Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1325
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1325Hai mắt Lí Phong phát sáng, là người đầu tiên kéo bạn gái chạy đến chỗ đỗ xe.Diệp Thiên dùng ngôn ngữ bản địa nói chuyện với tài xế, tài xế lập tức cung kính mở cửa cho bọn họ.Trên đường đi, Tề Văn Long tò mò hỏi: “Diệp Thiên, cậu còn biết cả tiếng nước này à?”.“Vừa học không lâu”, Diệp Thiên chỉ mỉm cười trả lời. Đến cảnh giới của cậu, bất kể ngôn ngữ nào cũng chỉ cần nghe qua là đầu óc sẽ tự động phân biệt chắt lọc, cậu có thể hiểu được ngôn ngữ pha tạp, không hề tốn công sức.Đến khách sạn Yellen, mọi người đều được xếp vào căn phòng xa hoa, không thua kém gì phòng tổng thống cao cấp nhất. Ngoài Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng biết lai lịch thật sự của Diệp Thiên ra, nhóm Tề Văn Long đều cảm thấy lần Diệp Thiên đã tốn một khoản tiền lớn, hơi áy náy trong lòng.Bọn họ ăn một bữa no nê ở nhà hàng của khách sạn, thuận tiện lên kế hoạch cho buổi tối. Khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài đi dạo, vừa đến trước cửa thì phát hiện ngoài cửa khách sạn đã chen chúc chật kín.Bóng dáng Kỷ Nhược Tuyết lại đập vào mắt bọn họ lần nữa. Dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, cô ấy đang đứng giữa đám đông tiếp nhận phỏng vấn.Vô số xe đứng chắn trước cửa, tiếng máy ảnh lách cách của phóng viên vang lên khắp mọi nơi.“Oa, không phải chứ? Chẳng lẽ Kỷ Nhược Tuyết cũng ở khách sạn Yellen như chúng ta?”.Ngô Lễ Phương vui mừng, giọng nói cũng hơi run run.Lần này đến thành phố Yellen của nước Yisa, có thể nhận được CD do Kỷ Nhược Tuyết đích thân kí tên, cô ta đã cảm thấy vô cùng may mắn. Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết khả năng cao sẽ ở khách sạn Yellen.Nếu vậy, chẳng phải bọn họ sẽ có nhiều cơ hội được gặp diva quốc tế này hơn sao?Đàm Băng Băng vốn không có mấy hứng thú với Kỷ Nhược Tuyết, lúc này cũng nhìn sang.Nghe nói ở nhiều trường hợp công khai, Kỷ Nhược Tuyết được những cậu ấm nhà giàu vung tiền như rác bày tỏ tình cảm, nhưng cô ấy vẫn giữ mình trong sạch, tránh xa giới đó, chưa bao giờ thân thiết với bất kì ai.Chuyện này ở giới giải trí xa hoa lãng phí đó rất là đáng quý.Nhất là gần đây Kỷ Nhược Tuyết ra album mới, tên là “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”, cô ta đã nghe đi nghe lại nhiều lần, luôn cảm thấy ý cảnh trong đó như thơ như tranh, khiến cô ta cũng không khỏi tò mò về ngôi sao lớn này.Mọi người đều chú ý đến Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có Diệp Thiên là nhìn về phía thanh niên mặc Âu phục đứng bên cạnh một chiếc Bentley đằng sau đám đông.Thanh niên mặt mày tuấn tú, trông có vẻ là người bản địa, mang phong cách nước ngoài.Anh ta ăn mặc phú quý, trang phục đều được chế tác thủ công từ Ý, từ đầu tới chân cộng lại cũng gần triệu tệ.Nhưng đó không phải trọng điểm mà Diệp Thiên quan sát, cái cậu chú ý là khí tức trên người anh ta.Cậu cảm nhận được một khí tức quen thuộc trên người thanh niên, khí tức đó rất giống với Ẩn Giả mà cậu đã gặp trên máy bay.“Là ông ta sao?”.Diệp Thiên nhìn chăm chú.Diệp Thiên nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu, nhưng thanh niên không có phản ứng gì nhiều. Anh ta chỉ nhìn Kỷ Nhược Tuyết không chớp mắt, tay cầm một bó hoa hồng, dạt dào tình cảm.“Ồ? Không phải ông ta à?”.Lúc phát hiện khí tức của thanh niên tương tự với Ẩn Giả, Diệp Thiên tưởng thanh niên này là Ẩn Giả giả trang, nhưng chốc lát sau, cậu lập tức xua tan ý nghĩ này.
Chương 1325
Hai mắt Lí Phong phát sáng, là người đầu tiên kéo bạn gái chạy đến chỗ đỗ xe.
Diệp Thiên dùng ngôn ngữ bản địa nói chuyện với tài xế, tài xế lập tức cung kính mở cửa cho bọn họ.
Trên đường đi, Tề Văn Long tò mò hỏi: “Diệp Thiên, cậu còn biết cả tiếng nước này à?”.
“Vừa học không lâu”, Diệp Thiên chỉ mỉm cười trả lời. Đến cảnh giới của cậu, bất kể ngôn ngữ nào cũng chỉ cần nghe qua là đầu óc sẽ tự động phân biệt chắt lọc, cậu có thể hiểu được ngôn ngữ pha tạp, không hề tốn công sức.
Đến khách sạn Yellen, mọi người đều được xếp vào căn phòng xa hoa, không thua kém gì phòng tổng thống cao cấp nhất. Ngoài Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng biết lai lịch thật sự của Diệp Thiên ra, nhóm Tề Văn Long đều cảm thấy lần Diệp Thiên đã tốn một khoản tiền lớn, hơi áy náy trong lòng.
Bọn họ ăn một bữa no nê ở nhà hàng của khách sạn, thuận tiện lên kế hoạch cho buổi tối. Khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài đi dạo, vừa đến trước cửa thì phát hiện ngoài cửa khách sạn đã chen chúc chật kín.
Bóng dáng Kỷ Nhược Tuyết lại đập vào mắt bọn họ lần nữa. Dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, cô ấy đang đứng giữa đám đông tiếp nhận phỏng vấn.
Vô số xe đứng chắn trước cửa, tiếng máy ảnh lách cách của phóng viên vang lên khắp mọi nơi.
“Oa, không phải chứ? Chẳng lẽ Kỷ Nhược Tuyết cũng ở khách sạn Yellen như chúng ta?”.
Ngô Lễ Phương vui mừng, giọng nói cũng hơi run run.
Lần này đến thành phố Yellen của nước Yisa, có thể nhận được CD do Kỷ Nhược Tuyết đích thân kí tên, cô ta đã cảm thấy vô cùng may mắn. Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết khả năng cao sẽ ở khách sạn Yellen.
Nếu vậy, chẳng phải bọn họ sẽ có nhiều cơ hội được gặp diva quốc tế này hơn sao?
Đàm Băng Băng vốn không có mấy hứng thú với Kỷ Nhược Tuyết, lúc này cũng nhìn sang.
Nghe nói ở nhiều trường hợp công khai, Kỷ Nhược Tuyết được những cậu ấm nhà giàu vung tiền như rác bày tỏ tình cảm, nhưng cô ấy vẫn giữ mình trong sạch, tránh xa giới đó, chưa bao giờ thân thiết với bất kì ai.
Chuyện này ở giới giải trí xa hoa lãng phí đó rất là đáng quý.
Nhất là gần đây Kỷ Nhược Tuyết ra album mới, tên là “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”, cô ta đã nghe đi nghe lại nhiều lần, luôn cảm thấy ý cảnh trong đó như thơ như tranh, khiến cô ta cũng không khỏi tò mò về ngôi sao lớn này.
Mọi người đều chú ý đến Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có Diệp Thiên là nhìn về phía thanh niên mặc Âu phục đứng bên cạnh một chiếc Bentley đằng sau đám đông.
Thanh niên mặt mày tuấn tú, trông có vẻ là người bản địa, mang phong cách nước ngoài.
Anh ta ăn mặc phú quý, trang phục đều được chế tác thủ công từ Ý, từ đầu tới chân cộng lại cũng gần triệu tệ.
Nhưng đó không phải trọng điểm mà Diệp Thiên quan sát, cái cậu chú ý là khí tức trên người anh ta.
Cậu cảm nhận được một khí tức quen thuộc trên người thanh niên, khí tức đó rất giống với Ẩn Giả mà cậu đã gặp trên máy bay.
“Là ông ta sao?”.
Diệp Thiên nhìn chăm chú.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu, nhưng thanh niên không có phản ứng gì nhiều. Anh ta chỉ nhìn Kỷ Nhược Tuyết không chớp mắt, tay cầm một bó hoa hồng, dạt dào tình cảm.
“Ồ? Không phải ông ta à?”.
Lúc phát hiện khí tức của thanh niên tương tự với Ẩn Giả, Diệp Thiên tưởng thanh niên này là Ẩn Giả giả trang, nhưng chốc lát sau, cậu lập tức xua tan ý nghĩ này.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1325Hai mắt Lí Phong phát sáng, là người đầu tiên kéo bạn gái chạy đến chỗ đỗ xe.Diệp Thiên dùng ngôn ngữ bản địa nói chuyện với tài xế, tài xế lập tức cung kính mở cửa cho bọn họ.Trên đường đi, Tề Văn Long tò mò hỏi: “Diệp Thiên, cậu còn biết cả tiếng nước này à?”.“Vừa học không lâu”, Diệp Thiên chỉ mỉm cười trả lời. Đến cảnh giới của cậu, bất kể ngôn ngữ nào cũng chỉ cần nghe qua là đầu óc sẽ tự động phân biệt chắt lọc, cậu có thể hiểu được ngôn ngữ pha tạp, không hề tốn công sức.Đến khách sạn Yellen, mọi người đều được xếp vào căn phòng xa hoa, không thua kém gì phòng tổng thống cao cấp nhất. Ngoài Thu Nhược Hi và Đàm Băng Băng biết lai lịch thật sự của Diệp Thiên ra, nhóm Tề Văn Long đều cảm thấy lần Diệp Thiên đã tốn một khoản tiền lớn, hơi áy náy trong lòng.Bọn họ ăn một bữa no nê ở nhà hàng của khách sạn, thuận tiện lên kế hoạch cho buổi tối. Khi bọn họ chuẩn bị ra ngoài đi dạo, vừa đến trước cửa thì phát hiện ngoài cửa khách sạn đã chen chúc chật kín.Bóng dáng Kỷ Nhược Tuyết lại đập vào mắt bọn họ lần nữa. Dưới sự bảo vệ của hai vệ sĩ, cô ấy đang đứng giữa đám đông tiếp nhận phỏng vấn.Vô số xe đứng chắn trước cửa, tiếng máy ảnh lách cách của phóng viên vang lên khắp mọi nơi.“Oa, không phải chứ? Chẳng lẽ Kỷ Nhược Tuyết cũng ở khách sạn Yellen như chúng ta?”.Ngô Lễ Phương vui mừng, giọng nói cũng hơi run run.Lần này đến thành phố Yellen của nước Yisa, có thể nhận được CD do Kỷ Nhược Tuyết đích thân kí tên, cô ta đã cảm thấy vô cùng may mắn. Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết khả năng cao sẽ ở khách sạn Yellen.Nếu vậy, chẳng phải bọn họ sẽ có nhiều cơ hội được gặp diva quốc tế này hơn sao?Đàm Băng Băng vốn không có mấy hứng thú với Kỷ Nhược Tuyết, lúc này cũng nhìn sang.Nghe nói ở nhiều trường hợp công khai, Kỷ Nhược Tuyết được những cậu ấm nhà giàu vung tiền như rác bày tỏ tình cảm, nhưng cô ấy vẫn giữ mình trong sạch, tránh xa giới đó, chưa bao giờ thân thiết với bất kì ai.Chuyện này ở giới giải trí xa hoa lãng phí đó rất là đáng quý.Nhất là gần đây Kỷ Nhược Tuyết ra album mới, tên là “Cuộc gặp gỡ đẹp nhất”, cô ta đã nghe đi nghe lại nhiều lần, luôn cảm thấy ý cảnh trong đó như thơ như tranh, khiến cô ta cũng không khỏi tò mò về ngôi sao lớn này.Mọi người đều chú ý đến Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có Diệp Thiên là nhìn về phía thanh niên mặc Âu phục đứng bên cạnh một chiếc Bentley đằng sau đám đông.Thanh niên mặt mày tuấn tú, trông có vẻ là người bản địa, mang phong cách nước ngoài.Anh ta ăn mặc phú quý, trang phục đều được chế tác thủ công từ Ý, từ đầu tới chân cộng lại cũng gần triệu tệ.Nhưng đó không phải trọng điểm mà Diệp Thiên quan sát, cái cậu chú ý là khí tức trên người anh ta.Cậu cảm nhận được một khí tức quen thuộc trên người thanh niên, khí tức đó rất giống với Ẩn Giả mà cậu đã gặp trên máy bay.“Là ông ta sao?”.Diệp Thiên nhìn chăm chú.Diệp Thiên nhìn chằm chằm thanh niên hồi lâu, nhưng thanh niên không có phản ứng gì nhiều. Anh ta chỉ nhìn Kỷ Nhược Tuyết không chớp mắt, tay cầm một bó hoa hồng, dạt dào tình cảm.“Ồ? Không phải ông ta à?”.Lúc phát hiện khí tức của thanh niên tương tự với Ẩn Giả, Diệp Thiên tưởng thanh niên này là Ẩn Giả giả trang, nhưng chốc lát sau, cậu lập tức xua tan ý nghĩ này.