Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 887: Ai tin cho được?

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hoa Lộng Ảnh hiếm khi chủ động lên tiếng.“Phải, không sớm không được, dân thường như bọn tôi đương nhiên phải nỗ lực hơn những nhân vật thiên tài như các cô mới có ngày vươn lên chứ!”.Diệp Thiên nghiêng đầu cười nhạt, giọng điệu vô cùng tùy ý.“Anh không nói chuyện đàng hoàng được à?”.Hoa Lộng Ảnh liếc Diệp Thiên, ba người Tề Văn Long ở bên cạnh nhìn thấy mà sinh lòng ghen tị, những người khác cũng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sắc như kiếm.Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ có lẽ Diệp Thiên đã chết vô số lần.Hoa Lộng Ảnh là hoa khôi hạng nhất của trường, so với những người khác trong bảng hoa khôi thì vô cùng có trọng lượng. Xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo, trừ cậu ấm số một thủ đô Diệp Tinh ra, chưa có người con trai nào đến gần cô ấy, đừng nói tới chuyện nói cười vui vẻ như bây giờ.Không ít người âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, lẽ nào Diệp Thiên cũng là con cháu của gia tộc nào đó rất ghê gớm?Ngay cả ba người Tề Văn Long cũng nảy sinh nghi ngờ về thân phận của cậu. Diệp Thiên nói mình đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên, không có bối cảnh thân phận gì, nhưng bây giờ lại nói cười với Hoa Lộng Ảnh, giống như bạn bè vậy.Một sinh viên đại học bình thường không có lai lịch bối cảnh, có thể nói cười vui vẻ với công chúa nhà họ Hoa, ai tin cho được?Trong lúc mọi người nghi hoặc, ở cửa lớp lại có một bóng người bước vào. Người đến vô cùng tuấn tú, mặc áo vest trắng, đầu tóc gọn gàng, trên ngực cài một đóa hoa rất độc đáo.Cậu ta cầm một bó hoa hồng, trên hoa hồng điểm xuyết lấp lánh, ở giữa tạo thành hình trái tim bao quanh một hộp quà tinh xảo màu tím, cứ vậy đi thẳng đến chỗ Hoa Lộng Ảnh.“Đó là… con trai ông chủ Tập đoàn thương mại Viễn Dương Kim Lăng, Kim Nhân Hi?”.Nhiều bạn đã nhận ra người đàn ông mặc vest.Tập đoàn thương mại Viễn Dương là một trong những doanh nghiệp thuộc top 50 Hoa Hạ, trụ sở đặt ở Kim Lăng, tài sản đến mấy chục tỷ. Kim Nhân Hi là con trai ông chủ Tập đoàn Viễn Dương đương nhiên tuổi trẻ nhiều tiền, là chàng rể quý trong lòng những cô gái sinh viên đại học xinh đẹp.Kim Nhân Hi chậm rãi bước đến trước mặt Hoa Lộng Ảnh, hơi khom người, bộ dạng cực kì lịch thiệp.“Cô Lộng Ảnh, đây là chút tấm lòng của tôi, tặng cho cô!”.Cậu ta đặt hoa hồng lên bàn học bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, sau đó mỉm cười, mở hộp quà đó ra. Một chiếc vòng tay vàng ròng đính đá quý sáng chói đập vào mắt, không ít nữ sinh trong lớp đều sáng mắt lên, chỉ muốn thay thế vị trí của Hoa Lộng Ảnh.“Cô Lộng Ảnh, hôm nay tôi đi ngang qua cửa tiệm kim hoàn, bắt gặp chiếc vòng tay vàng ròng đính kim cương sản xuất ở Nam Phi này, cảm thấy rất hợp với khí chất của cô nên mua tặng cô, hi vọng cô không cảm thấy tôi đường đột”.Kim Nhân Hi đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, đương nhiên biết tính cách của những nữ sinh như Hoa Lộng Ảnh.Cậu ta không tỏ ra mình muốn theo đuổi Hoa Lộng Ảnh, nhưng lại thể hiện mình vô cùng nhiệt tình. Các nữ sinh khó mà từ chối trước thái độ mập mờ này nhất, cũng không biết từ chối như thế nào, đây chính là chỗ cao siêu của cậu ta.Hoa Lộng Ảnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nói.“Cậu chủ Kim, anh cất mấy thứ này vào, đi dụ dỗ mấy cô gái khác có hứng thú với anh đi. Tôi rất bận, còn phải chuẩn bị họp lớp, mong anh đừng quấy rầy tôi!”.Biểu cảm trên mặt Kim Nhân Hi cứng đờ, nhưng không hề tỏ ra không vui. Cậu ta đặt hộp quà xuống, lùi về sau nửa bước.“Cô Lộng Ảnh, thật ngại quá, tôi vô ý làm lãng phí thời gian quý giá của cô, tôi sẽ rời đi ngay. Chiếc vòng tay này tôi vẫn để đấy, xem như một chút tấm lòng của tôi”.Hoa Lộng Ảnh thấy Kim Nhân Hi chưa chịu lùi bước, ánh mắt tối lại, chuẩn bị trả hộp quà cho cậu ta. Thế nhưng, một bàn tay trắng trẻo thon dài thò ra từ bên cạnh, nhanh hơn cô một bước, quăng cả hộp lẫn chiếc vòng tay trả lại cho Kim Nhân Hi.Hoa Lộng Ảnh kinh ngạc quay đầu lại, Diệp Thiên khẽ lắc ngón tay với Kim Nhân Hi, vẻ mặt giễu cợt.“Kim Nhân Hi đúng không? Chiếc vòng tay của anh đẳng cấp quá thấp, cô ấy không đeo đâu”.Cậu vừa dứt lời, bỗng lấy một vật ra đặt trước mặt Hoa Lộng Ảnh, trong mắt lóe lên sự dịu dàng.“Đeo thử cái này xem?”.Hoa Lộng Ảnh nhìn chăm chăm, sững người tại chỗ.Trên chiếc bàn trước mặt cô, một chiếc khoen lon làm từ lon nước uống đang tỏa ra ánh sáng kì lạ không ngừng chuyển động.

Hoa Lộng Ảnh hiếm khi chủ động lên tiếng.

“Phải, không sớm không được, dân thường như bọn tôi đương nhiên phải nỗ lực hơn những nhân vật thiên tài như các cô mới có ngày vươn lên chứ!”.

Diệp Thiên nghiêng đầu cười nhạt, giọng điệu vô cùng tùy ý.

“Anh không nói chuyện đàng hoàng được à?”.

Hoa Lộng Ảnh liếc Diệp Thiên, ba người Tề Văn Long ở bên cạnh nhìn thấy mà sinh lòng ghen tị, những người khác cũng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sắc như kiếm.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ có lẽ Diệp Thiên đã chết vô số lần.

Hoa Lộng Ảnh là hoa khôi hạng nhất của trường, so với những người khác trong bảng hoa khôi thì vô cùng có trọng lượng. Xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo, trừ cậu ấm số một thủ đô Diệp Tinh ra, chưa có người con trai nào đến gần cô ấy, đừng nói tới chuyện nói cười vui vẻ như bây giờ.

Không ít người âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, lẽ nào Diệp Thiên cũng là con cháu của gia tộc nào đó rất ghê gớm?

Ngay cả ba người Tề Văn Long cũng nảy sinh nghi ngờ về thân phận của cậu. Diệp Thiên nói mình đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên, không có bối cảnh thân phận gì, nhưng bây giờ lại nói cười với Hoa Lộng Ảnh, giống như bạn bè vậy.

Một sinh viên đại học bình thường không có lai lịch bối cảnh, có thể nói cười vui vẻ với công chúa nhà họ Hoa, ai tin cho được?

Trong lúc mọi người nghi hoặc, ở cửa lớp lại có một bóng người bước vào. Người đến vô cùng tuấn tú, mặc áo vest trắng, đầu tóc gọn gàng, trên ngực cài một đóa hoa rất độc đáo.

Cậu ta cầm một bó hoa hồng, trên hoa hồng điểm xuyết lấp lánh, ở giữa tạo thành hình trái tim bao quanh một hộp quà tinh xảo màu tím, cứ vậy đi thẳng đến chỗ Hoa Lộng Ảnh.

“Đó là… con trai ông chủ Tập đoàn thương mại Viễn Dương Kim Lăng, Kim Nhân Hi?”.

Nhiều bạn đã nhận ra người đàn ông mặc vest.

Tập đoàn thương mại Viễn Dương là một trong những doanh nghiệp thuộc top 50 Hoa Hạ, trụ sở đặt ở Kim Lăng, tài sản đến mấy chục tỷ. Kim Nhân Hi là con trai ông chủ Tập đoàn Viễn Dương đương nhiên tuổi trẻ nhiều tiền, là chàng rể quý trong lòng những cô gái sinh viên đại học xinh đẹp.

Kim Nhân Hi chậm rãi bước đến trước mặt Hoa Lộng Ảnh, hơi khom người, bộ dạng cực kì lịch thiệp.

“Cô Lộng Ảnh, đây là chút tấm lòng của tôi, tặng cho cô!”.

Cậu ta đặt hoa hồng lên bàn học bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, sau đó mỉm cười, mở hộp quà đó ra. Một chiếc vòng tay vàng ròng đính đá quý sáng chói đập vào mắt, không ít nữ sinh trong lớp đều sáng mắt lên, chỉ muốn thay thế vị trí của Hoa Lộng Ảnh.

“Cô Lộng Ảnh, hôm nay tôi đi ngang qua cửa tiệm kim hoàn, bắt gặp chiếc vòng tay vàng ròng đính kim cương sản xuất ở Nam Phi này, cảm thấy rất hợp với khí chất của cô nên mua tặng cô, hi vọng cô không cảm thấy tôi đường đột”.

Kim Nhân Hi đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, đương nhiên biết tính cách của những nữ sinh như Hoa Lộng Ảnh.

Cậu ta không tỏ ra mình muốn theo đuổi Hoa Lộng Ảnh, nhưng lại thể hiện mình vô cùng nhiệt tình. Các nữ sinh khó mà từ chối trước thái độ mập mờ này nhất, cũng không biết từ chối như thế nào, đây chính là chỗ cao siêu của cậu ta.

Hoa Lộng Ảnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nói.

“Cậu chủ Kim, anh cất mấy thứ này vào, đi dụ dỗ mấy cô gái khác có hứng thú với anh đi. Tôi rất bận, còn phải chuẩn bị họp lớp, mong anh đừng quấy rầy tôi!”.

Biểu cảm trên mặt Kim Nhân Hi cứng đờ, nhưng không hề tỏ ra không vui. Cậu ta đặt hộp quà xuống, lùi về sau nửa bước.

“Cô Lộng Ảnh, thật ngại quá, tôi vô ý làm lãng phí thời gian quý giá của cô, tôi sẽ rời đi ngay. Chiếc vòng tay này tôi vẫn để đấy, xem như một chút tấm lòng của tôi”.

Hoa Lộng Ảnh thấy Kim Nhân Hi chưa chịu lùi bước, ánh mắt tối lại, chuẩn bị trả hộp quà cho cậu ta. Thế nhưng, một bàn tay trắng trẻo thon dài thò ra từ bên cạnh, nhanh hơn cô một bước, quăng cả hộp lẫn chiếc vòng tay trả lại cho Kim Nhân Hi.

Hoa Lộng Ảnh kinh ngạc quay đầu lại, Diệp Thiên khẽ lắc ngón tay với Kim Nhân Hi, vẻ mặt giễu cợt.

“Kim Nhân Hi đúng không? Chiếc vòng tay của anh đẳng cấp quá thấp, cô ấy không đeo đâu”.

Cậu vừa dứt lời, bỗng lấy một vật ra đặt trước mặt Hoa Lộng Ảnh, trong mắt lóe lên sự dịu dàng.

“Đeo thử cái này xem?”.

Hoa Lộng Ảnh nhìn chăm chăm, sững người tại chỗ.

Trên chiếc bàn trước mặt cô, một chiếc khoen lon làm từ lon nước uống đang tỏa ra ánh sáng kì lạ không ngừng chuyển động.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Hoa Lộng Ảnh hiếm khi chủ động lên tiếng.“Phải, không sớm không được, dân thường như bọn tôi đương nhiên phải nỗ lực hơn những nhân vật thiên tài như các cô mới có ngày vươn lên chứ!”.Diệp Thiên nghiêng đầu cười nhạt, giọng điệu vô cùng tùy ý.“Anh không nói chuyện đàng hoàng được à?”.Hoa Lộng Ảnh liếc Diệp Thiên, ba người Tề Văn Long ở bên cạnh nhìn thấy mà sinh lòng ghen tị, những người khác cũng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sắc như kiếm.Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ có lẽ Diệp Thiên đã chết vô số lần.Hoa Lộng Ảnh là hoa khôi hạng nhất của trường, so với những người khác trong bảng hoa khôi thì vô cùng có trọng lượng. Xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo, trừ cậu ấm số một thủ đô Diệp Tinh ra, chưa có người con trai nào đến gần cô ấy, đừng nói tới chuyện nói cười vui vẻ như bây giờ.Không ít người âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, lẽ nào Diệp Thiên cũng là con cháu của gia tộc nào đó rất ghê gớm?Ngay cả ba người Tề Văn Long cũng nảy sinh nghi ngờ về thân phận của cậu. Diệp Thiên nói mình đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên, không có bối cảnh thân phận gì, nhưng bây giờ lại nói cười với Hoa Lộng Ảnh, giống như bạn bè vậy.Một sinh viên đại học bình thường không có lai lịch bối cảnh, có thể nói cười vui vẻ với công chúa nhà họ Hoa, ai tin cho được?Trong lúc mọi người nghi hoặc, ở cửa lớp lại có một bóng người bước vào. Người đến vô cùng tuấn tú, mặc áo vest trắng, đầu tóc gọn gàng, trên ngực cài một đóa hoa rất độc đáo.Cậu ta cầm một bó hoa hồng, trên hoa hồng điểm xuyết lấp lánh, ở giữa tạo thành hình trái tim bao quanh một hộp quà tinh xảo màu tím, cứ vậy đi thẳng đến chỗ Hoa Lộng Ảnh.“Đó là… con trai ông chủ Tập đoàn thương mại Viễn Dương Kim Lăng, Kim Nhân Hi?”.Nhiều bạn đã nhận ra người đàn ông mặc vest.Tập đoàn thương mại Viễn Dương là một trong những doanh nghiệp thuộc top 50 Hoa Hạ, trụ sở đặt ở Kim Lăng, tài sản đến mấy chục tỷ. Kim Nhân Hi là con trai ông chủ Tập đoàn Viễn Dương đương nhiên tuổi trẻ nhiều tiền, là chàng rể quý trong lòng những cô gái sinh viên đại học xinh đẹp.Kim Nhân Hi chậm rãi bước đến trước mặt Hoa Lộng Ảnh, hơi khom người, bộ dạng cực kì lịch thiệp.“Cô Lộng Ảnh, đây là chút tấm lòng của tôi, tặng cho cô!”.Cậu ta đặt hoa hồng lên bàn học bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, sau đó mỉm cười, mở hộp quà đó ra. Một chiếc vòng tay vàng ròng đính đá quý sáng chói đập vào mắt, không ít nữ sinh trong lớp đều sáng mắt lên, chỉ muốn thay thế vị trí của Hoa Lộng Ảnh.“Cô Lộng Ảnh, hôm nay tôi đi ngang qua cửa tiệm kim hoàn, bắt gặp chiếc vòng tay vàng ròng đính kim cương sản xuất ở Nam Phi này, cảm thấy rất hợp với khí chất của cô nên mua tặng cô, hi vọng cô không cảm thấy tôi đường đột”.Kim Nhân Hi đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, đương nhiên biết tính cách của những nữ sinh như Hoa Lộng Ảnh.Cậu ta không tỏ ra mình muốn theo đuổi Hoa Lộng Ảnh, nhưng lại thể hiện mình vô cùng nhiệt tình. Các nữ sinh khó mà từ chối trước thái độ mập mờ này nhất, cũng không biết từ chối như thế nào, đây chính là chỗ cao siêu của cậu ta.Hoa Lộng Ảnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không nhúc nhích, chỉ thờ ơ nói.“Cậu chủ Kim, anh cất mấy thứ này vào, đi dụ dỗ mấy cô gái khác có hứng thú với anh đi. Tôi rất bận, còn phải chuẩn bị họp lớp, mong anh đừng quấy rầy tôi!”.Biểu cảm trên mặt Kim Nhân Hi cứng đờ, nhưng không hề tỏ ra không vui. Cậu ta đặt hộp quà xuống, lùi về sau nửa bước.“Cô Lộng Ảnh, thật ngại quá, tôi vô ý làm lãng phí thời gian quý giá của cô, tôi sẽ rời đi ngay. Chiếc vòng tay này tôi vẫn để đấy, xem như một chút tấm lòng của tôi”.Hoa Lộng Ảnh thấy Kim Nhân Hi chưa chịu lùi bước, ánh mắt tối lại, chuẩn bị trả hộp quà cho cậu ta. Thế nhưng, một bàn tay trắng trẻo thon dài thò ra từ bên cạnh, nhanh hơn cô một bước, quăng cả hộp lẫn chiếc vòng tay trả lại cho Kim Nhân Hi.Hoa Lộng Ảnh kinh ngạc quay đầu lại, Diệp Thiên khẽ lắc ngón tay với Kim Nhân Hi, vẻ mặt giễu cợt.“Kim Nhân Hi đúng không? Chiếc vòng tay của anh đẳng cấp quá thấp, cô ấy không đeo đâu”.Cậu vừa dứt lời, bỗng lấy một vật ra đặt trước mặt Hoa Lộng Ảnh, trong mắt lóe lên sự dịu dàng.“Đeo thử cái này xem?”.Hoa Lộng Ảnh nhìn chăm chăm, sững người tại chỗ.Trên chiếc bàn trước mặt cô, một chiếc khoen lon làm từ lon nước uống đang tỏa ra ánh sáng kì lạ không ngừng chuyển động.

Chương 887: Ai tin cho được?