Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1003
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1003Mấy cô gái bị cú đánh vừa rồi của Diệp Thiên làm cho lóa mắt lần lượt lắc đầu thầm trách số phận bất công, dù Diệp Thiên có kỹ thuật bi-a cực ngầu, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải cúi đầu trước hiện thực.Mỹ nữ luôn là “hàng cất trữ bí mật” của những người quyền lực, một người dân thường sao có thể giữ được?“Nhà họ Giang?”Đối mặt với khí thế hùng hùng của Hoàng Cẩm Dư, Diệp Thiên lại nhếch môi cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên lộ một tia khinh thường.“Anh chẳng qua chỉ là một đứa cháu ngoại của nhà họ Giang. Ngày hôm qua, ngay cả hai anh em Giang Vân Thiển, Giang Vân Thâm cũng đều bị tôi ném xuống Tây Sơn, chỉ dựa vào anh mà cũng dám uy hiếp tôi?”Lời này của cậu vừa thốt ra, trong phòng dường như xảy ra một trận động đất 10 độ richter, vẻ mặt của tất cả mọi người ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi.Ngay cả Hoàng Cẩm Dư, mặt cũng biến sắc, tim đập loạn xạ.“Cậu nói cái gì?”Đồng tử đột nhiên co lại, từng chút từng chút sợ hãi ngưng tụ trong hốc mắt cậu ta.Những người còn lại cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi.Có thể đến nơi này tiêu xài đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, trong đó không thiếu người đến từ thủ đô.Tin tức hai cậu chủ nhà họ Giang bị ném xuống Tây Sơn bị thương nặng thì đương nhiên có không ít người trong này đã biết, bọn họ còn từng suy đoán, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám ra tay tàn ác với hai vị thiếu gia nhà họ Giang, bọn họ cho rằng nhất định là tên điên mất trí nào đó.Nhưng bây giờ nghe được những lời mà Diệp Thiên nói, tên điên mất trí ném hai vị thiếu gia nhà họ Giang xuống Tây Sơn, chính là Diệp Thiên sao?Ánh mắt của Hoàng Phiêu Nhứ lại thay đổi, hai người anh họ kia của mình lợi hại thế nào, cô ta đương nhiên biết rõ, nhất là người anh họ Giang Vân Thiển, càng khí thế dũng mãnh như hổ, nhuệ khí kinh người.Khi nghe tin hai người bị ném xuống Tây Sơn và bị thương nặng, cô ta thực sự bị sốc hồi lâu.Mà hiện giờ, kẻ đầu têu chuyện này lại đang đứng trước mặt cô ta?Nhuệ khí trước đó của Hoàng Cẩm Dư lần lượt bị tiêu tán, thay vào đó là vẻ kinh hoàng trên mặt.Địa vị của cậu ta so với hai anh em Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm kém xa nghìn dặm, hơn nữa hai vệ sĩ bên mình có thân thủ kém hơn hai anh em đó rất nhiều.Ngay cả hai anh em bọn họ cũng bị Diệp Thiên ném xuống Tây Sơn, cậu ta lấy tư cách gì mà thách đấu Diệp Thiên?Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét đến, sự sợ hãi đã nuốt chửng Hoàng Cẩm Dư, cậu ta đang định cúi đầu xin tha, nhưng ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.Sau đó, một nhóm người mang súng ống đầy đủ lần lượt xông vào, giành quyền khống chế hiện trường trong tích tắc.Sau đó, một người dẫn đầu bước ra, người đó mặc quân phục, trên vai đeo một cành ô liu và một trái tim.Đám đông kinh ngạc, mặt biến sắc, hít sâu một hơi.Đây chính là một vị trung tướng mà!
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1003Mấy cô gái bị cú đánh vừa rồi của Diệp Thiên làm cho lóa mắt lần lượt lắc đầu thầm trách số phận bất công, dù Diệp Thiên có kỹ thuật bi-a cực ngầu, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải cúi đầu trước hiện thực.Mỹ nữ luôn là “hàng cất trữ bí mật” của những người quyền lực, một người dân thường sao có thể giữ được?“Nhà họ Giang?”Đối mặt với khí thế hùng hùng của Hoàng Cẩm Dư, Diệp Thiên lại nhếch môi cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên lộ một tia khinh thường.“Anh chẳng qua chỉ là một đứa cháu ngoại của nhà họ Giang. Ngày hôm qua, ngay cả hai anh em Giang Vân Thiển, Giang Vân Thâm cũng đều bị tôi ném xuống Tây Sơn, chỉ dựa vào anh mà cũng dám uy hiếp tôi?”Lời này của cậu vừa thốt ra, trong phòng dường như xảy ra một trận động đất 10 độ richter, vẻ mặt của tất cả mọi người ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi.Ngay cả Hoàng Cẩm Dư, mặt cũng biến sắc, tim đập loạn xạ.“Cậu nói cái gì?”Đồng tử đột nhiên co lại, từng chút từng chút sợ hãi ngưng tụ trong hốc mắt cậu ta.Những người còn lại cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi.Có thể đến nơi này tiêu xài đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, trong đó không thiếu người đến từ thủ đô.Tin tức hai cậu chủ nhà họ Giang bị ném xuống Tây Sơn bị thương nặng thì đương nhiên có không ít người trong này đã biết, bọn họ còn từng suy đoán, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám ra tay tàn ác với hai vị thiếu gia nhà họ Giang, bọn họ cho rằng nhất định là tên điên mất trí nào đó.Nhưng bây giờ nghe được những lời mà Diệp Thiên nói, tên điên mất trí ném hai vị thiếu gia nhà họ Giang xuống Tây Sơn, chính là Diệp Thiên sao?Ánh mắt của Hoàng Phiêu Nhứ lại thay đổi, hai người anh họ kia của mình lợi hại thế nào, cô ta đương nhiên biết rõ, nhất là người anh họ Giang Vân Thiển, càng khí thế dũng mãnh như hổ, nhuệ khí kinh người.Khi nghe tin hai người bị ném xuống Tây Sơn và bị thương nặng, cô ta thực sự bị sốc hồi lâu.Mà hiện giờ, kẻ đầu têu chuyện này lại đang đứng trước mặt cô ta?Nhuệ khí trước đó của Hoàng Cẩm Dư lần lượt bị tiêu tán, thay vào đó là vẻ kinh hoàng trên mặt.Địa vị của cậu ta so với hai anh em Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm kém xa nghìn dặm, hơn nữa hai vệ sĩ bên mình có thân thủ kém hơn hai anh em đó rất nhiều.Ngay cả hai anh em bọn họ cũng bị Diệp Thiên ném xuống Tây Sơn, cậu ta lấy tư cách gì mà thách đấu Diệp Thiên?Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét đến, sự sợ hãi đã nuốt chửng Hoàng Cẩm Dư, cậu ta đang định cúi đầu xin tha, nhưng ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.Sau đó, một nhóm người mang súng ống đầy đủ lần lượt xông vào, giành quyền khống chế hiện trường trong tích tắc.Sau đó, một người dẫn đầu bước ra, người đó mặc quân phục, trên vai đeo một cành ô liu và một trái tim.Đám đông kinh ngạc, mặt biến sắc, hít sâu một hơi.Đây chính là một vị trung tướng mà!
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1003Mấy cô gái bị cú đánh vừa rồi của Diệp Thiên làm cho lóa mắt lần lượt lắc đầu thầm trách số phận bất công, dù Diệp Thiên có kỹ thuật bi-a cực ngầu, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải cúi đầu trước hiện thực.Mỹ nữ luôn là “hàng cất trữ bí mật” của những người quyền lực, một người dân thường sao có thể giữ được?“Nhà họ Giang?”Đối mặt với khí thế hùng hùng của Hoàng Cẩm Dư, Diệp Thiên lại nhếch môi cười một tiếng, khóe miệng nhếch lên lộ một tia khinh thường.“Anh chẳng qua chỉ là một đứa cháu ngoại của nhà họ Giang. Ngày hôm qua, ngay cả hai anh em Giang Vân Thiển, Giang Vân Thâm cũng đều bị tôi ném xuống Tây Sơn, chỉ dựa vào anh mà cũng dám uy hiếp tôi?”Lời này của cậu vừa thốt ra, trong phòng dường như xảy ra một trận động đất 10 độ richter, vẻ mặt của tất cả mọi người ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi.Ngay cả Hoàng Cẩm Dư, mặt cũng biến sắc, tim đập loạn xạ.“Cậu nói cái gì?”Đồng tử đột nhiên co lại, từng chút từng chút sợ hãi ngưng tụ trong hốc mắt cậu ta.Những người còn lại cũng cảm thấy vô cùng hoảng sợ và không thể tưởng tượng nổi.Có thể đến nơi này tiêu xài đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, trong đó không thiếu người đến từ thủ đô.Tin tức hai cậu chủ nhà họ Giang bị ném xuống Tây Sơn bị thương nặng thì đương nhiên có không ít người trong này đã biết, bọn họ còn từng suy đoán, rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám ra tay tàn ác với hai vị thiếu gia nhà họ Giang, bọn họ cho rằng nhất định là tên điên mất trí nào đó.Nhưng bây giờ nghe được những lời mà Diệp Thiên nói, tên điên mất trí ném hai vị thiếu gia nhà họ Giang xuống Tây Sơn, chính là Diệp Thiên sao?Ánh mắt của Hoàng Phiêu Nhứ lại thay đổi, hai người anh họ kia của mình lợi hại thế nào, cô ta đương nhiên biết rõ, nhất là người anh họ Giang Vân Thiển, càng khí thế dũng mãnh như hổ, nhuệ khí kinh người.Khi nghe tin hai người bị ném xuống Tây Sơn và bị thương nặng, cô ta thực sự bị sốc hồi lâu.Mà hiện giờ, kẻ đầu têu chuyện này lại đang đứng trước mặt cô ta?Nhuệ khí trước đó của Hoàng Cẩm Dư lần lượt bị tiêu tán, thay vào đó là vẻ kinh hoàng trên mặt.Địa vị của cậu ta so với hai anh em Giang Vân Thiển và Giang Vân Thâm kém xa nghìn dặm, hơn nữa hai vệ sĩ bên mình có thân thủ kém hơn hai anh em đó rất nhiều.Ngay cả hai anh em bọn họ cũng bị Diệp Thiên ném xuống Tây Sơn, cậu ta lấy tư cách gì mà thách đấu Diệp Thiên?Nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiên quét đến, sự sợ hãi đã nuốt chửng Hoàng Cẩm Dư, cậu ta đang định cúi đầu xin tha, nhưng ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.Sau đó, một nhóm người mang súng ống đầy đủ lần lượt xông vào, giành quyền khống chế hiện trường trong tích tắc.Sau đó, một người dẫn đầu bước ra, người đó mặc quân phục, trên vai đeo một cành ô liu và một trái tim.Đám đông kinh ngạc, mặt biến sắc, hít sâu một hơi.Đây chính là một vị trung tướng mà!