Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1107
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1107Nếu nói Doanh Môn thật sự có Địa Long tồn tại, vậy để hiểu tình hình rõ nhất cũng chỉ có người dân bản xứ tông môn Song Tu Tông ở nơi này.Trong lòng cậu đã có tính toán, lập tức đỗ thuyền cập bến.“Tiểu Ảnh, đi thôi, chúng ta có lẽ cũng đi xem cái gọi là hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông đi”.“Tiểu Ảnh?”Dương Duyệt bên cạnh nghe thấy Diệp Thiên gọi Hoa Lộng Ảnh như vậy, nhất thời nhíu mày.Với cô gái có tính cách hào sảng như cô ta cũng cực kỳ tôn trọng các cường giả.Trong lớp trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh vốn đã nổi tiếng, khiến cho cô ta vừa kính phục vừa ngưỡng mộ, nhưng Diệp Thiên là tên vô danh tiểu tốt lại thân mật với Hoa Lộng Ảnh như vậy, đi trên đường thì gần gũi, còn cả gan gọi Hoa Lộng Ảnh là Tiểu Ảnh, điều này khiến cho cô ta không thể nào chấp nhận được.“Được thôi”.Đồn rằng công chúa nhà họ Hoa cao quý lạnh lùng, giờ lại mỉm cười với Diệp Thiên, ôm lấy cánh tay Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, đi lên phía trước.Cảnh tượng này khiến cho hai chị em Dương Duyệt, Dương Cương trợn mắt há mồm, trước giờ Dương Cương vẫn luôn thẹn thùng, không khỏi thấp giọng hỏi: “Chị ơi, trong lời đồn không phải chị Hoa nên là một đôi với Diệp Tinh nhà họ Diệp sao? Sao Diệp Thiên này…”Dương Duyệt cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, khó hiểu lắc đầu chỉ có thể đi đằng sau hai người kia.Một tay Diệp Thiên đút túi, suốt quãng đường đi, rất nhiều người trẻ cũng đồng hành trên đường đi tới Song Tu Tông.Song Tu Tông năm ở giữa khe núi trung tâm đảo hạ du sông Đại Liêu, vì tìm được động tiên biệt ngoại này mà truyền nhân mấy nhiệm kỳ trước của Song Tu Tông đều bỏ ra số tiền lớn mời các thợ thủ công tốt nhất chế tạo thành một lầu các ẩn khuất, địa thế bí ẩn, khuất bên trong núi. Nếu không phải có người của Song Tu Tông dẫn đường thì người bình thường gần như không thể tìm thấy cửa vào.Cũng may hôm nay là đại hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông, đã sớm có người của Song Tu Tông đợi ở bên ngoài để dẫn những đồng đạo trong giới võ thuật đi vào phủ đệ của Song Tu Tông.Dưới sự chỉ dẫn của người Song Tu Tông, đám người Diệp Thiên xuyên qua khe núi, đi tới trước một vách đá. Chỉ nghe thấy họ ấn nhẹ một chỗ ở viền vách đá, tiếng cơ quan khởi động vang lên, hiện ra một ám môn cực lớn.“Nghe đồn Song Tu Tông sự truyền thừa từ nhà họ Mặc thời cổ, nhà họ Mặc lại nổi danh nhờ cơ quan, xem ra thật sự không phải giả”.Hoa Lộng Ảnh nhìn chỗ động tiên phúc địa ẩn giấu, hơi nói lời cảm khái.Diệp Thiên gật đầu. Thời kỳ Tần Hán, thuật cơ quan của nhà họ Mặc có một không hai trong thiên hạ, rạng danh rực rỡ trong chư tử bách gia, còn từng dùng cơ quan đối đầu với thiết kỵ nước Tần. Có thể chế tạo ra một động tiên trong núi như vậy thực sự không tính là chuyện gì khó khăn.Phủ đệ Song Tu Tông vốn ở bên trong núi nhưng trong đó lại sáng đèn lấp lánh. Nơi nơi đều có bích ngọc lưu ly soi rọi, có thể thấy được tài chính cực kỳ hùng hậu.Ánh mắt Diệp Thiên lại không hề dừng lại ở những ngọn đèn quý giá ấy, ngược lại cậu nhìn vách núi bốn phía, hai mắt hơi nheo lại.Trên những vách núi này, cậu nhìn thấy những dấu móng vuốt cực kỳ rõ ràng, cắm vào đá nửa thước, chạm khắc sắc bén, mỗi một móng vuốt đều ẩn chứa tham vọng và độc đoán.
Chương 1107
Nếu nói Doanh Môn thật sự có Địa Long tồn tại, vậy để hiểu tình hình rõ nhất cũng chỉ có người dân bản xứ tông môn Song Tu Tông ở nơi này.
Trong lòng cậu đã có tính toán, lập tức đỗ thuyền cập bến.
“Tiểu Ảnh, đi thôi, chúng ta có lẽ cũng đi xem cái gọi là hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông đi”.
“Tiểu Ảnh?”
Dương Duyệt bên cạnh nghe thấy Diệp Thiên gọi Hoa Lộng Ảnh như vậy, nhất thời nhíu mày.
Với cô gái có tính cách hào sảng như cô ta cũng cực kỳ tôn trọng các cường giả.
Trong lớp trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh vốn đã nổi tiếng, khiến cho cô ta vừa kính phục vừa ngưỡng mộ, nhưng Diệp Thiên là tên vô danh tiểu tốt lại thân mật với Hoa Lộng Ảnh như vậy, đi trên đường thì gần gũi, còn cả gan gọi Hoa Lộng Ảnh là Tiểu Ảnh, điều này khiến cho cô ta không thể nào chấp nhận được.
“Được thôi”.
Đồn rằng công chúa nhà họ Hoa cao quý lạnh lùng, giờ lại mỉm cười với Diệp Thiên, ôm lấy cánh tay Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, đi lên phía trước.
Cảnh tượng này khiến cho hai chị em Dương Duyệt, Dương Cương trợn mắt há mồm, trước giờ Dương Cương vẫn luôn thẹn thùng, không khỏi thấp giọng hỏi: “Chị ơi, trong lời đồn không phải chị Hoa nên là một đôi với Diệp Tinh nhà họ Diệp sao? Sao Diệp Thiên này…”
Dương Duyệt cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, khó hiểu lắc đầu chỉ có thể đi đằng sau hai người kia.
Một tay Diệp Thiên đút túi, suốt quãng đường đi, rất nhiều người trẻ cũng đồng hành trên đường đi tới Song Tu Tông.
Song Tu Tông năm ở giữa khe núi trung tâm đảo hạ du sông Đại Liêu, vì tìm được động tiên biệt ngoại này mà truyền nhân mấy nhiệm kỳ trước của Song Tu Tông đều bỏ ra số tiền lớn mời các thợ thủ công tốt nhất chế tạo thành một lầu các ẩn khuất, địa thế bí ẩn, khuất bên trong núi. Nếu không phải có người của Song Tu Tông dẫn đường thì người bình thường gần như không thể tìm thấy cửa vào.
Cũng may hôm nay là đại hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông, đã sớm có người của Song Tu Tông đợi ở bên ngoài để dẫn những đồng đạo trong giới võ thuật đi vào phủ đệ của Song Tu Tông.
Dưới sự chỉ dẫn của người Song Tu Tông, đám người Diệp Thiên xuyên qua khe núi, đi tới trước một vách đá. Chỉ nghe thấy họ ấn nhẹ một chỗ ở viền vách đá, tiếng cơ quan khởi động vang lên, hiện ra một ám môn cực lớn.
“Nghe đồn Song Tu Tông sự truyền thừa từ nhà họ Mặc thời cổ, nhà họ Mặc lại nổi danh nhờ cơ quan, xem ra thật sự không phải giả”.
Hoa Lộng Ảnh nhìn chỗ động tiên phúc địa ẩn giấu, hơi nói lời cảm khái.
Diệp Thiên gật đầu. Thời kỳ Tần Hán, thuật cơ quan của nhà họ Mặc có một không hai trong thiên hạ, rạng danh rực rỡ trong chư tử bách gia, còn từng dùng cơ quan đối đầu với thiết kỵ nước Tần. Có thể chế tạo ra một động tiên trong núi như vậy thực sự không tính là chuyện gì khó khăn.
Phủ đệ Song Tu Tông vốn ở bên trong núi nhưng trong đó lại sáng đèn lấp lánh. Nơi nơi đều có bích ngọc lưu ly soi rọi, có thể thấy được tài chính cực kỳ hùng hậu.
Ánh mắt Diệp Thiên lại không hề dừng lại ở những ngọn đèn quý giá ấy, ngược lại cậu nhìn vách núi bốn phía, hai mắt hơi nheo lại.
Trên những vách núi này, cậu nhìn thấy những dấu móng vuốt cực kỳ rõ ràng, cắm vào đá nửa thước, chạm khắc sắc bén, mỗi một móng vuốt đều ẩn chứa tham vọng và độc đoán.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1107Nếu nói Doanh Môn thật sự có Địa Long tồn tại, vậy để hiểu tình hình rõ nhất cũng chỉ có người dân bản xứ tông môn Song Tu Tông ở nơi này.Trong lòng cậu đã có tính toán, lập tức đỗ thuyền cập bến.“Tiểu Ảnh, đi thôi, chúng ta có lẽ cũng đi xem cái gọi là hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông đi”.“Tiểu Ảnh?”Dương Duyệt bên cạnh nghe thấy Diệp Thiên gọi Hoa Lộng Ảnh như vậy, nhất thời nhíu mày.Với cô gái có tính cách hào sảng như cô ta cũng cực kỳ tôn trọng các cường giả.Trong lớp trẻ giới võ thuật Hoa Hạ, Hoa Lộng Ảnh vốn đã nổi tiếng, khiến cho cô ta vừa kính phục vừa ngưỡng mộ, nhưng Diệp Thiên là tên vô danh tiểu tốt lại thân mật với Hoa Lộng Ảnh như vậy, đi trên đường thì gần gũi, còn cả gan gọi Hoa Lộng Ảnh là Tiểu Ảnh, điều này khiến cho cô ta không thể nào chấp nhận được.“Được thôi”.Đồn rằng công chúa nhà họ Hoa cao quý lạnh lùng, giờ lại mỉm cười với Diệp Thiên, ôm lấy cánh tay Diệp Thiên vô cùng tự nhiên, đi lên phía trước.Cảnh tượng này khiến cho hai chị em Dương Duyệt, Dương Cương trợn mắt há mồm, trước giờ Dương Cương vẫn luôn thẹn thùng, không khỏi thấp giọng hỏi: “Chị ơi, trong lời đồn không phải chị Hoa nên là một đôi với Diệp Tinh nhà họ Diệp sao? Sao Diệp Thiên này…”Dương Duyệt cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, khó hiểu lắc đầu chỉ có thể đi đằng sau hai người kia.Một tay Diệp Thiên đút túi, suốt quãng đường đi, rất nhiều người trẻ cũng đồng hành trên đường đi tới Song Tu Tông.Song Tu Tông năm ở giữa khe núi trung tâm đảo hạ du sông Đại Liêu, vì tìm được động tiên biệt ngoại này mà truyền nhân mấy nhiệm kỳ trước của Song Tu Tông đều bỏ ra số tiền lớn mời các thợ thủ công tốt nhất chế tạo thành một lầu các ẩn khuất, địa thế bí ẩn, khuất bên trong núi. Nếu không phải có người của Song Tu Tông dẫn đường thì người bình thường gần như không thể tìm thấy cửa vào.Cũng may hôm nay là đại hội kén rể chiêu thân của Song Tu Tông, đã sớm có người của Song Tu Tông đợi ở bên ngoài để dẫn những đồng đạo trong giới võ thuật đi vào phủ đệ của Song Tu Tông.Dưới sự chỉ dẫn của người Song Tu Tông, đám người Diệp Thiên xuyên qua khe núi, đi tới trước một vách đá. Chỉ nghe thấy họ ấn nhẹ một chỗ ở viền vách đá, tiếng cơ quan khởi động vang lên, hiện ra một ám môn cực lớn.“Nghe đồn Song Tu Tông sự truyền thừa từ nhà họ Mặc thời cổ, nhà họ Mặc lại nổi danh nhờ cơ quan, xem ra thật sự không phải giả”.Hoa Lộng Ảnh nhìn chỗ động tiên phúc địa ẩn giấu, hơi nói lời cảm khái.Diệp Thiên gật đầu. Thời kỳ Tần Hán, thuật cơ quan của nhà họ Mặc có một không hai trong thiên hạ, rạng danh rực rỡ trong chư tử bách gia, còn từng dùng cơ quan đối đầu với thiết kỵ nước Tần. Có thể chế tạo ra một động tiên trong núi như vậy thực sự không tính là chuyện gì khó khăn.Phủ đệ Song Tu Tông vốn ở bên trong núi nhưng trong đó lại sáng đèn lấp lánh. Nơi nơi đều có bích ngọc lưu ly soi rọi, có thể thấy được tài chính cực kỳ hùng hậu.Ánh mắt Diệp Thiên lại không hề dừng lại ở những ngọn đèn quý giá ấy, ngược lại cậu nhìn vách núi bốn phía, hai mắt hơi nheo lại.Trên những vách núi này, cậu nhìn thấy những dấu móng vuốt cực kỳ rõ ràng, cắm vào đá nửa thước, chạm khắc sắc bén, mỗi một móng vuốt đều ẩn chứa tham vọng và độc đoán.