Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 657: Chương 656

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người còn lại của nhà họ Tiêu đều im phăngphắc không nói lời nào.Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thiênkéo chiếc ghế qua, ngồi vắt chéo chân, dáng vè tùy ý.“Ông chính là Lạc Minh Thư sao?”.Cậu liếc mắt nhìn về phía Lạc Minh Thư, khóe miệngnở nụ cười khinh miệt.“Tối qua tôi còn nương tay, chỉ đánh gãy tay chân củaLạc Tư Đồ, hôm nay ông đến cảm ơn tôi à?”.Cậu vừa nói xong, ai nấy đều sửng sốt!Tất cả rơi vào im lặng, họ đều cảm thấy không thểnào tin được!Lúc này, Diệp Thiên vẫn còn dám nói lời ngông cuồng,rõ ràng là Lục Minh Thư đến là vì muốn báo thù, mà DiệpThiên còn nói đối phương đến để càm ơn cậu, rõ ràng làkhông biết sống chết.Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh khế sở trán bất lực,bọn họ cảm thấy Diệp Thiên đã hoàn toàn không cóthuốc chữa!Lạc Minh Thư tốt xấu gì cũng là doanh nhân giàu cóhàng đầu ở tình Vân, thay vì tức giận, ông ta lại cười nói:“Nói như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Diệp tiên sinh rồinhì?”“Chì là không biết cậu đánh gãy chân tay con trai tôi là đã nhẹ tay, vậy nếu không nhẹ tay, có phải sẽ giết chếtnó luôn hay không?”Giọng ông ta lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhận rasự tức giận trong đó.Diệp Thiên không nhận ra điều đó, cậu đón lấy đồuống Cố Giai Lệ đưa cho mình và thàn nhiên nói.“Ông nói sai rồi!”Cậu lắc lắc ngón tay: “Nếu không phải tôi đã nhẹ taythì sẽ không chỉ là giết chết một mình anh ta thôi đâu!”“Mà là tiêu diệt cả dòng tộc nhà ông!”Hai chữ dòng tộc’ cất lên khiến tất cả đại sành đềuchìm vào im lặng.Vô số ánh mắt kinh ngạc không thôi, họđều cảm thấy không thể nào hiểu nổi.Làm gãy chân tay người khác còn gọi là nhẹ tay, nếukhông nhẹ tay thì sẽ giết chết cà họ người ta, cái này làlogic gì vậy?Điều này còn ghê gớm hơn gấp cà chục lần những kèác bá thời cổ đại, bọn họ thật sự không biết Diệp Thiênlấy đâu ra lá gan và dũng khí để nói như vậy.Cần biết rằng đó là nhà họ Lạc ở tình Vân, nhà mộtgia tộc giàu có lớn mạnh đủ để sánh ngang với nhà họTiêu đó, đâu có lý nào nói tiêu diệt là tiêu diệt được?“Ha ha!”Lạc Minh Thư lập tức cười thành tiếng.“Gần một năm qua tôi có nghe nói tình Xuyên xuấthiện một Diệp tiên sinh uy chấn bốn phương, trở thành kècầm đầu ở tỉnh Xuyên, tuổi tuy còn rất trẻ nhưng đã ở vịtrí rất cao, và cũng vô cùng ngông cuồng nữa!”“Tôi còn tưởng rằng đó chì là tin đồn, nhưng bây giờxem ra, sự ngông cuồng của Diệp tiên sinh còn hơn cả lờiđồn, họ Lạc tôi thực lòng bội phục!”Ông ta vừa dứt lời thì mọi người lại chấn động.“Cái gì? Diệp tiên sinh đến từ tình Xuyên?”Về mặt của mọi người đều thay đổi, Tô Mộ Nhu, ĐàmNguyệt Ảnh, Tiêu Lâm, Lương Dung và thế hệ trẻ của nhàhọ Tiêu cũng nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh ngạc.Diệp Thiên lại chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyênđược đồn thổi mấy năm gần đây ư?tại đây có hình.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những người còn lại của nhà họ Tiêu đều im phăng

phắc không nói lời nào.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thiên

kéo chiếc ghế qua, ngồi vắt chéo chân, dáng vè tùy ý.

“Ông chính là Lạc Minh Thư sao?”.

Cậu liếc mắt nhìn về phía Lạc Minh Thư, khóe miệng

nở nụ cười khinh miệt.

“Tối qua tôi còn nương tay, chỉ đánh gãy tay chân của

Lạc Tư Đồ, hôm nay ông đến cảm ơn tôi à?”.

Cậu vừa nói xong, ai nấy đều sửng sốt!

Tất cả rơi vào im lặng, họ đều cảm thấy không thể

nào tin được!

Lúc này, Diệp Thiên vẫn còn dám nói lời ngông cuồng,

rõ ràng là Lục Minh Thư đến là vì muốn báo thù, mà Diệp

Thiên còn nói đối phương đến để càm ơn cậu, rõ ràng là

không biết sống chết.

Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh khế sở trán bất lực,

bọn họ cảm thấy Diệp Thiên đã hoàn toàn không có

thuốc chữa!

Lạc Minh Thư tốt xấu gì cũng là doanh nhân giàu có

hàng đầu ở tình Vân, thay vì tức giận, ông ta lại cười nói:

“Nói như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Diệp tiên sinh rồi

nhì?”

“Chì là không biết cậu đánh gãy chân tay con trai tôi là đã nhẹ tay, vậy nếu không nhẹ tay, có phải sẽ giết chết

nó luôn hay không?”

Giọng ông ta lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhận ra

sự tức giận trong đó.

Diệp Thiên không nhận ra điều đó, cậu đón lấy đồ

uống Cố Giai Lệ đưa cho mình và thàn nhiên nói.

“Ông nói sai rồi!”

Cậu lắc lắc ngón tay: “Nếu không phải tôi đã nhẹ tay

thì sẽ không chỉ là giết chết một mình anh ta thôi đâu!”

“Mà là tiêu diệt cả dòng tộc nhà ông!”

Hai chữ dòng tộc’ cất lên khiến tất cả đại sành đều

chìm vào im lặng.

Vô số ánh mắt kinh ngạc không thôi, họ

đều cảm thấy không thể nào hiểu nổi.

Làm gãy chân tay người khác còn gọi là nhẹ tay, nếu

không nhẹ tay thì sẽ giết chết cà họ người ta, cái này là

logic gì vậy?

Điều này còn ghê gớm hơn gấp cà chục lần những kè

ác bá thời cổ đại, bọn họ thật sự không biết Diệp Thiên

lấy đâu ra lá gan và dũng khí để nói như vậy.

Cần biết rằng đó là nhà họ Lạc ở tình Vân, nhà một

gia tộc giàu có lớn mạnh đủ để sánh ngang với nhà họ

Tiêu đó, đâu có lý nào nói tiêu diệt là tiêu diệt được?

“Ha ha!”

Lạc Minh Thư lập tức cười thành tiếng.

“Gần một năm qua tôi có nghe nói tình Xuyên xuất

hiện một Diệp tiên sinh uy chấn bốn phương, trở thành kè

cầm đầu ở tỉnh Xuyên, tuổi tuy còn rất trẻ nhưng đã ở vị

trí rất cao, và cũng vô cùng ngông cuồng nữa!”

“Tôi còn tưởng rằng đó chì là tin đồn, nhưng bây giờ

xem ra, sự ngông cuồng của Diệp tiên sinh còn hơn cả lời

đồn, họ Lạc tôi thực lòng bội phục!”

Ông ta vừa dứt lời thì mọi người lại chấn động.

“Cái gì? Diệp tiên sinh đến từ tình Xuyên?”

Về mặt của mọi người đều thay đổi, Tô Mộ Nhu, Đàm

Nguyệt Ảnh, Tiêu Lâm, Lương Dung và thế hệ trẻ của nhà

họ Tiêu cũng nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Diệp Thiên lại chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên

được đồn thổi mấy năm gần đây ư?

tại đây có hình

.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người còn lại của nhà họ Tiêu đều im phăngphắc không nói lời nào.Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Thiênkéo chiếc ghế qua, ngồi vắt chéo chân, dáng vè tùy ý.“Ông chính là Lạc Minh Thư sao?”.Cậu liếc mắt nhìn về phía Lạc Minh Thư, khóe miệngnở nụ cười khinh miệt.“Tối qua tôi còn nương tay, chỉ đánh gãy tay chân củaLạc Tư Đồ, hôm nay ông đến cảm ơn tôi à?”.Cậu vừa nói xong, ai nấy đều sửng sốt!Tất cả rơi vào im lặng, họ đều cảm thấy không thểnào tin được!Lúc này, Diệp Thiên vẫn còn dám nói lời ngông cuồng,rõ ràng là Lục Minh Thư đến là vì muốn báo thù, mà DiệpThiên còn nói đối phương đến để càm ơn cậu, rõ ràng làkhông biết sống chết.Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh khế sở trán bất lực,bọn họ cảm thấy Diệp Thiên đã hoàn toàn không cóthuốc chữa!Lạc Minh Thư tốt xấu gì cũng là doanh nhân giàu cóhàng đầu ở tình Vân, thay vì tức giận, ông ta lại cười nói:“Nói như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Diệp tiên sinh rồinhì?”“Chì là không biết cậu đánh gãy chân tay con trai tôi là đã nhẹ tay, vậy nếu không nhẹ tay, có phải sẽ giết chếtnó luôn hay không?”Giọng ông ta lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhận rasự tức giận trong đó.Diệp Thiên không nhận ra điều đó, cậu đón lấy đồuống Cố Giai Lệ đưa cho mình và thàn nhiên nói.“Ông nói sai rồi!”Cậu lắc lắc ngón tay: “Nếu không phải tôi đã nhẹ taythì sẽ không chỉ là giết chết một mình anh ta thôi đâu!”“Mà là tiêu diệt cả dòng tộc nhà ông!”Hai chữ dòng tộc’ cất lên khiến tất cả đại sành đềuchìm vào im lặng.Vô số ánh mắt kinh ngạc không thôi, họđều cảm thấy không thể nào hiểu nổi.Làm gãy chân tay người khác còn gọi là nhẹ tay, nếukhông nhẹ tay thì sẽ giết chết cà họ người ta, cái này làlogic gì vậy?Điều này còn ghê gớm hơn gấp cà chục lần những kèác bá thời cổ đại, bọn họ thật sự không biết Diệp Thiênlấy đâu ra lá gan và dũng khí để nói như vậy.Cần biết rằng đó là nhà họ Lạc ở tình Vân, nhà mộtgia tộc giàu có lớn mạnh đủ để sánh ngang với nhà họTiêu đó, đâu có lý nào nói tiêu diệt là tiêu diệt được?“Ha ha!”Lạc Minh Thư lập tức cười thành tiếng.“Gần một năm qua tôi có nghe nói tình Xuyên xuấthiện một Diệp tiên sinh uy chấn bốn phương, trở thành kècầm đầu ở tỉnh Xuyên, tuổi tuy còn rất trẻ nhưng đã ở vịtrí rất cao, và cũng vô cùng ngông cuồng nữa!”“Tôi còn tưởng rằng đó chì là tin đồn, nhưng bây giờxem ra, sự ngông cuồng của Diệp tiên sinh còn hơn cả lờiđồn, họ Lạc tôi thực lòng bội phục!”Ông ta vừa dứt lời thì mọi người lại chấn động.“Cái gì? Diệp tiên sinh đến từ tình Xuyên?”Về mặt của mọi người đều thay đổi, Tô Mộ Nhu, ĐàmNguyệt Ảnh, Tiêu Lâm, Lương Dung và thế hệ trẻ của nhàhọ Tiêu cũng nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh ngạc.Diệp Thiên lại chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyênđược đồn thổi mấy năm gần đây ư?tại đây có hình.

Chương 657: Chương 656