Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1291
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1291Diệp Thiên uống nốt ngụm rượu cuối cùng sau đó chậm rãi đi về phía Bành Lượng và Ngụy Thi Thi.Bành Lượng thấy Diệp Thiên đi tới thì không nói nổi điều gì, chỉ trân trân nhìn cậu.Khi biết Diệp Thiên chính là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, cậu ta đã kinh hãi và không thể chấp nhận rồi.Thế nhưng những chuyện xảy ra hôm nay còn vượt qua cả nhận thức về thế giới của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ cái thế giới này có thật sự tồn tại hay không.Trong lúc hoang mang thì Diệp Thiên đã đi tới trước mặt cậu ta và vỗ lên vai.“Tiểu Lượng, trên đời này còn rất nhiều thứ mà cậu chưa từng tiếp xúc, còn tôi vẫn có rất nhiều chuyện chưa nói cho cậu!”“Tối nay tôi còn có việc nên đi trước. Sau tối nay tôi sẽ lại tìm cậu uống rượu, nói rõ toàn bộ mọi chuyện với cậu nhé!”Cậu nói xong thì hóa thành một luồng sáng màu lam lao ra ngoài như một bóng ma.Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đứng ngây như phỗng, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Thư ở phía sau đã ngồi phịch xuống đất, tới đũng quần cũng ướt sũng.Khoảnh khắc Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng màu lam thì cuối cùng cậu ta cũng đã nhận ra Diệp Thiên. Đó chẳng phải là “Thần minh” ở Trung Hoa Các tối hôm đó sao.Lúc đó cậu ta mới hiểu ra, “Thần minh” trong trận chiến hôm đó, có một người chính là Diệp Thiên.“Rầm rầm!”Mười một giờ rưỡi tại Yến Sơn, dòng người đã sớm không còn, dường như không thấy một bóng người nào ở đây nữa. Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ máu đáp xuống đỉnh núi xuyên qua những đám mây.Phía sau luồn ánh sáng màu đỏ máu là luồng ánh sáng màu lam, giống như sao băng từ trên trời giáng xuống.Cuối cùng luồng sáng màu lam tan ra, chỉ còn lại Diệp Thiên và Huyết Ma.Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn trực diện. Một luồng sức mạnh vô hình dao động như đang va chạm khiến mây trên trời cũng dâng lên cuồn cuộn.“Diệp Lăng Thiên, cảnh đẹp của Yến Sơn cũng coi như xứng với thân phận của cậu. Tôi sẽ tìm một chỗ tốt để tạo mộ cho cậu nhé!”Huyết Ma nhếch miệng cười, sức mạnh cơ thể chuyển động tạo thành một lớp ánh sáng màu đỏ máu.“Có quá nhiều người nói với tôi như vậy rồi, nhưng đến cuối cùng người chết lại chính là bọn họ!”“Tối nay, ông cũng không ngoại lệ!”Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, khoảnh khắc cậu dứt lời thì cũng không còn chần chừ nữa lập tức tung ra một cú đấm.Cú đấm mạnh khủng khiếp, tạo thành một đường hầm khổng lồ hàng chục mét xuyên qua không gian khiến Huyết Ma phải co đồng tử.Thế nhưng hắn không hề có ý né tránh mà đồng thời cũng giơ tay lên, một cú đấm màu đỏ máu lao ra va chạm với cú đấm của Diệp Thiên.“Ầm!”Hai luồng sức mạnh khủng khiếp va chạm tạo thành cú nổ rợn người tỏa về phía hai người.Trên đỉnh núi Yến Sơn, từ trên xuống dưới tung bụi mùi, và bốc hơi nóng như bom vừa nổ.Diệp Thiên không hề dịch chuyển, Huyết Ma cũng không phải lùi lấy nửa bước. Nắm đấm của hai người ngang hàng sức mạnh.
Chương 1291
Diệp Thiên uống nốt ngụm rượu cuối cùng sau đó chậm rãi đi về phía Bành Lượng và Ngụy Thi Thi.
Bành Lượng thấy Diệp Thiên đi tới thì không nói nổi điều gì, chỉ trân trân nhìn cậu.
Khi biết Diệp Thiên chính là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, cậu ta đã kinh hãi và không thể chấp nhận rồi.
Thế nhưng những chuyện xảy ra hôm nay còn vượt qua cả nhận thức về thế giới của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ cái thế giới này có thật sự tồn tại hay không.
Trong lúc hoang mang thì Diệp Thiên đã đi tới trước mặt cậu ta và vỗ lên vai.
“Tiểu Lượng, trên đời này còn rất nhiều thứ mà cậu chưa từng tiếp xúc, còn tôi vẫn có rất nhiều chuyện chưa nói cho cậu!”
“Tối nay tôi còn có việc nên đi trước. Sau tối nay tôi sẽ lại tìm cậu uống rượu, nói rõ toàn bộ mọi chuyện với cậu nhé!”
Cậu nói xong thì hóa thành một luồng sáng màu lam lao ra ngoài như một bóng ma.
Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đứng ngây như phỗng, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Thư ở phía sau đã ngồi phịch xuống đất, tới đũng quần cũng ướt sũng.
Khoảnh khắc Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng màu lam thì cuối cùng cậu ta cũng đã nhận ra Diệp Thiên. Đó chẳng phải là “Thần minh” ở Trung Hoa Các tối hôm đó sao.
Lúc đó cậu ta mới hiểu ra, “Thần minh” trong trận chiến hôm đó, có một người chính là Diệp Thiên.
“Rầm rầm!”
Mười một giờ rưỡi tại Yến Sơn, dòng người đã sớm không còn, dường như không thấy một bóng người nào ở đây nữa. Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ máu đáp xuống đỉnh núi xuyên qua những đám mây.
Phía sau luồn ánh sáng màu đỏ máu là luồng ánh sáng màu lam, giống như sao băng từ trên trời giáng xuống.
Cuối cùng luồng sáng màu lam tan ra, chỉ còn lại Diệp Thiên và Huyết Ma.
Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn trực diện. Một luồng sức mạnh vô hình dao động như đang va chạm khiến mây trên trời cũng dâng lên cuồn cuộn.
“Diệp Lăng Thiên, cảnh đẹp của Yến Sơn cũng coi như xứng với thân phận của cậu. Tôi sẽ tìm một chỗ tốt để tạo mộ cho cậu nhé!”
Huyết Ma nhếch miệng cười, sức mạnh cơ thể chuyển động tạo thành một lớp ánh sáng màu đỏ máu.
“Có quá nhiều người nói với tôi như vậy rồi, nhưng đến cuối cùng người chết lại chính là bọn họ!”
“Tối nay, ông cũng không ngoại lệ!”
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, khoảnh khắc cậu dứt lời thì cũng không còn chần chừ nữa lập tức tung ra một cú đấm.
Cú đấm mạnh khủng khiếp, tạo thành một đường hầm khổng lồ hàng chục mét xuyên qua không gian khiến Huyết Ma phải co đồng tử.
Thế nhưng hắn không hề có ý né tránh mà đồng thời cũng giơ tay lên, một cú đấm màu đỏ máu lao ra va chạm với cú đấm của Diệp Thiên.
“Ầm!”
Hai luồng sức mạnh khủng khiếp va chạm tạo thành cú nổ rợn người tỏa về phía hai người.
Trên đỉnh núi Yến Sơn, từ trên xuống dưới tung bụi mùi, và bốc hơi nóng như bom vừa nổ.
Diệp Thiên không hề dịch chuyển, Huyết Ma cũng không phải lùi lấy nửa bước. Nắm đấm của hai người ngang hàng sức mạnh.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1291Diệp Thiên uống nốt ngụm rượu cuối cùng sau đó chậm rãi đi về phía Bành Lượng và Ngụy Thi Thi.Bành Lượng thấy Diệp Thiên đi tới thì không nói nổi điều gì, chỉ trân trân nhìn cậu.Khi biết Diệp Thiên chính là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, cậu ta đã kinh hãi và không thể chấp nhận rồi.Thế nhưng những chuyện xảy ra hôm nay còn vượt qua cả nhận thức về thế giới của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ cái thế giới này có thật sự tồn tại hay không.Trong lúc hoang mang thì Diệp Thiên đã đi tới trước mặt cậu ta và vỗ lên vai.“Tiểu Lượng, trên đời này còn rất nhiều thứ mà cậu chưa từng tiếp xúc, còn tôi vẫn có rất nhiều chuyện chưa nói cho cậu!”“Tối nay tôi còn có việc nên đi trước. Sau tối nay tôi sẽ lại tìm cậu uống rượu, nói rõ toàn bộ mọi chuyện với cậu nhé!”Cậu nói xong thì hóa thành một luồng sáng màu lam lao ra ngoài như một bóng ma.Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đứng ngây như phỗng, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Thư ở phía sau đã ngồi phịch xuống đất, tới đũng quần cũng ướt sũng.Khoảnh khắc Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng màu lam thì cuối cùng cậu ta cũng đã nhận ra Diệp Thiên. Đó chẳng phải là “Thần minh” ở Trung Hoa Các tối hôm đó sao.Lúc đó cậu ta mới hiểu ra, “Thần minh” trong trận chiến hôm đó, có một người chính là Diệp Thiên.“Rầm rầm!”Mười một giờ rưỡi tại Yến Sơn, dòng người đã sớm không còn, dường như không thấy một bóng người nào ở đây nữa. Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ máu đáp xuống đỉnh núi xuyên qua những đám mây.Phía sau luồn ánh sáng màu đỏ máu là luồng ánh sáng màu lam, giống như sao băng từ trên trời giáng xuống.Cuối cùng luồng sáng màu lam tan ra, chỉ còn lại Diệp Thiên và Huyết Ma.Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn trực diện. Một luồng sức mạnh vô hình dao động như đang va chạm khiến mây trên trời cũng dâng lên cuồn cuộn.“Diệp Lăng Thiên, cảnh đẹp của Yến Sơn cũng coi như xứng với thân phận của cậu. Tôi sẽ tìm một chỗ tốt để tạo mộ cho cậu nhé!”Huyết Ma nhếch miệng cười, sức mạnh cơ thể chuyển động tạo thành một lớp ánh sáng màu đỏ máu.“Có quá nhiều người nói với tôi như vậy rồi, nhưng đến cuối cùng người chết lại chính là bọn họ!”“Tối nay, ông cũng không ngoại lệ!”Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, khoảnh khắc cậu dứt lời thì cũng không còn chần chừ nữa lập tức tung ra một cú đấm.Cú đấm mạnh khủng khiếp, tạo thành một đường hầm khổng lồ hàng chục mét xuyên qua không gian khiến Huyết Ma phải co đồng tử.Thế nhưng hắn không hề có ý né tránh mà đồng thời cũng giơ tay lên, một cú đấm màu đỏ máu lao ra va chạm với cú đấm của Diệp Thiên.“Ầm!”Hai luồng sức mạnh khủng khiếp va chạm tạo thành cú nổ rợn người tỏa về phía hai người.Trên đỉnh núi Yến Sơn, từ trên xuống dưới tung bụi mùi, và bốc hơi nóng như bom vừa nổ.Diệp Thiên không hề dịch chuyển, Huyết Ma cũng không phải lùi lấy nửa bước. Nắm đấm của hai người ngang hàng sức mạnh.