Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1317

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1317Nhìn thấy Diệp Thiên đến, cô ấy mỉm cười dịu dàng, cô ấy còn chưa kịp mở lời thì đột nhiên Diệp Thiên nói với mấy người Lí Phong: “Mấy anh em đợi một lát, còn có người sắp đến nữa!”Thu Nhược Hi trong lòng chợt dao động, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy phía trước có một bóng dáng xinh xắn bước nhanh đến, vẻ đẹp tuyệt sắc, không hề kém cô ấy, thậm chí còn trên một bậc.“Chủ nhân!”Đàm Băng Băng mặc váy dài xinh đẹp, khom người làm lễ với Diệp Thiên.“Ừ!”Diệp Thiên tùy ý gật đầu, khẽ vỗ vai Tề Văn Long.“Người đến đủ rồi, chúng ta đi thôi!”Mọi người mờ mịt không hiểu, đều đi theo sau Diệp Thiên, chỉ duy nhất Thu Nhược Hi đứng tại chỗ một lúc lâu mới hồi thần, tựa như vừa bị sét đánh vậy.Trên máy bay, vì chỗ ngồi đã được sắp xếp, Diệp Thiên ngồi cùng với Tề Văn Long, cậu ta khẽ đẩy vai cậu, vẻ mặt ghen tị nói: “Đại ca cậu cũng giỏi thật nhỉ, sao mà người đẹp nào cũng có quan hệ với cậu vậy?”“Đã có hoa khôi họ Hoa rồi còn không đủ, bây giờ ra ngoài du lịch còn dẫn theo một người, nhan sắc này, vóc dáng này, ngay cả Thu Nhược Hi cũng không so được, cậu cũng không sợ hoa khôi Hoa phát hiện rồi tức giận với cậu sao?”Diệp Thiên thản nhiên cười, một câu nói khiến Tề Văn Long sững sờ.“Cô ấy đồng ý!”Tề Văn Long trợn trừng mắt, vô lực, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái với Diệp Thiên.Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng lại trùng hợp được chia ở cùng một hàng, cô ấy âm thầm đánh giá Đàm Băng Băng mấy lần, phát hiện cho dù là khí chất cử chỉ thì đối phương đều không kém hơn mình, nhất là Đàm Băng Băng tựa như trời sinh đã kiêu ngạo, cô ấy lại càng tự ti.Nhịn một lúc lâu, cô ấy vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, chủ động lên tiếng: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, cô với Diệp… Bạn học Diệp Thiên có quan hệ gì vậy?”“Tôi là người hầu của cậu ấy!”Đàm Băng Băng không buồn nhìn cô ấy, chỉ lạnh nhạt trả lời.“Người hầu?”Thu Nhược Hi nhíu mày, lập tức nghĩ đến trò chơi nhập vai ghê tởm.“Chẳng lẽ anh ấy thích kiểu kích thích như vậy?”Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, có phải bản thân mặc bộ đồ thỏ hoặc đồ y tá thì có thể thu hút sự chú ý từ Diệp Thiên chăng.Trong lúc cô ấy đang nghĩ ngợi lung tung, máy bay đã bắt đầu thông báo sắp cất cánh, ngay khi tiếp viên chuẩn bị đóng cửa khoang máy bay thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa máy bay, khiến mọi người kinh ngạc.Đó là một người trung niên anh tuấn nho nhã, người này vừa xuất hiện, các cô gái trong khoang bất giác đều nhìn sang.Thoạt nhìn người đàn ông này khoảng ba mươi ba lăm, chính là độ tuổi có sức thu hút nhất của đàn ông, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, cả người mặc tây trang thẳng thớm, khiến dáng người càng thêm tinh tế, mấy người Thu Nhược Hi cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.Người này bước đi thoải mái, đến vị trí còn trống duy nhất trong cabin, lúc này tiếp viên mới định thần lại, lập tức đóng lại cửa khoang.

Chương 1317

Nhìn thấy Diệp Thiên đến, cô ấy mỉm cười dịu dàng, cô ấy còn chưa kịp mở lời thì đột nhiên Diệp Thiên nói với mấy người Lí Phong: “Mấy anh em đợi một lát, còn có người sắp đến nữa!”

Thu Nhược Hi trong lòng chợt dao động, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy phía trước có một bóng dáng xinh xắn bước nhanh đến, vẻ đẹp tuyệt sắc, không hề kém cô ấy, thậm chí còn trên một bậc.

“Chủ nhân!”

Đàm Băng Băng mặc váy dài xinh đẹp, khom người làm lễ với Diệp Thiên.

“Ừ!”

Diệp Thiên tùy ý gật đầu, khẽ vỗ vai Tề Văn Long.

“Người đến đủ rồi, chúng ta đi thôi!”

Mọi người mờ mịt không hiểu, đều đi theo sau Diệp Thiên, chỉ duy nhất Thu Nhược Hi đứng tại chỗ một lúc lâu mới hồi thần, tựa như vừa bị sét đánh vậy.

Trên máy bay, vì chỗ ngồi đã được sắp xếp, Diệp Thiên ngồi cùng với Tề Văn Long, cậu ta khẽ đẩy vai cậu, vẻ mặt ghen tị nói: “Đại ca cậu cũng giỏi thật nhỉ, sao mà người đẹp nào cũng có quan hệ với cậu vậy?”

“Đã có hoa khôi họ Hoa rồi còn không đủ, bây giờ ra ngoài du lịch còn dẫn theo một người, nhan sắc này, vóc dáng này, ngay cả Thu Nhược Hi cũng không so được, cậu cũng không sợ hoa khôi Hoa phát hiện rồi tức giận với cậu sao?”

Diệp Thiên thản nhiên cười, một câu nói khiến Tề Văn Long sững sờ.

“Cô ấy đồng ý!”

Tề Văn Long trợn trừng mắt, vô lực, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái với Diệp Thiên.

Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng lại trùng hợp được chia ở cùng một hàng, cô ấy âm thầm đánh giá Đàm Băng Băng mấy lần, phát hiện cho dù là khí chất cử chỉ thì đối phương đều không kém hơn mình, nhất là Đàm Băng Băng tựa như trời sinh đã kiêu ngạo, cô ấy lại càng tự ti.

Nhịn một lúc lâu, cô ấy vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, chủ động lên tiếng: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, cô với Diệp… Bạn học Diệp Thiên có quan hệ gì vậy?”

“Tôi là người hầu của cậu ấy!”

Đàm Băng Băng không buồn nhìn cô ấy, chỉ lạnh nhạt trả lời.

“Người hầu?”

Thu Nhược Hi nhíu mày, lập tức nghĩ đến trò chơi nhập vai ghê tởm.

“Chẳng lẽ anh ấy thích kiểu kích thích như vậy?”

Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, có phải bản thân mặc bộ đồ thỏ hoặc đồ y tá thì có thể thu hút sự chú ý từ Diệp Thiên chăng.

Trong lúc cô ấy đang nghĩ ngợi lung tung, máy bay đã bắt đầu thông báo sắp cất cánh, ngay khi tiếp viên chuẩn bị đóng cửa khoang máy bay thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa máy bay, khiến mọi người kinh ngạc.

Đó là một người trung niên anh tuấn nho nhã, người này vừa xuất hiện, các cô gái trong khoang bất giác đều nhìn sang.

Thoạt nhìn người đàn ông này khoảng ba mươi ba lăm, chính là độ tuổi có sức thu hút nhất của đàn ông, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, cả người mặc tây trang thẳng thớm, khiến dáng người càng thêm tinh tế, mấy người Thu Nhược Hi cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Người này bước đi thoải mái, đến vị trí còn trống duy nhất trong cabin, lúc này tiếp viên mới định thần lại, lập tức đóng lại cửa khoang.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1317Nhìn thấy Diệp Thiên đến, cô ấy mỉm cười dịu dàng, cô ấy còn chưa kịp mở lời thì đột nhiên Diệp Thiên nói với mấy người Lí Phong: “Mấy anh em đợi một lát, còn có người sắp đến nữa!”Thu Nhược Hi trong lòng chợt dao động, cô ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy phía trước có một bóng dáng xinh xắn bước nhanh đến, vẻ đẹp tuyệt sắc, không hề kém cô ấy, thậm chí còn trên một bậc.“Chủ nhân!”Đàm Băng Băng mặc váy dài xinh đẹp, khom người làm lễ với Diệp Thiên.“Ừ!”Diệp Thiên tùy ý gật đầu, khẽ vỗ vai Tề Văn Long.“Người đến đủ rồi, chúng ta đi thôi!”Mọi người mờ mịt không hiểu, đều đi theo sau Diệp Thiên, chỉ duy nhất Thu Nhược Hi đứng tại chỗ một lúc lâu mới hồi thần, tựa như vừa bị sét đánh vậy.Trên máy bay, vì chỗ ngồi đã được sắp xếp, Diệp Thiên ngồi cùng với Tề Văn Long, cậu ta khẽ đẩy vai cậu, vẻ mặt ghen tị nói: “Đại ca cậu cũng giỏi thật nhỉ, sao mà người đẹp nào cũng có quan hệ với cậu vậy?”“Đã có hoa khôi họ Hoa rồi còn không đủ, bây giờ ra ngoài du lịch còn dẫn theo một người, nhan sắc này, vóc dáng này, ngay cả Thu Nhược Hi cũng không so được, cậu cũng không sợ hoa khôi Hoa phát hiện rồi tức giận với cậu sao?”Diệp Thiên thản nhiên cười, một câu nói khiến Tề Văn Long sững sờ.“Cô ấy đồng ý!”Tề Văn Long trợn trừng mắt, vô lực, cuối cùng chỉ có thể giơ ngón tay cái với Diệp Thiên.Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng lại trùng hợp được chia ở cùng một hàng, cô ấy âm thầm đánh giá Đàm Băng Băng mấy lần, phát hiện cho dù là khí chất cử chỉ thì đối phương đều không kém hơn mình, nhất là Đàm Băng Băng tựa như trời sinh đã kiêu ngạo, cô ấy lại càng tự ti.Nhịn một lúc lâu, cô ấy vẫn không kiềm được lòng hiếu kỳ, chủ động lên tiếng: “Chào cô, tôi muốn hỏi một chút, cô với Diệp… Bạn học Diệp Thiên có quan hệ gì vậy?”“Tôi là người hầu của cậu ấy!”Đàm Băng Băng không buồn nhìn cô ấy, chỉ lạnh nhạt trả lời.“Người hầu?”Thu Nhược Hi nhíu mày, lập tức nghĩ đến trò chơi nhập vai ghê tởm.“Chẳng lẽ anh ấy thích kiểu kích thích như vậy?”Cô ấy bắt đầu nghi ngờ, có phải bản thân mặc bộ đồ thỏ hoặc đồ y tá thì có thể thu hút sự chú ý từ Diệp Thiên chăng.Trong lúc cô ấy đang nghĩ ngợi lung tung, máy bay đã bắt đầu thông báo sắp cất cánh, ngay khi tiếp viên chuẩn bị đóng cửa khoang máy bay thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa máy bay, khiến mọi người kinh ngạc.Đó là một người trung niên anh tuấn nho nhã, người này vừa xuất hiện, các cô gái trong khoang bất giác đều nhìn sang.Thoạt nhìn người đàn ông này khoảng ba mươi ba lăm, chính là độ tuổi có sức thu hút nhất của đàn ông, vóc dáng cao lớn rắn rỏi, cả người mặc tây trang thẳng thớm, khiến dáng người càng thêm tinh tế, mấy người Thu Nhược Hi cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.Người này bước đi thoải mái, đến vị trí còn trống duy nhất trong cabin, lúc này tiếp viên mới định thần lại, lập tức đóng lại cửa khoang.

Chương 1317