sinh, lần này, tôi phải nghiền nát hoàn toànngười đứng đầu tình Xuyên là cậu, khiến cậu không thểngóc đầu được nữa!”.Trong một đêm, một nửa giới thưong lưu của tình Vânchấn động, tên của Diệp Thiên như mọc thêm cánh, bayđến khắp mọi ngóc ngách của tình Vân.Gần như nhân vật có máu mặt nào cũng biết chuyệnDiệp Thiên đắc tội với nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, còn rêurao bảo bọn họ tìm đến mình mà trả thù.Ai cũng rất tòmò, muốn biết rốt cuộc cậu thiếu niên ngông cuồng dámmột mình chống lại hai gia tộc lớn của tình Vân liệu có bađầu sáu tay hay không.Ngày hôm sau, vô số người giàu sang quyền quý ởcác nơi của tình Vân đồ xô đến Côn Thành.Rất nhiềungười không quen biết nhà họ Tiêu cũng đến mừng thọ,chỉ đề hóng hớt trò vui hiếm thấy này.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Bên ngoài phòng bệnh có một đám người, chính làbạn bè người thân của Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh.“Khốn kiếp, thằng họ Diệp khốn kiếp kia, đúng là ứchiếp người quá đáng, sao có thể đánh Tư Đồ của tôi ranông nỗi này chứ?”Mẹ của Lạc Tư Đồ khóc sướt mướt, bà ta quay lại túmcổ áo một người trung niên, ánh mắt vô cùng độc ác.“Lạc Minh Thư, em không cần biết anh dùng cách gì,em nhất định phài khiến thằng họ Diệp kia chết không cóchỗ chôn, phải băm vằm nó thành nghìn mành!”.Người trung niên mặc vest đi giày da này chính là LạcMinh Thư – người giàu nhất tình Vân.Ông ta nhẹ nhàng ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng an ủi,ánh mắt đằng đẳng sát khí.Tuy Lạc Tư Đồ không phải con trai duy nhất của ôngta, nhưng lại là đứa con ông ta yêu chiều nhất, xương cốttay chân cậu ta bị đánh nát, cho dù dùng phương phápchữa trị tiên tiến nhất, thì sau này cũng để lại di chứng,thậm chí không thể hoạt động bình thường,sao ông ta không tức giận cho đưoc?“Em yên tâm đi, anh đã gọi điện thoại cho anh HứaLương rồi, bây giờ anh ấy đang xây dựng căn cứ huấnluyện mới cho “Long Nhận” ở vùng núi phía Nam, sángsớm mai sẽ trở về”.Mẹ của Lạc Tư Đồ nghe thấy thế mới bình tĩnh đượcmột chút, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập thù hận và độc ác.Đúng lúc này, một ngưoi đàn ông ăn vận như thư kýbước nhanh tới, nháy mắt ra hiệu với Lạc Minh Thư.Ông ta lập tức hiều ý, ra ngoài hành lang.“Ông chủ, chuyện ông bào tôi điều tra, tôi đã điều trađược rồi”.“Thân phận thực sự của người tên là Diệp Thiên kiachính là Diệp tiên sinh của tình Xuyên, chủ tịch đứng sauTập đoàn Lăng Thiên!”.Thư ký nhò giọng nói xong, Lạc Minh Thư lập tức tròntròn mắt, giật lấy tư liệu trong tay anh ta.Sau khi lật xem một lượt, về mặt ông ta lại kinh ngạc.“Không ngờ lại là Diệp tiên sinh của tình Xuyên?”.Bàn tay ông ta khẽ run, thầm lấy làm mừng, ông tatrước giờ làm việc cần thận, trước khi làm bất cứ việc gì,đều sẽ điều tra tỉ mì, không ngờ vừa điều tra đã biết đượcthân phận đáng ngạc nhiên của Diệp Thiên.Nói thật, chì riêng thân phận là người đứng đầu tìnhXuyên thôi, ông ta đã phải kinh ngạc ba phần, lại thêm làchủ tịch đứng sau Tập đoàn Lăng Thiên, dù là ông ta thìcũng phải biến sắc.Ánh mắt ông ta mang theo chút kiêng dè, nhưngkhông hề sợ hãi.Ông ta lại đọc kĩ tư liệu một lượt nữa, nụ cười càngthêm lạnh lùng.“Hừ, Diệp tiên sinh? Cậu đúng là rất lợi hại, nhưngđáng tiếc là cậu đắc tội với quá nhiều ngườoi!”.“Mấy ngày trước, cậu vừa đuổi Hoàng Hưng Hải vàThầm Trung Hoa trong lễ mừng công của Tập đoàn LăngThiên, bây giờ không chỉ có nhà họ Lạc và nhà họ Hứachúng tôi tìm cậu đâu!”.Bàn tay ông ta khẽ nắm lại, sát khí ngùn ngụt.“Diệp tiên sinh, lần này, tôi phải nghiền nát hoàn toànngười đứng đầu tình Xuyên là cậu, khiến cậu không thểngóc đầu được nữa!”.Trong một đêm, một nửa giới thưong lưu của tình Vânchấn động, tên của Diệp Thiên như mọc thêm cánh, bayđến khắp mọi ngóc ngách của tình Vân.Gần như nhân vật có máu mặt nào cũng biết chuyệnDiệp Thiên đắc tội với nhà họ Lạc và nhà họ Hứa, còn rêurao bảo bọn họ tìm đến mình mà trả thù.Ai cũng rất tòmò, muốn biết rốt cuộc cậu thiếu niên ngông cuồng dámmột mình chống lại hai gia tộc lớn của tình Vân liệu có bađầu sáu tay hay không.Ngày hôm sau, vô số người giàu sang quyền quý ởcác nơi của tình Vân đồ xô đến Côn Thành.Rất nhiềungười không quen biết nhà họ Tiêu cũng đến mừng thọ,chỉ đề hóng hớt trò vui hiếm thấy này.

Chương 654: Chương 653