Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 860: "Cậu chọn một cái đi!"
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… "Bùm!"Một âm thanh nghẹt thở truyền tới, cơ thể nặng nề của tên vệ sĩ bị đập xuống đất, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, hắn phun ra máu rồi ngất đi ngay lập tức.Sự thay đổi này khiến Lí Phong tái mặt vì kinh ngạc, Từ Tử Văn và những vệ sĩ còn lại cũng quay lại nhìn với vẻ mặt sợ hãi.Diệp Thiên ra hiệu cho Lí Phong lùi lại phía sau, còn cậu đã đứng trước mặt Từ Tử Văn."Cậu tên là Từ Tử Văn phải không?"Từ Tử Văn nhìn Diệp Thiên đầy nghi hoặc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trước đó cậu ta cũng từng chú ý đến Diệp Thiên khi ở trong phòng VIP, nhưng trước và sau khi cậu ta ra vào phòng VIP, Diệp Thiên chỉ lo uống trà quan sát, không hề nói lời nào, cứ như tàng hình vậy, khiến cho cậu ta cũng phớt lờ Diệp Thiên, cho rằng cậu chẳng qua chỉ là đồ bỏ mà thôi.Nhưng bây giờ, mới chỉ chớp mắt, Diệp Thiên đã liên tục đánh trọng thương ba tên vệ sĩ giỏi nhất của cậu ta khiến cậu ta cảm thấy không thể tin được.Tuy rằng cảm thấy sửng sốt, nhưng lúc này có hơn trăm vệ sĩ đi cùng nên Từ Tử Văn đương nhiên không sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Không sai, chính là tôi đây!”"Nhóc con, cậu khá lắm. Trước đó tôi còn không thèm tính cậu, nhưng bây giờ cậu lại dám chủ động đứng ra đây, còn dám làm người của tôi bị thương. Cậu muốn chết như thế nào?”Những vệ sĩ bị chặn ở hai đầu con hẻm đều rục rịch chuẩn bị hành động, ánh mắt đầy xấu xa, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.Còn mấy người Tề Văn Long cũng lo lắng, không biết Diệp Thiên muốn làm gì.Diệp Thiên mỉm cười, không trả lời mà chỉ nhìn về phía Từ Tử Văn."Cậu rất thích cho người khác lựa chọn, vậy thì tôi cũng cho cậu hai lựa chọn!”"Lúc trước cậu tát anh em của tôi một cái, giờ cậu lại đó quỳ xuống dập đầu với cậu ấy, tự tát tai mình để xin lỗi, thì tôi sẽ không động đến cậu nữa!”"Hoặc là, tôi sẽ đánh đám đàn em của cậu tàn phế trước rồi sẽ kéo cậu qua đó xin lỗi!”"Cậu chọn một cái đi!"Diệp Thiên nói dứt lời thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.Mọi ánh mắt đều quét về phía cậu giống như đang nhìn một tên ngốc, hầu như ai cũng nghĩ Diệp Thiên bị điên!Tình huống trước mắt là bốn người đọ với hơn trăm người, khoảng cách nhân số quá lớn, căn bản không cần nhiều lời. Thế mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng uy hiếp Từ Tử Văn, kêu cậu ta quỳ xuống xin lỗi, tự tát tai mình?Không chỉ vậy, Diệp Thiên còn đe dọa sẽ đánh cho Từ Tử Văn và tất cả các vệ sĩ có mặt tàn phế hết, điều này thật sự là một điều viển vông!Trong số hơn trăm người có mặt, đâu có ai không phải là vệ sĩ chuyên nghiệp, đấu tay đôi thiện chiến cơ chứ!Diệp Thiên có thể giải quyết ba người trong chốc lát đã là chuyện hiếm hoi lắm rồi, nhưng ở đây còn có mấy trăm người, nếu lại đánh tiếp, liệu một mình cậu có thể đánh lại được hơn trăm người hay không?Ba người Tề Văn Long nhìn nhau và cùng hít một hơi thật sâu. Diệp Thiên nói như vậy đồng nghĩa với việc hoàn toàn chọc giận Từ Tử Văn. Đến lúc đó, hàng trăm người cùng vây đánh thì dù Diệp Thiên có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị nghiền nát."Ha ha!"Từ Tử Văn cười điên cuồng, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm."Cậu nhóc, tôi phải nói rằng cậu thực sự rất thú vị!"
"Bùm!"
Một âm thanh nghẹt thở truyền tới, cơ thể nặng nề của tên vệ sĩ bị đập xuống đất, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, hắn phun ra máu rồi ngất đi ngay lập tức.
Sự thay đổi này khiến Lí Phong tái mặt vì kinh ngạc, Từ Tử Văn và những vệ sĩ còn lại cũng quay lại nhìn với vẻ mặt sợ hãi.
Diệp Thiên ra hiệu cho Lí Phong lùi lại phía sau, còn cậu đã đứng trước mặt Từ Tử Văn.
"Cậu tên là Từ Tử Văn phải không?"
Từ Tử Văn nhìn Diệp Thiên đầy nghi hoặc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trước đó cậu ta cũng từng chú ý đến Diệp Thiên khi ở trong phòng VIP, nhưng trước và sau khi cậu ta ra vào phòng VIP, Diệp Thiên chỉ lo uống trà quan sát, không hề nói lời nào, cứ như tàng hình vậy, khiến cho cậu ta cũng phớt lờ Diệp Thiên, cho rằng cậu chẳng qua chỉ là đồ bỏ mà thôi.
Nhưng bây giờ, mới chỉ chớp mắt, Diệp Thiên đã liên tục đánh trọng thương ba tên vệ sĩ giỏi nhất của cậu ta khiến cậu ta cảm thấy không thể tin được.
Tuy rằng cảm thấy sửng sốt, nhưng lúc này có hơn trăm vệ sĩ đi cùng nên Từ Tử Văn đương nhiên không sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Không sai, chính là tôi đây!”
"Nhóc con, cậu khá lắm. Trước đó tôi còn không thèm tính cậu, nhưng bây giờ cậu lại dám chủ động đứng ra đây, còn dám làm người của tôi bị thương. Cậu muốn chết như thế nào?”
Những vệ sĩ bị chặn ở hai đầu con hẻm đều rục rịch chuẩn bị hành động, ánh mắt đầy xấu xa, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Còn mấy người Tề Văn Long cũng lo lắng, không biết Diệp Thiên muốn làm gì.
Diệp Thiên mỉm cười, không trả lời mà chỉ nhìn về phía Từ Tử Văn.
"Cậu rất thích cho người khác lựa chọn, vậy thì tôi cũng cho cậu hai lựa chọn!”
"Lúc trước cậu tát anh em của tôi một cái, giờ cậu lại đó quỳ xuống dập đầu với cậu ấy, tự tát tai mình để xin lỗi, thì tôi sẽ không động đến cậu nữa!”
"Hoặc là, tôi sẽ đánh đám đàn em của cậu tàn phế trước rồi sẽ kéo cậu qua đó xin lỗi!”
"Cậu chọn một cái đi!"
Diệp Thiên nói dứt lời thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mọi ánh mắt đều quét về phía cậu giống như đang nhìn một tên ngốc, hầu như ai cũng nghĩ Diệp Thiên bị điên!
Tình huống trước mắt là bốn người đọ với hơn trăm người, khoảng cách nhân số quá lớn, căn bản không cần nhiều lời. Thế mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng uy hiếp Từ Tử Văn, kêu cậu ta quỳ xuống xin lỗi, tự tát tai mình?
Không chỉ vậy, Diệp Thiên còn đe dọa sẽ đánh cho Từ Tử Văn và tất cả các vệ sĩ có mặt tàn phế hết, điều này thật sự là một điều viển vông!
Trong số hơn trăm người có mặt, đâu có ai không phải là vệ sĩ chuyên nghiệp, đấu tay đôi thiện chiến cơ chứ!
Diệp Thiên có thể giải quyết ba người trong chốc lát đã là chuyện hiếm hoi lắm rồi, nhưng ở đây còn có mấy trăm người, nếu lại đánh tiếp, liệu một mình cậu có thể đánh lại được hơn trăm người hay không?
Ba người Tề Văn Long nhìn nhau và cùng hít một hơi thật sâu. Diệp Thiên nói như vậy đồng nghĩa với việc hoàn toàn chọc giận Từ Tử Văn. Đến lúc đó, hàng trăm người cùng vây đánh thì dù Diệp Thiên có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị nghiền nát.
"Ha ha!"
Từ Tử Văn cười điên cuồng, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.
"Cậu nhóc, tôi phải nói rằng cậu thực sự rất thú vị!"
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… "Bùm!"Một âm thanh nghẹt thở truyền tới, cơ thể nặng nề của tên vệ sĩ bị đập xuống đất, trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt, hắn phun ra máu rồi ngất đi ngay lập tức.Sự thay đổi này khiến Lí Phong tái mặt vì kinh ngạc, Từ Tử Văn và những vệ sĩ còn lại cũng quay lại nhìn với vẻ mặt sợ hãi.Diệp Thiên ra hiệu cho Lí Phong lùi lại phía sau, còn cậu đã đứng trước mặt Từ Tử Văn."Cậu tên là Từ Tử Văn phải không?"Từ Tử Văn nhìn Diệp Thiên đầy nghi hoặc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trước đó cậu ta cũng từng chú ý đến Diệp Thiên khi ở trong phòng VIP, nhưng trước và sau khi cậu ta ra vào phòng VIP, Diệp Thiên chỉ lo uống trà quan sát, không hề nói lời nào, cứ như tàng hình vậy, khiến cho cậu ta cũng phớt lờ Diệp Thiên, cho rằng cậu chẳng qua chỉ là đồ bỏ mà thôi.Nhưng bây giờ, mới chỉ chớp mắt, Diệp Thiên đã liên tục đánh trọng thương ba tên vệ sĩ giỏi nhất của cậu ta khiến cậu ta cảm thấy không thể tin được.Tuy rằng cảm thấy sửng sốt, nhưng lúc này có hơn trăm vệ sĩ đi cùng nên Từ Tử Văn đương nhiên không sợ hãi mà lạnh lùng nói: "Không sai, chính là tôi đây!”"Nhóc con, cậu khá lắm. Trước đó tôi còn không thèm tính cậu, nhưng bây giờ cậu lại dám chủ động đứng ra đây, còn dám làm người của tôi bị thương. Cậu muốn chết như thế nào?”Những vệ sĩ bị chặn ở hai đầu con hẻm đều rục rịch chuẩn bị hành động, ánh mắt đầy xấu xa, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.Còn mấy người Tề Văn Long cũng lo lắng, không biết Diệp Thiên muốn làm gì.Diệp Thiên mỉm cười, không trả lời mà chỉ nhìn về phía Từ Tử Văn."Cậu rất thích cho người khác lựa chọn, vậy thì tôi cũng cho cậu hai lựa chọn!”"Lúc trước cậu tát anh em của tôi một cái, giờ cậu lại đó quỳ xuống dập đầu với cậu ấy, tự tát tai mình để xin lỗi, thì tôi sẽ không động đến cậu nữa!”"Hoặc là, tôi sẽ đánh đám đàn em của cậu tàn phế trước rồi sẽ kéo cậu qua đó xin lỗi!”"Cậu chọn một cái đi!"Diệp Thiên nói dứt lời thì tất cả mọi người đều kinh ngạc.Mọi ánh mắt đều quét về phía cậu giống như đang nhìn một tên ngốc, hầu như ai cũng nghĩ Diệp Thiên bị điên!Tình huống trước mắt là bốn người đọ với hơn trăm người, khoảng cách nhân số quá lớn, căn bản không cần nhiều lời. Thế mà Diệp Thiên lại dám lên tiếng uy hiếp Từ Tử Văn, kêu cậu ta quỳ xuống xin lỗi, tự tát tai mình?Không chỉ vậy, Diệp Thiên còn đe dọa sẽ đánh cho Từ Tử Văn và tất cả các vệ sĩ có mặt tàn phế hết, điều này thật sự là một điều viển vông!Trong số hơn trăm người có mặt, đâu có ai không phải là vệ sĩ chuyên nghiệp, đấu tay đôi thiện chiến cơ chứ!Diệp Thiên có thể giải quyết ba người trong chốc lát đã là chuyện hiếm hoi lắm rồi, nhưng ở đây còn có mấy trăm người, nếu lại đánh tiếp, liệu một mình cậu có thể đánh lại được hơn trăm người hay không?Ba người Tề Văn Long nhìn nhau và cùng hít một hơi thật sâu. Diệp Thiên nói như vậy đồng nghĩa với việc hoàn toàn chọc giận Từ Tử Văn. Đến lúc đó, hàng trăm người cùng vây đánh thì dù Diệp Thiên có ba đầu sáu tay cũng sẽ bị nghiền nát."Ha ha!"Từ Tử Văn cười điên cuồng, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm."Cậu nhóc, tôi phải nói rằng cậu thực sự rất thú vị!"