Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 872: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhKhi Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp thì mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi bé nhỏ, yếu ớt. Giờ đây, cậu đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.“Đương nhiên rồi mẹ, trước đây đều là mẹ bảo vệ con, giờ đổi thành con bảo vệ mẹ!”Diệp Thiên cười tinh nghịch như xưa.Vào sinh ra tử mấy năm qua cậu vốn tưởng tình cảm dành cho mẹ đã lạnh nhạt nhưng khi gặp Thi Tú Vân mới biết, tình cảm đỏ luôn được giấu kín trong tim, chứ chưa bao giờ bị phai nhạt.Tình thân nồng nàn là thứ không gì có thể thay thế được!“Phải rồi mẹ”, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”Thi Tú Vân nghe thấy vậy khẽ cười: “Khi con mới sinh ra, cơ thể yếu ớt, mắc nhiều bệnh nên mẹ đã tới núi Kỳ Liên tìm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm để chữa bệnh, bồi bổ cho con. Cứ thế ba năm, cho tới khi con bốn tuổi mới không dùng thuốc nữa, nhưng do dùng thuốc trong thời gian dài nên trên người con luôn tỏa ra một mùi thuốc khác người”.“Mùi hương này rất nhạt, người khác không cảm nhận được nhưng con là con của mẹ, sao mẹ có thể không nhận ra chứ?”Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bừng tỉnh và thấy cảm động. Đã xa chín năm mà Thi Tú Vân vẫn có thể ghi nhớ được toàn bộ đặc điểm của cậu. Một người mẹ như vậy khiến cậu thấy cả đời này không có gì phải tiếc nuối nữa!“Thiên Nhi!”, Thi Tú Vân dừng lại, giọng hơi thấp xuống.“Con…Có phải con rất hận ông nội và bố mình không?”Câu nói khiến bầu không khí trong phòng như bị đóng băng.Diệp Thiên không trả lời thẳng mà chỉ trầm ngâm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.“Mẹ, con muốn biết lý do mà họ làm như vậy vào năm đó!”“Mẹ nói con nghe, những chuyện xảy ra với con là vì điều gì vậy?”Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, Thi Tú Vân có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời trong giọng nói của cậu.Đó không phải là thù hận, mà là sự phẫn nộ, một loại phẫn nộ tột cùng khi bị người thân vứt bỏ, bị người thân phản bội.“Thiên Nhi, con có quyền biết chân tướng, con cũng nên biết chân tướng!”.Thi Tú Vân hơi trầm mặc, ánh mắt lóe sáng, giống như trở về đêm mưa gió năm đó.“Thiên Nhi, con xuất thân nhà họ Diệp, nhưng vì lúc đó con còn quá nhỏ nên không hiểu về một vài lịch sử của nhà họ Diệp”.“Lịch sử nhà họ Diệp rất lâu đời, lai lịch bí ẩn, tổ tiên đến từ phương nào ngay cả bố và ông nội con cũng không biết, chỉ biết gia chủ đời đầu tiên của nhà họ Diệp là ông sơ con, cũng là ông nội của ông nội con!”.“Nhà họ Diệp là thế gia võ thuật, hầu như mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một hai thiên tài võ học, dùng võ an quốc, dùng võ trị gia. Khi con vừa sinh ra đã thể hiện thiên phú võ học mạnh mẽ khác thường, là thiên tài võ thuật nổi bật nhất trong lịch sử nhà họ Diệp”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhKhi Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp thì mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi bé nhỏ, yếu ớt. Giờ đây, cậu đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.“Đương nhiên rồi mẹ, trước đây đều là mẹ bảo vệ con, giờ đổi thành con bảo vệ mẹ!”Diệp Thiên cười tinh nghịch như xưa.Vào sinh ra tử mấy năm qua cậu vốn tưởng tình cảm dành cho mẹ đã lạnh nhạt nhưng khi gặp Thi Tú Vân mới biết, tình cảm đỏ luôn được giấu kín trong tim, chứ chưa bao giờ bị phai nhạt.Tình thân nồng nàn là thứ không gì có thể thay thế được!“Phải rồi mẹ”, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”Thi Tú Vân nghe thấy vậy khẽ cười: “Khi con mới sinh ra, cơ thể yếu ớt, mắc nhiều bệnh nên mẹ đã tới núi Kỳ Liên tìm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm để chữa bệnh, bồi bổ cho con. Cứ thế ba năm, cho tới khi con bốn tuổi mới không dùng thuốc nữa, nhưng do dùng thuốc trong thời gian dài nên trên người con luôn tỏa ra một mùi thuốc khác người”.“Mùi hương này rất nhạt, người khác không cảm nhận được nhưng con là con của mẹ, sao mẹ có thể không nhận ra chứ?”Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bừng tỉnh và thấy cảm động. Đã xa chín năm mà Thi Tú Vân vẫn có thể ghi nhớ được toàn bộ đặc điểm của cậu. Một người mẹ như vậy khiến cậu thấy cả đời này không có gì phải tiếc nuối nữa!“Thiên Nhi!”, Thi Tú Vân dừng lại, giọng hơi thấp xuống.“Con…Có phải con rất hận ông nội và bố mình không?”Câu nói khiến bầu không khí trong phòng như bị đóng băng.Diệp Thiên không trả lời thẳng mà chỉ trầm ngâm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.“Mẹ, con muốn biết lý do mà họ làm như vậy vào năm đó!”“Mẹ nói con nghe, những chuyện xảy ra với con là vì điều gì vậy?”Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, Thi Tú Vân có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời trong giọng nói của cậu.Đó không phải là thù hận, mà là sự phẫn nộ, một loại phẫn nộ tột cùng khi bị người thân vứt bỏ, bị người thân phản bội.“Thiên Nhi, con có quyền biết chân tướng, con cũng nên biết chân tướng!”.Thi Tú Vân hơi trầm mặc, ánh mắt lóe sáng, giống như trở về đêm mưa gió năm đó.“Thiên Nhi, con xuất thân nhà họ Diệp, nhưng vì lúc đó con còn quá nhỏ nên không hiểu về một vài lịch sử của nhà họ Diệp”.“Lịch sử nhà họ Diệp rất lâu đời, lai lịch bí ẩn, tổ tiên đến từ phương nào ngay cả bố và ông nội con cũng không biết, chỉ biết gia chủ đời đầu tiên của nhà họ Diệp là ông sơ con, cũng là ông nội của ông nội con!”.“Nhà họ Diệp là thế gia võ thuật, hầu như mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một hai thiên tài võ học, dùng võ an quốc, dùng võ trị gia. Khi con vừa sinh ra đã thể hiện thiên phú võ học mạnh mẽ khác thường, là thiên tài võ thuật nổi bật nhất trong lịch sử nhà họ Diệp”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhKhi Diệp Thiên bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp thì mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi bé nhỏ, yếu ớt. Giờ đây, cậu đã trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất rồi.“Đương nhiên rồi mẹ, trước đây đều là mẹ bảo vệ con, giờ đổi thành con bảo vệ mẹ!”Diệp Thiên cười tinh nghịch như xưa.Vào sinh ra tử mấy năm qua cậu vốn tưởng tình cảm dành cho mẹ đã lạnh nhạt nhưng khi gặp Thi Tú Vân mới biết, tình cảm đỏ luôn được giấu kín trong tim, chứ chưa bao giờ bị phai nhạt.Tình thân nồng nàn là thứ không gì có thể thay thế được!“Phải rồi mẹ”, Diệp Thiên đột nhiên hỏi: “Sao mẹ nhận ra con vậy?”Thi Tú Vân nghe thấy vậy khẽ cười: “Khi con mới sinh ra, cơ thể yếu ớt, mắc nhiều bệnh nên mẹ đã tới núi Kỳ Liên tìm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm để chữa bệnh, bồi bổ cho con. Cứ thế ba năm, cho tới khi con bốn tuổi mới không dùng thuốc nữa, nhưng do dùng thuốc trong thời gian dài nên trên người con luôn tỏa ra một mùi thuốc khác người”.“Mùi hương này rất nhạt, người khác không cảm nhận được nhưng con là con của mẹ, sao mẹ có thể không nhận ra chứ?”Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bừng tỉnh và thấy cảm động. Đã xa chín năm mà Thi Tú Vân vẫn có thể ghi nhớ được toàn bộ đặc điểm của cậu. Một người mẹ như vậy khiến cậu thấy cả đời này không có gì phải tiếc nuối nữa!“Thiên Nhi!”, Thi Tú Vân dừng lại, giọng hơi thấp xuống.“Con…Có phải con rất hận ông nội và bố mình không?”Câu nói khiến bầu không khí trong phòng như bị đóng băng.Diệp Thiên không trả lời thẳng mà chỉ trầm ngâm, ánh mắt trở nên lạnh lùng.“Mẹ, con muốn biết lý do mà họ làm như vậy vào năm đó!”“Mẹ nói con nghe, những chuyện xảy ra với con là vì điều gì vậy?”Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, Thi Tú Vân có thể cảm nhận được cơn giận ngút trời trong giọng nói của cậu.Đó không phải là thù hận, mà là sự phẫn nộ, một loại phẫn nộ tột cùng khi bị người thân vứt bỏ, bị người thân phản bội.“Thiên Nhi, con có quyền biết chân tướng, con cũng nên biết chân tướng!”.Thi Tú Vân hơi trầm mặc, ánh mắt lóe sáng, giống như trở về đêm mưa gió năm đó.“Thiên Nhi, con xuất thân nhà họ Diệp, nhưng vì lúc đó con còn quá nhỏ nên không hiểu về một vài lịch sử của nhà họ Diệp”.“Lịch sử nhà họ Diệp rất lâu đời, lai lịch bí ẩn, tổ tiên đến từ phương nào ngay cả bố và ông nội con cũng không biết, chỉ biết gia chủ đời đầu tiên của nhà họ Diệp là ông sơ con, cũng là ông nội của ông nội con!”.“Nhà họ Diệp là thế gia võ thuật, hầu như mỗi một thế hệ đều sẽ xuất hiện một hai thiên tài võ học, dùng võ an quốc, dùng võ trị gia. Khi con vừa sinh ra đã thể hiện thiên phú võ học mạnh mẽ khác thường, là thiên tài võ thuật nổi bật nhất trong lịch sử nhà họ Diệp”.