Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 844: Muốn biết bộ mặt thật của cậu
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhBên trong phòng hiệu trưởng, Diệp Thiên vừa bước vào liền nhìn thấy một ông lão đeo gọng kính đen đang ngồi bên cạnh bàn làm việc viết lách, múa bút thành văn, mỗi một nét bút đưa xuống đều tràn đầy năng lượng.Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua người ông lão, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng dấy lên vẻ kỳ dị.Trên người ông lão thế mà lại có một luồng dao động kỳ diệu, ngăn cản cảm nhận của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên có thể khẳng định, ông lão trước mắt đây tuyệt đối là một vị cao thủ võ thuật giấu tài, tu vi của ông ấy e rằng đã đạt đến siêu phàm phàm phẩm, thậm chí còn hơn!Nhưng có lẽ vì nguyên nhân công pháp mà ông ấy tu luyện, nên Diệp Thiên không thể cảm nhận được chính xác thực lực của ông ấy, chỉ có thể đoán một cách đại khái.Khoảnh khắc Diệp Thiên bước vào, ngòi bút trên tay ông lão dừng lại, ông ấy không viết nữa.Ông ấy liền ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Thiên đứng phía trước cách hai trượng, hai mắt ông ấy co lại.Diệp Thiên nhìn thấy biểu cảm của ông lão, biết ông ấy đã nhận ra cậu, nên cũng chìm vào suy tư.Hai người một người đứng một người ngồi, cứ thế nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trở nên tĩnh lặng.Một lúc sau, ông lão đột nhiên cười lớn, đứng dậy.“Ha ha, tôi vốn muốn gặp xem học tử thiên tài làm đề thi của trường chúng tôi một cách hoàn hảo kia trông như thế nào, nhưng nên nghĩ đến từ trước rằng, người có thể có được năng lực học thuật hoàn hảo như vậy, họ Diệp, lại là người trẻ xuất thuân từ tỉnh Xuyên, thì chỉ có Đế Vương Bất Bại uy danh thiên hạ thôi!”.Ông ấy nói xong, chắp tay quyền chào Diệp Thiên.Diệp Thiên bình thản, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ hiệu trưởng Đại học Thủ Đô lại là một cao thủ cảnh giới siêu phàm giấu tài, Đại học thủ Đô đúng là ngọa hổ tàng long đó!”.Ánh mắt cậu nheo lại, cười nói: “Chỉ là tôi rất tò mò, sao hiệu trưởng lại biết thân phận của tôi?”.Mắt kính của ông lão lóe lên tia sáng, giọng nói dõng dạc.“Đế Vương Diệp uy chấn thiên hạ, một mình trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, đến hai vị cao thủ cấp cảnh giới đều bị giết chết, ai mà không biết chứ?”.“Muốn biết bộ mặt thật của cậu, đối với người khác mà nói thì không hề dễ, nhưng đối với tôi lại không khó lắm!”.Ông ấy phất tay, một chiếc ghế dài dịch chuyển ngay về phía sau Diệp Thiên.“Lão phu là hiệu trưởng Đại học Thủ Đô, Cố Trường Bình!”.“Đồng thời tôi cũng kiêm vị trí thứ trưởng của Ám Bộ!”.“Mời Đế Vương Diệp ngồi!”.Diệp Thiên lúc này mới gật đầu hiểu ra, ngồi dựa vào ghế, thì ra Cố Trường Bình trước mặt đây lại là một thành viên của Ám Bộ.Không chỉ vậy, nghe ông ấy nói là thứ trưởng Ám Bộ, rõ ràng địa vị trong Ám Bộ cũng không hề tầm thường!“Đế Vương, hôm qua chúng tôi phái Lí Thương Sinh và Tiết Nhân Huyên đến gặp cậu, con bé Nhân Huyên này va chạm xã hội chưa lâu, được mấy ông lão chúng tôi cưng chiều thành hư, ăn nói đắc tội với cậu mong cậu đừng để bụng!”.Xem ảnh 1
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhBên trong phòng hiệu trưởng, Diệp Thiên vừa bước vào liền nhìn thấy một ông lão đeo gọng kính đen đang ngồi bên cạnh bàn làm việc viết lách, múa bút thành văn, mỗi một nét bút đưa xuống đều tràn đầy năng lượng.Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua người ông lão, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng dấy lên vẻ kỳ dị.Trên người ông lão thế mà lại có một luồng dao động kỳ diệu, ngăn cản cảm nhận của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên có thể khẳng định, ông lão trước mắt đây tuyệt đối là một vị cao thủ võ thuật giấu tài, tu vi của ông ấy e rằng đã đạt đến siêu phàm phàm phẩm, thậm chí còn hơn!Nhưng có lẽ vì nguyên nhân công pháp mà ông ấy tu luyện, nên Diệp Thiên không thể cảm nhận được chính xác thực lực của ông ấy, chỉ có thể đoán một cách đại khái.Khoảnh khắc Diệp Thiên bước vào, ngòi bút trên tay ông lão dừng lại, ông ấy không viết nữa.Ông ấy liền ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Thiên đứng phía trước cách hai trượng, hai mắt ông ấy co lại.Diệp Thiên nhìn thấy biểu cảm của ông lão, biết ông ấy đã nhận ra cậu, nên cũng chìm vào suy tư.Hai người một người đứng một người ngồi, cứ thế nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trở nên tĩnh lặng.Một lúc sau, ông lão đột nhiên cười lớn, đứng dậy.“Ha ha, tôi vốn muốn gặp xem học tử thiên tài làm đề thi của trường chúng tôi một cách hoàn hảo kia trông như thế nào, nhưng nên nghĩ đến từ trước rằng, người có thể có được năng lực học thuật hoàn hảo như vậy, họ Diệp, lại là người trẻ xuất thuân từ tỉnh Xuyên, thì chỉ có Đế Vương Bất Bại uy danh thiên hạ thôi!”.Ông ấy nói xong, chắp tay quyền chào Diệp Thiên.Diệp Thiên bình thản, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ hiệu trưởng Đại học Thủ Đô lại là một cao thủ cảnh giới siêu phàm giấu tài, Đại học thủ Đô đúng là ngọa hổ tàng long đó!”.Ánh mắt cậu nheo lại, cười nói: “Chỉ là tôi rất tò mò, sao hiệu trưởng lại biết thân phận của tôi?”.Mắt kính của ông lão lóe lên tia sáng, giọng nói dõng dạc.“Đế Vương Diệp uy chấn thiên hạ, một mình trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, đến hai vị cao thủ cấp cảnh giới đều bị giết chết, ai mà không biết chứ?”.“Muốn biết bộ mặt thật của cậu, đối với người khác mà nói thì không hề dễ, nhưng đối với tôi lại không khó lắm!”.Ông ấy phất tay, một chiếc ghế dài dịch chuyển ngay về phía sau Diệp Thiên.“Lão phu là hiệu trưởng Đại học Thủ Đô, Cố Trường Bình!”.“Đồng thời tôi cũng kiêm vị trí thứ trưởng của Ám Bộ!”.“Mời Đế Vương Diệp ngồi!”.Diệp Thiên lúc này mới gật đầu hiểu ra, ngồi dựa vào ghế, thì ra Cố Trường Bình trước mặt đây lại là một thành viên của Ám Bộ.Không chỉ vậy, nghe ông ấy nói là thứ trưởng Ám Bộ, rõ ràng địa vị trong Ám Bộ cũng không hề tầm thường!“Đế Vương, hôm qua chúng tôi phái Lí Thương Sinh và Tiết Nhân Huyên đến gặp cậu, con bé Nhân Huyên này va chạm xã hội chưa lâu, được mấy ông lão chúng tôi cưng chiều thành hư, ăn nói đắc tội với cậu mong cậu đừng để bụng!”.Xem ảnh 1
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhBên trong phòng hiệu trưởng, Diệp Thiên vừa bước vào liền nhìn thấy một ông lão đeo gọng kính đen đang ngồi bên cạnh bàn làm việc viết lách, múa bút thành văn, mỗi một nét bút đưa xuống đều tràn đầy năng lượng.Ánh mắt Diệp Thiên lướt qua người ông lão, sau đó sắc mặt hơi thay đổi, trong lòng dấy lên vẻ kỳ dị.Trên người ông lão thế mà lại có một luồng dao động kỳ diệu, ngăn cản cảm nhận của Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên có thể khẳng định, ông lão trước mắt đây tuyệt đối là một vị cao thủ võ thuật giấu tài, tu vi của ông ấy e rằng đã đạt đến siêu phàm phàm phẩm, thậm chí còn hơn!Nhưng có lẽ vì nguyên nhân công pháp mà ông ấy tu luyện, nên Diệp Thiên không thể cảm nhận được chính xác thực lực của ông ấy, chỉ có thể đoán một cách đại khái.Khoảnh khắc Diệp Thiên bước vào, ngòi bút trên tay ông lão dừng lại, ông ấy không viết nữa.Ông ấy liền ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Thiên đứng phía trước cách hai trượng, hai mắt ông ấy co lại.Diệp Thiên nhìn thấy biểu cảm của ông lão, biết ông ấy đã nhận ra cậu, nên cũng chìm vào suy tư.Hai người một người đứng một người ngồi, cứ thế nhìn nhau, bầu không khí trong văn phòng trở nên tĩnh lặng.Một lúc sau, ông lão đột nhiên cười lớn, đứng dậy.“Ha ha, tôi vốn muốn gặp xem học tử thiên tài làm đề thi của trường chúng tôi một cách hoàn hảo kia trông như thế nào, nhưng nên nghĩ đến từ trước rằng, người có thể có được năng lực học thuật hoàn hảo như vậy, họ Diệp, lại là người trẻ xuất thuân từ tỉnh Xuyên, thì chỉ có Đế Vương Bất Bại uy danh thiên hạ thôi!”.Ông ấy nói xong, chắp tay quyền chào Diệp Thiên.Diệp Thiên bình thản, nhẹ nhàng nói: “Không ngờ hiệu trưởng Đại học Thủ Đô lại là một cao thủ cảnh giới siêu phàm giấu tài, Đại học thủ Đô đúng là ngọa hổ tàng long đó!”.Ánh mắt cậu nheo lại, cười nói: “Chỉ là tôi rất tò mò, sao hiệu trưởng lại biết thân phận của tôi?”.Mắt kính của ông lão lóe lên tia sáng, giọng nói dõng dạc.“Đế Vương Diệp uy chấn thiên hạ, một mình trấn áp giới võ thuật Hoa Hạ, đến hai vị cao thủ cấp cảnh giới đều bị giết chết, ai mà không biết chứ?”.“Muốn biết bộ mặt thật của cậu, đối với người khác mà nói thì không hề dễ, nhưng đối với tôi lại không khó lắm!”.Ông ấy phất tay, một chiếc ghế dài dịch chuyển ngay về phía sau Diệp Thiên.“Lão phu là hiệu trưởng Đại học Thủ Đô, Cố Trường Bình!”.“Đồng thời tôi cũng kiêm vị trí thứ trưởng của Ám Bộ!”.“Mời Đế Vương Diệp ngồi!”.Diệp Thiên lúc này mới gật đầu hiểu ra, ngồi dựa vào ghế, thì ra Cố Trường Bình trước mặt đây lại là một thành viên của Ám Bộ.Không chỉ vậy, nghe ông ấy nói là thứ trưởng Ám Bộ, rõ ràng địa vị trong Ám Bộ cũng không hề tầm thường!“Đế Vương, hôm qua chúng tôi phái Lí Thương Sinh và Tiết Nhân Huyên đến gặp cậu, con bé Nhân Huyên này va chạm xã hội chưa lâu, được mấy ông lão chúng tôi cưng chiều thành hư, ăn nói đắc tội với cậu mong cậu đừng để bụng!”.Xem ảnh 1