Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 890: “Cô Lộng Ảnh”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Anh Diệp, thật sự là anh sao?”Cô túm lấy tay áo Diệp Thiên tựa như nằm mơ. Đây chính là cách gọi hồi nhỏ cô dành cho cậu.Diệp Thiên khẽ giơ tay, đặt lên mái tóc cô và vuốt ve.“Tiểu Ảnh, là anh!”“Anh trở về rồi!”Anh khẽ lấy cái khoen lon từ trong tay Hoa Lộng Ảnh và nói với giọng kiên định.“Anh đã từng hứa sau này lớn lên sẽ cầm chiếc nhẫn này đi tìm em!”“Giờ đây, anh – Diệp Thiên xin thề, mong em một đời phồn hoa!”“Hứa cho em vinh hoa một đời”.Một câu nói đơn giản, đơn thuần, nhưng lại chứa đựng niềm tin trong vô số ngày đêm của Diệp Thiên, chứa đựng nỗi nhớ thương cậu gửi gắm cho Hoa Lộng Ảnh.Đứa trẻ năm đó chưa từng quên, vị vua bất bại hôm nay lại càng không quên.Hoa Lộng Ảnh ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiên, cô đã vô số lần thấy cảnh tượng này trong mơ, nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì đều chỉ có thất vọng và nước mắt.Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng đã đợi được, không còn là chiếc giường lạnh băng, không còn là căn phòng ngủ trống trải, người ngồi trước mặt cô bây giờ là một người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.Cô không hề nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù cách chín năm, cái ôm của Diệp Thiên vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt, giọng nói của Diệp Thiên, và cả cách gọi “Tiểu Ảnh” thuộc về riêng Diệp Thiên, đều đủ để chứng minh đây là “anh Thiên” của cô.“Em biết mà anh Thiên của em sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ đến tìm em, cuối cùng em cũng đợi được ngày này”.Hoa Lộng Ảnh giật lại khoen lon, lại đeo vào tay, giống hệt cô bé tùy hứng ngang ngược ngày xưa, khiến Diệp Thiên vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.Lúc này, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên vươn bàn tay nõn nà ra.“Đã hứa là anh sẽ cho em vinh hoa một đời, không được lật lọng đâu”.Nhìn động tác quen thuộc này, Diệp Thiên cười khanh khách.“Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn dùng chiêu này?”.“Đương nhiên rồi”.Hoa Lộng Ảnh không cho phân trần, trực tiếp kéo tay Diệp Thiên, ấn ngón cái vào nhau, lần này móc nghoéo chính là một đời một kiếp.Tất cả mọi người trong giảng đường bậc thang đều ngơ ngác nhìn hai người, không chớp mắt.Từ cuộc nói chuyện của Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, họ có thể biết được Hoa Lộng Ảnh đã đợi Diệp Thiên rất lâu, nhưng họ không hiểu rốt cuộc Diệp Thiên có tài đức gì mà có thể khiến Hoa Lộng Ảnh chung thủy như vợ đợi chồng về nhà.Nhìn kiểu gì Diệp Thiên cũng không phải công tử nhà giàu, những cậu ấm đẳng cấp mà họ quen biết cũng không có ai tên Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh sao lại phải lòng một tên nhóc thế này, hình như còn hứa hẹn chuyện cả đời?Kinh ngạc qua đi Kim Nhân Hi định thần lại, nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh ngả vào bên cạnh Diệp Thiên, ngoan ngoãn cứ như cô vợ nhỏ, cậu ta suýt nữa thì tức đến nổ phổi.“Cô Lộng Ảnh”.
“Anh Diệp, thật sự là anh sao?”
Cô túm lấy tay áo Diệp Thiên tựa như nằm mơ. Đây chính là cách gọi hồi nhỏ cô dành cho cậu.
Diệp Thiên khẽ giơ tay, đặt lên mái tóc cô và vuốt ve.
“Tiểu Ảnh, là anh!”
“Anh trở về rồi!”
Anh khẽ lấy cái khoen lon từ trong tay Hoa Lộng Ảnh và nói với giọng kiên định.
“Anh đã từng hứa sau này lớn lên sẽ cầm chiếc nhẫn này đi tìm em!”
“Giờ đây, anh – Diệp Thiên xin thề, mong em một đời phồn hoa!”
“Hứa cho em vinh hoa một đời”.
Một câu nói đơn giản, đơn thuần, nhưng lại chứa đựng niềm tin trong vô số ngày đêm của Diệp Thiên, chứa đựng nỗi nhớ thương cậu gửi gắm cho Hoa Lộng Ảnh.
Đứa trẻ năm đó chưa từng quên, vị vua bất bại hôm nay lại càng không quên.
Hoa Lộng Ảnh ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiên, cô đã vô số lần thấy cảnh tượng này trong mơ, nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì đều chỉ có thất vọng và nước mắt.
Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng đã đợi được, không còn là chiếc giường lạnh băng, không còn là căn phòng ngủ trống trải, người ngồi trước mặt cô bây giờ là một người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.
Cô không hề nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù cách chín năm, cái ôm của Diệp Thiên vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt, giọng nói của Diệp Thiên, và cả cách gọi “Tiểu Ảnh” thuộc về riêng Diệp Thiên, đều đủ để chứng minh đây là “anh Thiên” của cô.
“Em biết mà anh Thiên của em sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ đến tìm em, cuối cùng em cũng đợi được ngày này”.
Hoa Lộng Ảnh giật lại khoen lon, lại đeo vào tay, giống hệt cô bé tùy hứng ngang ngược ngày xưa, khiến Diệp Thiên vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Lúc này, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên vươn bàn tay nõn nà ra.
“Đã hứa là anh sẽ cho em vinh hoa một đời, không được lật lọng đâu”.
Nhìn động tác quen thuộc này, Diệp Thiên cười khanh khách.
“Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn dùng chiêu này?”.
“Đương nhiên rồi”.
Hoa Lộng Ảnh không cho phân trần, trực tiếp kéo tay Diệp Thiên, ấn ngón cái vào nhau, lần này móc nghoéo chính là một đời một kiếp.
Tất cả mọi người trong giảng đường bậc thang đều ngơ ngác nhìn hai người, không chớp mắt.
Từ cuộc nói chuyện của Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, họ có thể biết được Hoa Lộng Ảnh đã đợi Diệp Thiên rất lâu, nhưng họ không hiểu rốt cuộc Diệp Thiên có tài đức gì mà có thể khiến Hoa Lộng Ảnh chung thủy như vợ đợi chồng về nhà.
Nhìn kiểu gì Diệp Thiên cũng không phải công tử nhà giàu, những cậu ấm đẳng cấp mà họ quen biết cũng không có ai tên Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh sao lại phải lòng một tên nhóc thế này, hình như còn hứa hẹn chuyện cả đời?
Kinh ngạc qua đi Kim Nhân Hi định thần lại, nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh ngả vào bên cạnh Diệp Thiên, ngoan ngoãn cứ như cô vợ nhỏ, cậu ta suýt nữa thì tức đến nổ phổi.
“Cô Lộng Ảnh”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… “Anh Diệp, thật sự là anh sao?”Cô túm lấy tay áo Diệp Thiên tựa như nằm mơ. Đây chính là cách gọi hồi nhỏ cô dành cho cậu.Diệp Thiên khẽ giơ tay, đặt lên mái tóc cô và vuốt ve.“Tiểu Ảnh, là anh!”“Anh trở về rồi!”Anh khẽ lấy cái khoen lon từ trong tay Hoa Lộng Ảnh và nói với giọng kiên định.“Anh đã từng hứa sau này lớn lên sẽ cầm chiếc nhẫn này đi tìm em!”“Giờ đây, anh – Diệp Thiên xin thề, mong em một đời phồn hoa!”“Hứa cho em vinh hoa một đời”.Một câu nói đơn giản, đơn thuần, nhưng lại chứa đựng niềm tin trong vô số ngày đêm của Diệp Thiên, chứa đựng nỗi nhớ thương cậu gửi gắm cho Hoa Lộng Ảnh.Đứa trẻ năm đó chưa từng quên, vị vua bất bại hôm nay lại càng không quên.Hoa Lộng Ảnh ngơ ngẩn nhìn Diệp Thiên, cô đã vô số lần thấy cảnh tượng này trong mơ, nhưng mỗi lần tỉnh dậy thì đều chỉ có thất vọng và nước mắt.Nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng đã đợi được, không còn là chiếc giường lạnh băng, không còn là căn phòng ngủ trống trải, người ngồi trước mặt cô bây giờ là một người sống sờ sờ, bằng xương bằng thịt.Cô không hề nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù cách chín năm, cái ôm của Diệp Thiên vẫn chưa từng thay đổi, ánh mắt, giọng nói của Diệp Thiên, và cả cách gọi “Tiểu Ảnh” thuộc về riêng Diệp Thiên, đều đủ để chứng minh đây là “anh Thiên” của cô.“Em biết mà anh Thiên của em sẽ không chết, chắc chắn anh sẽ đến tìm em, cuối cùng em cũng đợi được ngày này”.Hoa Lộng Ảnh giật lại khoen lon, lại đeo vào tay, giống hệt cô bé tùy hứng ngang ngược ngày xưa, khiến Diệp Thiên vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.Lúc này, Hoa Lộng Ảnh đột nhiên vươn bàn tay nõn nà ra.“Đã hứa là anh sẽ cho em vinh hoa một đời, không được lật lọng đâu”.Nhìn động tác quen thuộc này, Diệp Thiên cười khanh khách.“Bao nhiêu năm rồi mà em vẫn dùng chiêu này?”.“Đương nhiên rồi”.Hoa Lộng Ảnh không cho phân trần, trực tiếp kéo tay Diệp Thiên, ấn ngón cái vào nhau, lần này móc nghoéo chính là một đời một kiếp.Tất cả mọi người trong giảng đường bậc thang đều ngơ ngác nhìn hai người, không chớp mắt.Từ cuộc nói chuyện của Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh, họ có thể biết được Hoa Lộng Ảnh đã đợi Diệp Thiên rất lâu, nhưng họ không hiểu rốt cuộc Diệp Thiên có tài đức gì mà có thể khiến Hoa Lộng Ảnh chung thủy như vợ đợi chồng về nhà.Nhìn kiểu gì Diệp Thiên cũng không phải công tử nhà giàu, những cậu ấm đẳng cấp mà họ quen biết cũng không có ai tên Diệp Thiên, Hoa Lộng Ảnh sao lại phải lòng một tên nhóc thế này, hình như còn hứa hẹn chuyện cả đời?Kinh ngạc qua đi Kim Nhân Hi định thần lại, nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh ngả vào bên cạnh Diệp Thiên, ngoan ngoãn cứ như cô vợ nhỏ, cậu ta suýt nữa thì tức đến nổ phổi.“Cô Lộng Ảnh”.