Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 877: Thật là trung thành!”

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhBốn người nghe thấy vậy, ánh mắt lại thay đổi lần nữa.Diệp Thiên có thể nói ra được cái tên của Diệp Vân Long, rõ ràng là hiểu không ít về Diệp Vân Long và Thi Tú Vân, bọn họ càng chắc chắn về suy đoán của bản thân, Diệp Thiên tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.“Cậu thanh niên, nếu hôm nay không nói rõ mục đích của cậu, thì có lẽ chúng tôi không thể để cậu đi rồi!”.Bốn người tay cầm vũ khí, hơi thở mạnh mẽ, chặn Diệp Thiên bốn phía, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng.“Hừ!”.Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, không thèm trả lời, ánh mắt nhìn về phía chân núi.Bốn người thấy Diệp Thiên im lặng, đang định bắt lấy Diệp Thiên, thì đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vọng ra khắp núi rừng, khiến các cây hoa cỏ xung quanh đều đung đưa mạnh.“Gầm!”.Dao động mạnh mẽ đến từ chân núi, sắc mặt bốn người đột nhiên thay đổi, một bóng người như đại bàng xòe cánh, nhảy một bước lên đến nơi, một bước nhảy hơn mười trượng, và đáp xuống chỗ cách bọn họ không xa.Ông ta mặc chiếc áo dài đen, hai tay bị cánh tay áo che mất, trên người mang hơi thở lạnh lẽo, những nơi ông ta đi qua, hoa cỏ bị héo đi rất nhanh, đôi mắt của ông ta càng khác người, thấp thoáng màu xanh, nhìn trong bóng tối vô cùng khủng khiếp.“Hè hè!”.Ông ta nhìn về phía bốn người, cười lên một tiếng lạ lùng, giọng nói mang vẻ giễu cợt.“Từ bao giờ Tứ đại hung tướng dưới tay Diệp Vân Long lại đi bắt nạt người bình thường vậy?”.Bốn người đang vây quanh Diệp Thiên đều bỏ mặc Diệp Thiên, xếp hành một hàng, ai nấy như đối mặt với kẻ địch lớn vậy, sắc mặt nghiêm nghị.“Thái Bang Độc Vu, sao ông lại ở đây?”.Chương 387: Để mạng lại"Thái Bang Độc Vu, tại sao ông lại ở đây?"Trong số bốn người, người đã hỏi Diệp Thiên lúc trước chợt cất giọng thảng thốt với sự kinh ngạc cùng cực.Cả ba người còn lại cũng đang chờ xuất trận, khí lực toàn thân đều được huy động đến cực điểm.Bốn người bọn họ đều là chí tôn bán bộ, họ liên thủ với nhau thì sức mạnh cũng tương đương với cao thủ chí tôn võ thuật. Nhưng người trước mặt vừa xuất hiện thì họ đã như gặp phải kẻ địch khủng khiếp, bởi vì căn cơ tu luyện của người này quá đáng sợ.Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng tại chỗ không nhúc nhích mà chỉ nhếch miệng cười, từ trong miệng phun ra một mùi tanh khó chịu!"Tứ đại hung tướng các người quả đúng là những cánh tay đắc lực của Diệp Vân Long. Thật là trung thành!”Người đàn ông trung niên ở phía trước nó với giọng thâm trầm: "Thái Bang Độc Vu, ông không ở Thái Bang mà chạy đến Hoa Hạ làm gì?”Xem ảnh 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Bốn người nghe thấy vậy, ánh mắt lại thay đổi lần nữa.

Diệp Thiên có thể nói ra được cái tên của Diệp Vân Long, rõ ràng là hiểu không ít về Diệp Vân Long và Thi Tú Vân, bọn họ càng chắc chắn về suy đoán của bản thân, Diệp Thiên tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

“Cậu thanh niên, nếu hôm nay không nói rõ mục đích của cậu, thì có lẽ chúng tôi không thể để cậu đi rồi!”.

Bốn người tay cầm vũ khí, hơi thở mạnh mẽ, chặn Diệp Thiên bốn phía, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng.

“Hừ!”.

Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, không thèm trả lời, ánh mắt nhìn về phía chân núi.

Bốn người thấy Diệp Thiên im lặng, đang định bắt lấy Diệp Thiên, thì đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vọng ra khắp núi rừng, khiến các cây hoa cỏ xung quanh đều đung đưa mạnh.

“Gầm!”.

Dao động mạnh mẽ đến từ chân núi, sắc mặt bốn người đột nhiên thay đổi, một bóng người như đại bàng xòe cánh, nhảy một bước lên đến nơi, một bước nhảy hơn mười trượng, và đáp xuống chỗ cách bọn họ không xa.

Ông ta mặc chiếc áo dài đen, hai tay bị cánh tay áo che mất, trên người mang hơi thở lạnh lẽo, những nơi ông ta đi qua, hoa cỏ bị héo đi rất nhanh, đôi mắt của ông ta càng khác người, thấp thoáng màu xanh, nhìn trong bóng tối vô cùng khủng khiếp.

“Hè hè!”.

Ông ta nhìn về phía bốn người, cười lên một tiếng lạ lùng, giọng nói mang vẻ giễu cợt.

“Từ bao giờ Tứ đại hung tướng dưới tay Diệp Vân Long lại đi bắt nạt người bình thường vậy?”.

Bốn người đang vây quanh Diệp Thiên đều bỏ mặc Diệp Thiên, xếp hành một hàng, ai nấy như đối mặt với kẻ địch lớn vậy, sắc mặt nghiêm nghị.

“Thái Bang Độc Vu, sao ông lại ở đây?”.

Chương 387: Để mạng lại

"Thái Bang Độc Vu, tại sao ông lại ở đây?"

Trong số bốn người, người đã hỏi Diệp Thiên lúc trước chợt cất giọng thảng thốt với sự kinh ngạc cùng cực.

Cả ba người còn lại cũng đang chờ xuất trận, khí lực toàn thân đều được huy động đến cực điểm.

Bốn người bọn họ đều là chí tôn bán bộ, họ liên thủ với nhau thì sức mạnh cũng tương đương với cao thủ chí tôn võ thuật. Nhưng người trước mặt vừa xuất hiện thì họ đã như gặp phải kẻ địch khủng khiếp, bởi vì căn cơ tu luyện của người này quá đáng sợ.

Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng tại chỗ không nhúc nhích mà chỉ nhếch miệng cười, từ trong miệng phun ra một mùi tanh khó chịu!

"Tứ đại hung tướng các người quả đúng là những cánh tay đắc lực của Diệp Vân Long. Thật là trung thành!”

Người đàn ông trung niên ở phía trước nó với giọng thâm trầm: "Thái Bang Độc Vu, ông không ở Thái Bang mà chạy đến Hoa Hạ làm gì?”

Xem ảnh 1

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhBốn người nghe thấy vậy, ánh mắt lại thay đổi lần nữa.Diệp Thiên có thể nói ra được cái tên của Diệp Vân Long, rõ ràng là hiểu không ít về Diệp Vân Long và Thi Tú Vân, bọn họ càng chắc chắn về suy đoán của bản thân, Diệp Thiên tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.“Cậu thanh niên, nếu hôm nay không nói rõ mục đích của cậu, thì có lẽ chúng tôi không thể để cậu đi rồi!”.Bốn người tay cầm vũ khí, hơi thở mạnh mẽ, chặn Diệp Thiên bốn phía, ai nấy ánh mắt đều lạnh lùng.“Hừ!”.Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng, không thèm trả lời, ánh mắt nhìn về phía chân núi.Bốn người thấy Diệp Thiên im lặng, đang định bắt lấy Diệp Thiên, thì đúng lúc này, một âm thanh kỳ lạ vọng ra khắp núi rừng, khiến các cây hoa cỏ xung quanh đều đung đưa mạnh.“Gầm!”.Dao động mạnh mẽ đến từ chân núi, sắc mặt bốn người đột nhiên thay đổi, một bóng người như đại bàng xòe cánh, nhảy một bước lên đến nơi, một bước nhảy hơn mười trượng, và đáp xuống chỗ cách bọn họ không xa.Ông ta mặc chiếc áo dài đen, hai tay bị cánh tay áo che mất, trên người mang hơi thở lạnh lẽo, những nơi ông ta đi qua, hoa cỏ bị héo đi rất nhanh, đôi mắt của ông ta càng khác người, thấp thoáng màu xanh, nhìn trong bóng tối vô cùng khủng khiếp.“Hè hè!”.Ông ta nhìn về phía bốn người, cười lên một tiếng lạ lùng, giọng nói mang vẻ giễu cợt.“Từ bao giờ Tứ đại hung tướng dưới tay Diệp Vân Long lại đi bắt nạt người bình thường vậy?”.Bốn người đang vây quanh Diệp Thiên đều bỏ mặc Diệp Thiên, xếp hành một hàng, ai nấy như đối mặt với kẻ địch lớn vậy, sắc mặt nghiêm nghị.“Thái Bang Độc Vu, sao ông lại ở đây?”.Chương 387: Để mạng lại"Thái Bang Độc Vu, tại sao ông lại ở đây?"Trong số bốn người, người đã hỏi Diệp Thiên lúc trước chợt cất giọng thảng thốt với sự kinh ngạc cùng cực.Cả ba người còn lại cũng đang chờ xuất trận, khí lực toàn thân đều được huy động đến cực điểm.Bốn người bọn họ đều là chí tôn bán bộ, họ liên thủ với nhau thì sức mạnh cũng tương đương với cao thủ chí tôn võ thuật. Nhưng người trước mặt vừa xuất hiện thì họ đã như gặp phải kẻ địch khủng khiếp, bởi vì căn cơ tu luyện của người này quá đáng sợ.Người đàn ông mặc áo choàng đen đứng tại chỗ không nhúc nhích mà chỉ nhếch miệng cười, từ trong miệng phun ra một mùi tanh khó chịu!"Tứ đại hung tướng các người quả đúng là những cánh tay đắc lực của Diệp Vân Long. Thật là trung thành!”Người đàn ông trung niên ở phía trước nó với giọng thâm trầm: "Thái Bang Độc Vu, ông không ở Thái Bang mà chạy đến Hoa Hạ làm gì?”Xem ảnh 1

Chương 877: Thật là trung thành!”