Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 911

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 911Hoa Lộng Ảnh gật đầu với mấy võ giả trẻ tuổi đã từng có dịp gặp gỡ một lần, sau đó cô ngước nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, khóe miệng cô nở một nụ cười.“Em nhìn thấy một người bạn cũ. Anh Thiên qua đó với em đi, em giới thiệu người bạn cho anh làm quen nhé!”Cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch với Diệp Thiên, rồi nhanh chân bước tới.Diệp Thiên thong thả đi theo cô, cách cô gái khoảng chừng mười bước chân.Ở phía trước không xa, một cô gái với dáng đứng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển yêu kiều, thu hút một nửa sự chú ý xung quanh.Những ánh mắt này tràn ngập sự nể phục và ngưỡng mộ, cô gái tuy xinh đẹp tuyệt trần nhưng rất ít người dám bước lên bắt chuyện.“Thanh Du!”Hoa Lộng Ảnh đến bên cạnh cô gái và mỉm cười.“Ớ?”Cô gái nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy đó là Hoa Lộng Ảnh, cô ta cũng nhoẻn miệng cười.“Lộng Ảnh, lâu lắm rồi không gặp!”Cô gái bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Lộng Ảnh.“Lần trước khi chia tay ở Hồ Ngọc Nguyệt, đến nay cũng đã chín tháng rồi nhỉ?”Cô gái này không ai phải khác, mà chính là cô gái đứng ngang hàng với Hoa Lộng Ảnh, cô gái kiêu ngạo ngút trời, không kém phần nổi tiếng xinh đẹp và mạnh mẽ, là thiên tài hàng đầu của Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Thanh Du!”Hai người đều là thiên kim hào môn, hơn nữa nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, đã là bạn tri kỷ từ lâu, nay gặp lại đương nhiên rất vui mừng.Hoa Lộng Ảnh gật đầu, rồi bẽn lẽn nói: “Thanh Du, mình có tin tốt lành nói cho cậu biết nè!”“Người mà mình từng kể với cậu đó, mình đã chờ được anh ấy về rồi. Anh ấy đã quay lại tìm mình rồi”.“Ồ?”, Lí Thanh Du nhướng đôi mắt đẹp: “Thế thì tốt quá rồi, chúc mừng cậu nhé Lộng Ảnh”.Hoa Lộng Ảnh đã từng tâm sự với cô ta và nhắc đến Diệp Thiên, Lí Thanh Du biết rằng trong lòng Hoa Lộng Ảnh luôn có một ai đó không thể quên được, và Hoa Lộng Ảnh đã chờ đợi người đó chín năm.Cô ta cũng luôn hy vọng sự chờ đợi của Hoa Lộng Ảnh sẽ đơm hoa kết trái, bây giờ Hoa Lộng Ảnh nói rằng cô đã đợi được người đó rồi, đương nhiên cô ta thật lòng chúc phúc cho Hoa Lộng Ảnh.“Anh ấy có đi cùng mình đến đây, để mình giới thiệu cho cậu nhé!”Hoa Lộng Ảnh mỉm cười và hét lên với người sau lưng: “Anh Thiên ơi, mau lại đây, em giới thiệu bạn em với anh nè!”Lí Thanh Du nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy Diệp Thiên đang đi tới.Trong phút chốc, đôi mắt cô ta đột nhiên đanh lại.“Là cậu ta ư?”Diệp Thiên chậm rãi bước tới, đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du đanh lại, cô ta đứng yên nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt không ngừng thay đổi.Kể từ khi Hoa Lộng Ảnh nhắc đến Diệp Thiên, cô ta đã rất tò mò về cậu, muốn xem đó rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể khiến Hoa Lộng Ảnh nhất mực thủy chung suốt chín năm!Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng người mà Hoa Lộng Ảnh nói lại chính là Diệp Thiên.

Chương 911

Hoa Lộng Ảnh gật đầu với mấy võ giả trẻ tuổi đã từng có dịp gặp gỡ một lần, sau đó cô ngước nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, khóe miệng cô nở một nụ cười.

“Em nhìn thấy một người bạn cũ. Anh Thiên qua đó với em đi, em giới thiệu người bạn cho anh làm quen nhé!”

Cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch với Diệp Thiên, rồi nhanh chân bước tới.

Diệp Thiên thong thả đi theo cô, cách cô gái khoảng chừng mười bước chân.

Ở phía trước không xa, một cô gái với dáng đứng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển yêu kiều, thu hút một nửa sự chú ý xung quanh.

Những ánh mắt này tràn ngập sự nể phục và ngưỡng mộ, cô gái tuy xinh đẹp tuyệt trần nhưng rất ít người dám bước lên bắt chuyện.

“Thanh Du!”

Hoa Lộng Ảnh đến bên cạnh cô gái và mỉm cười.

“Ớ?”

Cô gái nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy đó là Hoa Lộng Ảnh, cô ta cũng nhoẻn miệng cười.

“Lộng Ảnh, lâu lắm rồi không gặp!”

Cô gái bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Lộng Ảnh.

“Lần trước khi chia tay ở Hồ Ngọc Nguyệt, đến nay cũng đã chín tháng rồi nhỉ?”

Cô gái này không ai phải khác, mà chính là cô gái đứng ngang hàng với Hoa Lộng Ảnh, cô gái kiêu ngạo ngút trời, không kém phần nổi tiếng xinh đẹp và mạnh mẽ, là thiên tài hàng đầu của Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Thanh Du!”

Hai người đều là thiên kim hào môn, hơn nữa nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, đã là bạn tri kỷ từ lâu, nay gặp lại đương nhiên rất vui mừng.

Hoa Lộng Ảnh gật đầu, rồi bẽn lẽn nói: “Thanh Du, mình có tin tốt lành nói cho cậu biết nè!”

“Người mà mình từng kể với cậu đó, mình đã chờ được anh ấy về rồi. Anh ấy đã quay lại tìm mình rồi”.

“Ồ?”, Lí Thanh Du nhướng đôi mắt đẹp: “Thế thì tốt quá rồi, chúc mừng cậu nhé Lộng Ảnh”.

Hoa Lộng Ảnh đã từng tâm sự với cô ta và nhắc đến Diệp Thiên, Lí Thanh Du biết rằng trong lòng Hoa Lộng Ảnh luôn có một ai đó không thể quên được, và Hoa Lộng Ảnh đã chờ đợi người đó chín năm.

Cô ta cũng luôn hy vọng sự chờ đợi của Hoa Lộng Ảnh sẽ đơm hoa kết trái, bây giờ Hoa Lộng Ảnh nói rằng cô đã đợi được người đó rồi, đương nhiên cô ta thật lòng chúc phúc cho Hoa Lộng Ảnh.

“Anh ấy có đi cùng mình đến đây, để mình giới thiệu cho cậu nhé!”

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười và hét lên với người sau lưng: “Anh Thiên ơi, mau lại đây, em giới thiệu bạn em với anh nè!”

Lí Thanh Du nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy Diệp Thiên đang đi tới.

Trong phút chốc, đôi mắt cô ta đột nhiên đanh lại.

“Là cậu ta ư?”

Diệp Thiên chậm rãi bước tới, đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du đanh lại, cô ta đứng yên nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Kể từ khi Hoa Lộng Ảnh nhắc đến Diệp Thiên, cô ta đã rất tò mò về cậu, muốn xem đó rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể khiến Hoa Lộng Ảnh nhất mực thủy chung suốt chín năm!

Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng người mà Hoa Lộng Ảnh nói lại chính là Diệp Thiên.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 911Hoa Lộng Ảnh gật đầu với mấy võ giả trẻ tuổi đã từng có dịp gặp gỡ một lần, sau đó cô ngước nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, khóe miệng cô nở một nụ cười.“Em nhìn thấy một người bạn cũ. Anh Thiên qua đó với em đi, em giới thiệu người bạn cho anh làm quen nhé!”Cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch với Diệp Thiên, rồi nhanh chân bước tới.Diệp Thiên thong thả đi theo cô, cách cô gái khoảng chừng mười bước chân.Ở phía trước không xa, một cô gái với dáng đứng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển yêu kiều, thu hút một nửa sự chú ý xung quanh.Những ánh mắt này tràn ngập sự nể phục và ngưỡng mộ, cô gái tuy xinh đẹp tuyệt trần nhưng rất ít người dám bước lên bắt chuyện.“Thanh Du!”Hoa Lộng Ảnh đến bên cạnh cô gái và mỉm cười.“Ớ?”Cô gái nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy đó là Hoa Lộng Ảnh, cô ta cũng nhoẻn miệng cười.“Lộng Ảnh, lâu lắm rồi không gặp!”Cô gái bước tới và nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Lộng Ảnh.“Lần trước khi chia tay ở Hồ Ngọc Nguyệt, đến nay cũng đã chín tháng rồi nhỉ?”Cô gái này không ai phải khác, mà chính là cô gái đứng ngang hàng với Hoa Lộng Ảnh, cô gái kiêu ngạo ngút trời, không kém phần nổi tiếng xinh đẹp và mạnh mẽ, là thiên tài hàng đầu của Hồ Ngọc Nguyệt, Lí Thanh Du!”Hai người đều là thiên kim hào môn, hơn nữa nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, đã là bạn tri kỷ từ lâu, nay gặp lại đương nhiên rất vui mừng.Hoa Lộng Ảnh gật đầu, rồi bẽn lẽn nói: “Thanh Du, mình có tin tốt lành nói cho cậu biết nè!”“Người mà mình từng kể với cậu đó, mình đã chờ được anh ấy về rồi. Anh ấy đã quay lại tìm mình rồi”.“Ồ?”, Lí Thanh Du nhướng đôi mắt đẹp: “Thế thì tốt quá rồi, chúc mừng cậu nhé Lộng Ảnh”.Hoa Lộng Ảnh đã từng tâm sự với cô ta và nhắc đến Diệp Thiên, Lí Thanh Du biết rằng trong lòng Hoa Lộng Ảnh luôn có một ai đó không thể quên được, và Hoa Lộng Ảnh đã chờ đợi người đó chín năm.Cô ta cũng luôn hy vọng sự chờ đợi của Hoa Lộng Ảnh sẽ đơm hoa kết trái, bây giờ Hoa Lộng Ảnh nói rằng cô đã đợi được người đó rồi, đương nhiên cô ta thật lòng chúc phúc cho Hoa Lộng Ảnh.“Anh ấy có đi cùng mình đến đây, để mình giới thiệu cho cậu nhé!”Hoa Lộng Ảnh mỉm cười và hét lên với người sau lưng: “Anh Thiên ơi, mau lại đây, em giới thiệu bạn em với anh nè!”Lí Thanh Du nhìn theo ánh mắt của cô và nhìn thấy Diệp Thiên đang đi tới.Trong phút chốc, đôi mắt cô ta đột nhiên đanh lại.“Là cậu ta ư?”Diệp Thiên chậm rãi bước tới, đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du đanh lại, cô ta đứng yên nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt không ngừng thay đổi.Kể từ khi Hoa Lộng Ảnh nhắc đến Diệp Thiên, cô ta đã rất tò mò về cậu, muốn xem đó rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể khiến Hoa Lộng Ảnh nhất mực thủy chung suốt chín năm!Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng người mà Hoa Lộng Ảnh nói lại chính là Diệp Thiên.

Chương 911