Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 985
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 985“To gan lắm, biết là nhà họ Giang mà còn dám ra tay nặng như vậy!”“Tôi biết cậu là một cao thủ võ thuật, nhưng đừng cảm thấy mình có chút võ lực thì có thế láo xược như thế!”Cậu ta phất tay, Cận Vô Trần mặc áo bào chậm rãi bước lên.“Đây là Cận Vô Trần, bốn mươi năm trước giữ chức trưởng lão truyền công ở Võ Đương Sơn, sau đó luôn phụng bồi cho nhà họ Giang!”“Nếu cậu có thể sống sót dưới tay ông ấy thì chuyện này coi như bỏ qua!”Giang Vân Thiển nói xong thì đứng qua một bên.Cận Vô Trần đứng trước mặt Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng: “Người trẻ, tôi là người xuất gia, không nên ra tay với hậu bối, nhưng tôi làm việc cho nhà họ Giang cần phải đòi lại công bằng cho cậu chủ!”“Tôi chỉ xuất một chiêu với cậu, nếu cậu không chết thì chuyện này coi như xong!”Nói xong ông ta ra tay, chân khí xung quanh dao động, gió mạnh nổi lên khiến cho cả thiền viện cũng rung lắc theo.Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều cảm thấy kinh hãi, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Đạo trưởng nhìn trông có vẻ hiền từ này lại sở hữu uy lực mạnh như vậyCận Vô Trần hai tay mở rộng, định ra tay thì Diệp Thiên bật cười.“Trưởng lão truyền công của Võ Đương Sơn sao?”Cậu nhếch miệng cười, đưa một ngón tay ra.“Nếu ông có thể tiếp được một chưởng của tôi mà không bị thương thì coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”Cậu vừa dứt lời thì khẽ tung ra một chưởng.Trong nháy mắt, sấm chấp đùng đùng nổi lên.Diệp Thiên vừa dứt lời đã tung một chưởng ra. Chưởng đánh này nhìn có vẻ mềm xèo giống như đang thổi gió vậy.Nhưng trong nháy mắt, trước mặt mấy người Liễu Linh Lung lại xuất hiện một vùng sáng chói, cả không gian bên trong thiền viện bỗng xuất hiện một con đường hình ống to lớn giống như vừa bị thứ gì đó tạo nên vậy.Cận Vô Trần vốn tỏ ra thản nhiên thì bây giờ tái mặt, chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh ập tới giống như một cơn trấn nhiếp không thể nào phá hủy.Ông ta thất kinh. Một người trẻ như Diệp Thiên, nhìn chưa tới hai mươi tuổi thì sao có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?Cùng với sự sợ hãi, ông ta vận chân khí, xuất ra một chưởng cùng lúc với mong muốn có thể đỡ được chưởng đánh của Diệp Thiên.“Ầm!”Tiếng chấn động vang lên, cả ngôi chùa Cửu Long rung chuyển, rất nhiều du khách không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ tỏ ra khó hiểu.Bên trong thiền viện, một bóng hình lao ra, giống như là một quả bom được bắn lên không trung, chân đập vào không khí không ngừng nghỉ, tạo ra những đợt nổ khí ầm ầm.Căn phòng thiền không bị thiệt hại gì. Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều đơ người, không dám tin.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 985“To gan lắm, biết là nhà họ Giang mà còn dám ra tay nặng như vậy!”“Tôi biết cậu là một cao thủ võ thuật, nhưng đừng cảm thấy mình có chút võ lực thì có thế láo xược như thế!”Cậu ta phất tay, Cận Vô Trần mặc áo bào chậm rãi bước lên.“Đây là Cận Vô Trần, bốn mươi năm trước giữ chức trưởng lão truyền công ở Võ Đương Sơn, sau đó luôn phụng bồi cho nhà họ Giang!”“Nếu cậu có thể sống sót dưới tay ông ấy thì chuyện này coi như bỏ qua!”Giang Vân Thiển nói xong thì đứng qua một bên.Cận Vô Trần đứng trước mặt Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng: “Người trẻ, tôi là người xuất gia, không nên ra tay với hậu bối, nhưng tôi làm việc cho nhà họ Giang cần phải đòi lại công bằng cho cậu chủ!”“Tôi chỉ xuất một chiêu với cậu, nếu cậu không chết thì chuyện này coi như xong!”Nói xong ông ta ra tay, chân khí xung quanh dao động, gió mạnh nổi lên khiến cho cả thiền viện cũng rung lắc theo.Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều cảm thấy kinh hãi, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Đạo trưởng nhìn trông có vẻ hiền từ này lại sở hữu uy lực mạnh như vậyCận Vô Trần hai tay mở rộng, định ra tay thì Diệp Thiên bật cười.“Trưởng lão truyền công của Võ Đương Sơn sao?”Cậu nhếch miệng cười, đưa một ngón tay ra.“Nếu ông có thể tiếp được một chưởng của tôi mà không bị thương thì coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”Cậu vừa dứt lời thì khẽ tung ra một chưởng.Trong nháy mắt, sấm chấp đùng đùng nổi lên.Diệp Thiên vừa dứt lời đã tung một chưởng ra. Chưởng đánh này nhìn có vẻ mềm xèo giống như đang thổi gió vậy.Nhưng trong nháy mắt, trước mặt mấy người Liễu Linh Lung lại xuất hiện một vùng sáng chói, cả không gian bên trong thiền viện bỗng xuất hiện một con đường hình ống to lớn giống như vừa bị thứ gì đó tạo nên vậy.Cận Vô Trần vốn tỏ ra thản nhiên thì bây giờ tái mặt, chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh ập tới giống như một cơn trấn nhiếp không thể nào phá hủy.Ông ta thất kinh. Một người trẻ như Diệp Thiên, nhìn chưa tới hai mươi tuổi thì sao có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?Cùng với sự sợ hãi, ông ta vận chân khí, xuất ra một chưởng cùng lúc với mong muốn có thể đỡ được chưởng đánh của Diệp Thiên.“Ầm!”Tiếng chấn động vang lên, cả ngôi chùa Cửu Long rung chuyển, rất nhiều du khách không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ tỏ ra khó hiểu.Bên trong thiền viện, một bóng hình lao ra, giống như là một quả bom được bắn lên không trung, chân đập vào không khí không ngừng nghỉ, tạo ra những đợt nổ khí ầm ầm.Căn phòng thiền không bị thiệt hại gì. Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều đơ người, không dám tin.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 985“To gan lắm, biết là nhà họ Giang mà còn dám ra tay nặng như vậy!”“Tôi biết cậu là một cao thủ võ thuật, nhưng đừng cảm thấy mình có chút võ lực thì có thế láo xược như thế!”Cậu ta phất tay, Cận Vô Trần mặc áo bào chậm rãi bước lên.“Đây là Cận Vô Trần, bốn mươi năm trước giữ chức trưởng lão truyền công ở Võ Đương Sơn, sau đó luôn phụng bồi cho nhà họ Giang!”“Nếu cậu có thể sống sót dưới tay ông ấy thì chuyện này coi như bỏ qua!”Giang Vân Thiển nói xong thì đứng qua một bên.Cận Vô Trần đứng trước mặt Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng: “Người trẻ, tôi là người xuất gia, không nên ra tay với hậu bối, nhưng tôi làm việc cho nhà họ Giang cần phải đòi lại công bằng cho cậu chủ!”“Tôi chỉ xuất một chiêu với cậu, nếu cậu không chết thì chuyện này coi như xong!”Nói xong ông ta ra tay, chân khí xung quanh dao động, gió mạnh nổi lên khiến cho cả thiền viện cũng rung lắc theo.Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều cảm thấy kinh hãi, không biết là đã xảy ra chuyện gì. Đạo trưởng nhìn trông có vẻ hiền từ này lại sở hữu uy lực mạnh như vậyCận Vô Trần hai tay mở rộng, định ra tay thì Diệp Thiên bật cười.“Trưởng lão truyền công của Võ Đương Sơn sao?”Cậu nhếch miệng cười, đưa một ngón tay ra.“Nếu ông có thể tiếp được một chưởng của tôi mà không bị thương thì coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra!”Cậu vừa dứt lời thì khẽ tung ra một chưởng.Trong nháy mắt, sấm chấp đùng đùng nổi lên.Diệp Thiên vừa dứt lời đã tung một chưởng ra. Chưởng đánh này nhìn có vẻ mềm xèo giống như đang thổi gió vậy.Nhưng trong nháy mắt, trước mặt mấy người Liễu Linh Lung lại xuất hiện một vùng sáng chói, cả không gian bên trong thiền viện bỗng xuất hiện một con đường hình ống to lớn giống như vừa bị thứ gì đó tạo nên vậy.Cận Vô Trần vốn tỏ ra thản nhiên thì bây giờ tái mặt, chỉ cảm thấy có một luồng gió mạnh ập tới giống như một cơn trấn nhiếp không thể nào phá hủy.Ông ta thất kinh. Một người trẻ như Diệp Thiên, nhìn chưa tới hai mươi tuổi thì sao có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?Cùng với sự sợ hãi, ông ta vận chân khí, xuất ra một chưởng cùng lúc với mong muốn có thể đỡ được chưởng đánh của Diệp Thiên.“Ầm!”Tiếng chấn động vang lên, cả ngôi chùa Cửu Long rung chuyển, rất nhiều du khách không biết đã xảy ra chuyện gì chỉ tỏ ra khó hiểu.Bên trong thiền viện, một bóng hình lao ra, giống như là một quả bom được bắn lên không trung, chân đập vào không khí không ngừng nghỉ, tạo ra những đợt nổ khí ầm ầm.Căn phòng thiền không bị thiệt hại gì. Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều đơ người, không dám tin.