Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 858: Đừng liên lụy đến người khác!”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Không chỉ có Lí Phong và Vương Triều Hải, mà lúc này ngay cả Tề Văn Long cũng cảm thấy sợ hãi.Một khi thua thì những gì đợi bọn họ sẽ còn tàn khốc hơn, nhưng lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn, bọn họ nhất định phải đấu một trận.“Ra tay!”.Lí Phong bước lên trước một bước, vẻ mặt thật thà biến đổi, ánh mắt nghiêm nghị, vung tay về phía gã đàn ông ở trước nhất.Cậu ta vốn xuất thân từ Đông Bắc, thường xuyên đốn cây chẻ củi trong rừng sâu núi hoang ở cái thời tiết nóng bức ngày hè, lạnh lẽo ngày đông, còn từng tay không vần nhau với sói rừng, tố chất cơ thể vượt trội, mỗi cú đấm cú đá đều đầy sức mạnh.Đối diện dù là vệ sĩ chuyên nghiệp cũng bị cậu ta ép lùi ngay tức khắc.Tề Văn Long cũng xông lên trước, một vệ sĩ trong số đó ra tay. Mặc dù tố chất cơ thể của cậu ta không bằng Lí Phong, nhưng cậu ta từng luyện đấu võ tự do, thân thủ cũng không tồi, đánh ngang sức với vệ sĩ.Trong ba người, Vương Triều Hải là yếu nhất, vả lại cậu ta không giỏi đánh nhau với người khác, chỉ mới mấy chục giây đã hứng mấy cú đấm vào ngực.Lâm Ngữ Băng ngồi ở ghế lái phụ nhìn cảnh hỗn loạn phía trước, trong lòng hối hận vô cùng. Hôm nay, nếu cô ta không ngốc nghếch đi theo bạn bè đến Phượng Hoàng Lâu tham gia vào bữa cơm đó thì đã không ra nông nỗi này, càng không liên lụy đến đám Tề Văn Long.Đúng lúc đó, Diệp Thiên lên tiếng.“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là hậu quả do hành vi của cô hôm nay gây ra!”.Lâm Ngữ Băng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, mang theo sự hờ hững.“Cô tùy tiện chạy vào một phòng riêng tìm sự giúp đỡ, đó là chuyện bình thường. Nhưng tôi nói cho cô biết, hành vi của cô có lẽ sẽ mang lại rắc rối không thể giải quyết cho người khác”.“Sau này, nếu đã là chuyện mình tự rước lấy thì tốt nhất nên tự giải quyết, đừng liên lụy đến người khác!”.“Hôm nay anh em của tôi bị thương là vì cô, tốt nhất cô nên nhớ rõ chuyện này!”.Ánh mắt Lâm Ngữ Băng khẽ run rẩy, cô ta còn chưa hiểu những lời Diệp Thiên nói trong tình huống này là có ý gì, Diệp Thiên đã mở cửa xuống xe.“Rầm!”.Vương Triều Hải không chống đỡ nổi nữa, bị vệ sĩ giao đấu với cậu ta đẩy ngã ra sau.Vệ sĩ thấy vậy hung hăng xông lên, đạp một chân lên ngực cậu ta.Vương Triều Hải trơ mắt nhìn chân tên vệ sĩ sắp đạp lên người mình, nhưng muốn tránh thì đã không kịp nữa. Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu ta, chỉ nhẹ nháng đá chân ra.“Rắc!”.Một âm thanh to rõ vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét đau đớn. Tên vệ sĩ bay ra xa mấy mét, đập mạnh lên tường, một chân đã gãy khớp.Vương Triều Hải còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã kéo cậu ta dậy.“Diệp Thiên?”.Khi cậu ta nhìn rõ người ra tay thì không khỏi kinh ngạc.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Không chỉ có Lí Phong và Vương Triều Hải, mà lúc này ngay cả Tề Văn Long cũng cảm thấy sợ hãi.Một khi thua thì những gì đợi bọn họ sẽ còn tàn khốc hơn, nhưng lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn, bọn họ nhất định phải đấu một trận.“Ra tay!”.Lí Phong bước lên trước một bước, vẻ mặt thật thà biến đổi, ánh mắt nghiêm nghị, vung tay về phía gã đàn ông ở trước nhất.Cậu ta vốn xuất thân từ Đông Bắc, thường xuyên đốn cây chẻ củi trong rừng sâu núi hoang ở cái thời tiết nóng bức ngày hè, lạnh lẽo ngày đông, còn từng tay không vần nhau với sói rừng, tố chất cơ thể vượt trội, mỗi cú đấm cú đá đều đầy sức mạnh.Đối diện dù là vệ sĩ chuyên nghiệp cũng bị cậu ta ép lùi ngay tức khắc.Tề Văn Long cũng xông lên trước, một vệ sĩ trong số đó ra tay. Mặc dù tố chất cơ thể của cậu ta không bằng Lí Phong, nhưng cậu ta từng luyện đấu võ tự do, thân thủ cũng không tồi, đánh ngang sức với vệ sĩ.Trong ba người, Vương Triều Hải là yếu nhất, vả lại cậu ta không giỏi đánh nhau với người khác, chỉ mới mấy chục giây đã hứng mấy cú đấm vào ngực.Lâm Ngữ Băng ngồi ở ghế lái phụ nhìn cảnh hỗn loạn phía trước, trong lòng hối hận vô cùng. Hôm nay, nếu cô ta không ngốc nghếch đi theo bạn bè đến Phượng Hoàng Lâu tham gia vào bữa cơm đó thì đã không ra nông nỗi này, càng không liên lụy đến đám Tề Văn Long.Đúng lúc đó, Diệp Thiên lên tiếng.“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là hậu quả do hành vi của cô hôm nay gây ra!”.Lâm Ngữ Băng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, mang theo sự hờ hững.“Cô tùy tiện chạy vào một phòng riêng tìm sự giúp đỡ, đó là chuyện bình thường. Nhưng tôi nói cho cô biết, hành vi của cô có lẽ sẽ mang lại rắc rối không thể giải quyết cho người khác”.“Sau này, nếu đã là chuyện mình tự rước lấy thì tốt nhất nên tự giải quyết, đừng liên lụy đến người khác!”.“Hôm nay anh em của tôi bị thương là vì cô, tốt nhất cô nên nhớ rõ chuyện này!”.Ánh mắt Lâm Ngữ Băng khẽ run rẩy, cô ta còn chưa hiểu những lời Diệp Thiên nói trong tình huống này là có ý gì, Diệp Thiên đã mở cửa xuống xe.“Rầm!”.Vương Triều Hải không chống đỡ nổi nữa, bị vệ sĩ giao đấu với cậu ta đẩy ngã ra sau.Vệ sĩ thấy vậy hung hăng xông lên, đạp một chân lên ngực cậu ta.Vương Triều Hải trơ mắt nhìn chân tên vệ sĩ sắp đạp lên người mình, nhưng muốn tránh thì đã không kịp nữa. Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu ta, chỉ nhẹ nháng đá chân ra.“Rắc!”.Một âm thanh to rõ vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét đau đớn. Tên vệ sĩ bay ra xa mấy mét, đập mạnh lên tường, một chân đã gãy khớp.Vương Triều Hải còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã kéo cậu ta dậy.“Diệp Thiên?”.Khi cậu ta nhìn rõ người ra tay thì không khỏi kinh ngạc.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Không chỉ có Lí Phong và Vương Triều Hải, mà lúc này ngay cả Tề Văn Long cũng cảm thấy sợ hãi.Một khi thua thì những gì đợi bọn họ sẽ còn tàn khốc hơn, nhưng lúc này tên đã lên dây, không thể không bắn, bọn họ nhất định phải đấu một trận.“Ra tay!”.Lí Phong bước lên trước một bước, vẻ mặt thật thà biến đổi, ánh mắt nghiêm nghị, vung tay về phía gã đàn ông ở trước nhất.Cậu ta vốn xuất thân từ Đông Bắc, thường xuyên đốn cây chẻ củi trong rừng sâu núi hoang ở cái thời tiết nóng bức ngày hè, lạnh lẽo ngày đông, còn từng tay không vần nhau với sói rừng, tố chất cơ thể vượt trội, mỗi cú đấm cú đá đều đầy sức mạnh.Đối diện dù là vệ sĩ chuyên nghiệp cũng bị cậu ta ép lùi ngay tức khắc.Tề Văn Long cũng xông lên trước, một vệ sĩ trong số đó ra tay. Mặc dù tố chất cơ thể của cậu ta không bằng Lí Phong, nhưng cậu ta từng luyện đấu võ tự do, thân thủ cũng không tồi, đánh ngang sức với vệ sĩ.Trong ba người, Vương Triều Hải là yếu nhất, vả lại cậu ta không giỏi đánh nhau với người khác, chỉ mới mấy chục giây đã hứng mấy cú đấm vào ngực.Lâm Ngữ Băng ngồi ở ghế lái phụ nhìn cảnh hỗn loạn phía trước, trong lòng hối hận vô cùng. Hôm nay, nếu cô ta không ngốc nghếch đi theo bạn bè đến Phượng Hoàng Lâu tham gia vào bữa cơm đó thì đã không ra nông nỗi này, càng không liên lụy đến đám Tề Văn Long.Đúng lúc đó, Diệp Thiên lên tiếng.“Nhìn thấy rồi chứ? Đây chính là hậu quả do hành vi của cô hôm nay gây ra!”.Lâm Ngữ Băng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên sâu xa, mang theo sự hờ hững.“Cô tùy tiện chạy vào một phòng riêng tìm sự giúp đỡ, đó là chuyện bình thường. Nhưng tôi nói cho cô biết, hành vi của cô có lẽ sẽ mang lại rắc rối không thể giải quyết cho người khác”.“Sau này, nếu đã là chuyện mình tự rước lấy thì tốt nhất nên tự giải quyết, đừng liên lụy đến người khác!”.“Hôm nay anh em của tôi bị thương là vì cô, tốt nhất cô nên nhớ rõ chuyện này!”.Ánh mắt Lâm Ngữ Băng khẽ run rẩy, cô ta còn chưa hiểu những lời Diệp Thiên nói trong tình huống này là có ý gì, Diệp Thiên đã mở cửa xuống xe.“Rầm!”.Vương Triều Hải không chống đỡ nổi nữa, bị vệ sĩ giao đấu với cậu ta đẩy ngã ra sau.Vệ sĩ thấy vậy hung hăng xông lên, đạp một chân lên ngực cậu ta.Vương Triều Hải trơ mắt nhìn chân tên vệ sĩ sắp đạp lên người mình, nhưng muốn tránh thì đã không kịp nữa. Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu ta, chỉ nhẹ nháng đá chân ra.“Rắc!”.Một âm thanh to rõ vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét đau đớn. Tên vệ sĩ bay ra xa mấy mét, đập mạnh lên tường, một chân đã gãy khớp.Vương Triều Hải còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đã kéo cậu ta dậy.“Diệp Thiên?”.Khi cậu ta nhìn rõ người ra tay thì không khỏi kinh ngạc.

Chương 858: Đừng liên lụy đến người khác!”.