Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 787: Chúng tôi vô cùng tôn trọng!

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Tôi là Vương Tường Long, là tổng giáo quan trước đây của Nam Long Nhận!”.Giọng nói của Vương Tường Long vô cùng ngạo mạn.“Ồ!”.Diệp Thiên dửng dưng nói.“Ông là tổng giáo quan trước đây, tôi là tổng giáo quan bây giờ, tôi bảo các thành viên của Nam Long Nhận đến bãi huấn luyện phạt đứng, ông lại đưa bọn họ đến đây, ông định làm gì?”.Vương Tường Long không hề sợ hãi, lạnh lùng nói tiếp: “Giáo quan Diệp, cậu là tổng giáo quan, theo cấp bậc thì cậu là cấp trên của tôi, tôi không nên can thiệp vào mệnh lệnh của cậu!”.“Nhưng cậu vừa nhận chức đã vô duyên vô cớ phạt các đội viên đứng ở bãi huấn luyện cả buổi, không được di chuyển, là vì sao chứ?”.“Tôi là phó giáo quan, ít nhất cũng có tư cách hỏi giúp đội viên của mình một câu đúng không?”.Diệp Thiên đưa mắt nhìn ra cửa, các thành viên của Nam Long Nhận đều đứng về phía Vương Tường Long, gần như cùng một lòng.Cậu khẽ nhếch nụ cười khẩy.“Hỏi sao?”.“Ông đưa nhiều người đến như vậy, đây là thái độ để hỏi à?”.Hai tay cậu kê lên đầu, dựa vào ghế lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn biết nguyên nhân, vậy tôi sẽ nói cho ông biết!”.“Các thành viên của Nam Long Nhận, cho dù là ông hay là bọn họ, đều khiến tôi rất thất vọng, tôi bắt bọn họ phạt đứng là vì để bọn họ biết rõ vị trí của bản thân!”.“Nam Long Nhận, nói thẳng ra thì cũng là một kiểu bộ đội đặc chủng, bọn họ đều là quân nhân thì thiên chức của quân nhân chính là phục tùng!”.Diệp Thiên nói xong, Bộc Phá đã nhẫn nhịn lâu rồi lúc này cuối cùng cũng bộc phát ra.Anh ta vốn có chút kiêng nể với thân phận của Diệp Thiên, nhưng bây giờ có Vương Tường Long làm lá chắn, anh ta không có gì phải kiêng dè nữa.“Giáo quan Diệp, thông cảm cho tôi nói thẳng, thiên chức của quân nhân là phục tùng, điều này không sai, nhưng Nam Long Nhận chúng tôi xưa nay đều chỉ tôn trọng người mạnh!”.“Còn cậu, căn bản không có thực lực để khiến chúng tôi tin tưởng và nghe theo, vì sao chúng tôi lại phải nghe theo mệnh lệnh của cậu chứ?”.Cương Quyền cũng đứng ra lúc này: “Giáo quan Diệp, không phải là chúng tôi muốn chống lại cậu, cứ nói giáo quan Vương đi, ngày trước ông ấy nhận chức tổng giáo quan, cũng từng chấp nhận thách thức của mọi người chúng tôi, cho nên đối với ông ấy, chúng tôi vô cùng tôn trọng!”.“Còn cậu, còn không có cả dũng khí đón nhận thách thức của chúng tôi, làm sao mà chúng tôi tin tưởng và nghe theo được?”.Thủ Thuật Đao bước ra trầm giọng nói: “Giáo quan Diệp, ở Nam Long Nhận chúng tôi từ trước giờ chỉ tôn trọng người mạnh, nếu cậu không có thực lực thật sự, vậy Thủ Thuật Đao tôi sẽ là người phản đối đầu tiên, cho đến khi nào cậu tự động từ bỏ chức tổng giáo quan thì thôi!”.Những người còn lại đều nói chen vào, nghiễm nhiên hình thành thế cục lên án Diệp Thiên.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Tôi là Vương Tường Long, là tổng giáo quan trước đây của Nam Long Nhận!”.Giọng nói của Vương Tường Long vô cùng ngạo mạn.“Ồ!”.Diệp Thiên dửng dưng nói.“Ông là tổng giáo quan trước đây, tôi là tổng giáo quan bây giờ, tôi bảo các thành viên của Nam Long Nhận đến bãi huấn luyện phạt đứng, ông lại đưa bọn họ đến đây, ông định làm gì?”.Vương Tường Long không hề sợ hãi, lạnh lùng nói tiếp: “Giáo quan Diệp, cậu là tổng giáo quan, theo cấp bậc thì cậu là cấp trên của tôi, tôi không nên can thiệp vào mệnh lệnh của cậu!”.“Nhưng cậu vừa nhận chức đã vô duyên vô cớ phạt các đội viên đứng ở bãi huấn luyện cả buổi, không được di chuyển, là vì sao chứ?”.“Tôi là phó giáo quan, ít nhất cũng có tư cách hỏi giúp đội viên của mình một câu đúng không?”.Diệp Thiên đưa mắt nhìn ra cửa, các thành viên của Nam Long Nhận đều đứng về phía Vương Tường Long, gần như cùng một lòng.Cậu khẽ nhếch nụ cười khẩy.“Hỏi sao?”.“Ông đưa nhiều người đến như vậy, đây là thái độ để hỏi à?”.Hai tay cậu kê lên đầu, dựa vào ghế lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn biết nguyên nhân, vậy tôi sẽ nói cho ông biết!”.“Các thành viên của Nam Long Nhận, cho dù là ông hay là bọn họ, đều khiến tôi rất thất vọng, tôi bắt bọn họ phạt đứng là vì để bọn họ biết rõ vị trí của bản thân!”.“Nam Long Nhận, nói thẳng ra thì cũng là một kiểu bộ đội đặc chủng, bọn họ đều là quân nhân thì thiên chức của quân nhân chính là phục tùng!”.Diệp Thiên nói xong, Bộc Phá đã nhẫn nhịn lâu rồi lúc này cuối cùng cũng bộc phát ra.Anh ta vốn có chút kiêng nể với thân phận của Diệp Thiên, nhưng bây giờ có Vương Tường Long làm lá chắn, anh ta không có gì phải kiêng dè nữa.“Giáo quan Diệp, thông cảm cho tôi nói thẳng, thiên chức của quân nhân là phục tùng, điều này không sai, nhưng Nam Long Nhận chúng tôi xưa nay đều chỉ tôn trọng người mạnh!”.“Còn cậu, căn bản không có thực lực để khiến chúng tôi tin tưởng và nghe theo, vì sao chúng tôi lại phải nghe theo mệnh lệnh của cậu chứ?”.Cương Quyền cũng đứng ra lúc này: “Giáo quan Diệp, không phải là chúng tôi muốn chống lại cậu, cứ nói giáo quan Vương đi, ngày trước ông ấy nhận chức tổng giáo quan, cũng từng chấp nhận thách thức của mọi người chúng tôi, cho nên đối với ông ấy, chúng tôi vô cùng tôn trọng!”.“Còn cậu, còn không có cả dũng khí đón nhận thách thức của chúng tôi, làm sao mà chúng tôi tin tưởng và nghe theo được?”.Thủ Thuật Đao bước ra trầm giọng nói: “Giáo quan Diệp, ở Nam Long Nhận chúng tôi từ trước giờ chỉ tôn trọng người mạnh, nếu cậu không có thực lực thật sự, vậy Thủ Thuật Đao tôi sẽ là người phản đối đầu tiên, cho đến khi nào cậu tự động từ bỏ chức tổng giáo quan thì thôi!”.Những người còn lại đều nói chen vào, nghiễm nhiên hình thành thế cục lên án Diệp Thiên.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Tôi là Vương Tường Long, là tổng giáo quan trước đây của Nam Long Nhận!”.Giọng nói của Vương Tường Long vô cùng ngạo mạn.“Ồ!”.Diệp Thiên dửng dưng nói.“Ông là tổng giáo quan trước đây, tôi là tổng giáo quan bây giờ, tôi bảo các thành viên của Nam Long Nhận đến bãi huấn luyện phạt đứng, ông lại đưa bọn họ đến đây, ông định làm gì?”.Vương Tường Long không hề sợ hãi, lạnh lùng nói tiếp: “Giáo quan Diệp, cậu là tổng giáo quan, theo cấp bậc thì cậu là cấp trên của tôi, tôi không nên can thiệp vào mệnh lệnh của cậu!”.“Nhưng cậu vừa nhận chức đã vô duyên vô cớ phạt các đội viên đứng ở bãi huấn luyện cả buổi, không được di chuyển, là vì sao chứ?”.“Tôi là phó giáo quan, ít nhất cũng có tư cách hỏi giúp đội viên của mình một câu đúng không?”.Diệp Thiên đưa mắt nhìn ra cửa, các thành viên của Nam Long Nhận đều đứng về phía Vương Tường Long, gần như cùng một lòng.Cậu khẽ nhếch nụ cười khẩy.“Hỏi sao?”.“Ông đưa nhiều người đến như vậy, đây là thái độ để hỏi à?”.Hai tay cậu kê lên đầu, dựa vào ghế lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn biết nguyên nhân, vậy tôi sẽ nói cho ông biết!”.“Các thành viên của Nam Long Nhận, cho dù là ông hay là bọn họ, đều khiến tôi rất thất vọng, tôi bắt bọn họ phạt đứng là vì để bọn họ biết rõ vị trí của bản thân!”.“Nam Long Nhận, nói thẳng ra thì cũng là một kiểu bộ đội đặc chủng, bọn họ đều là quân nhân thì thiên chức của quân nhân chính là phục tùng!”.Diệp Thiên nói xong, Bộc Phá đã nhẫn nhịn lâu rồi lúc này cuối cùng cũng bộc phát ra.Anh ta vốn có chút kiêng nể với thân phận của Diệp Thiên, nhưng bây giờ có Vương Tường Long làm lá chắn, anh ta không có gì phải kiêng dè nữa.“Giáo quan Diệp, thông cảm cho tôi nói thẳng, thiên chức của quân nhân là phục tùng, điều này không sai, nhưng Nam Long Nhận chúng tôi xưa nay đều chỉ tôn trọng người mạnh!”.“Còn cậu, căn bản không có thực lực để khiến chúng tôi tin tưởng và nghe theo, vì sao chúng tôi lại phải nghe theo mệnh lệnh của cậu chứ?”.Cương Quyền cũng đứng ra lúc này: “Giáo quan Diệp, không phải là chúng tôi muốn chống lại cậu, cứ nói giáo quan Vương đi, ngày trước ông ấy nhận chức tổng giáo quan, cũng từng chấp nhận thách thức của mọi người chúng tôi, cho nên đối với ông ấy, chúng tôi vô cùng tôn trọng!”.“Còn cậu, còn không có cả dũng khí đón nhận thách thức của chúng tôi, làm sao mà chúng tôi tin tưởng và nghe theo được?”.Thủ Thuật Đao bước ra trầm giọng nói: “Giáo quan Diệp, ở Nam Long Nhận chúng tôi từ trước giờ chỉ tôn trọng người mạnh, nếu cậu không có thực lực thật sự, vậy Thủ Thuật Đao tôi sẽ là người phản đối đầu tiên, cho đến khi nào cậu tự động từ bỏ chức tổng giáo quan thì thôi!”.Những người còn lại đều nói chen vào, nghiễm nhiên hình thành thế cục lên án Diệp Thiên.

Chương 787: Chúng tôi vô cùng tôn trọng!