Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1378
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1378Cảm giác được cánh tay đã bị thương, vẻ mặt Muffit sa sầm, lập tức dao động.Diệp Thiên đang định tấn công tiếp, bỗng một ảo ảnh lướt qua không trung. Một chiếc đuôi rắn khổng lồ quét tới từ bên sườn, nhắm thẳng vào phần lưng của cậu.“Rầm!”.Đuôi rắn mang theo luồng gió cực mạnh, đủ để cắt đứt sắt thép, nhưng khi đập vào lưng Diệp Thiên lại không khiến cậu lùi lại một bước nào.Diệp Thiên hờ hững quay đầu, chỉ thấy Xà tôn giả Watts chắp hai tay, con rắn to lớn ở bên cạnh liên tục thè lưỡi, trong mắt lóe lên ánh sáng muốn nuốt người.“Diệp Lăng Thiên, tôi quyết đấu với cậu!”.Watts liếm môi, giống như rắn độc thè lưỡi, đột nhiên vung tay ra.Con rắn lớn bên cạnh ông ta bay vọt lên không, giống như rồng thần cưỡi mây, tiếp tục quét đuôi tới.Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, cái quất đuôi này lướt sát qua trước mặt cậu.Con rắn lớn thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, bỗng há miệng thở ra khói tím dày đặc.Con rắn này là chủng lạ ở hang ma phương Tây, trời sinh hình thể đã lớn hơn tất cả các loại rắn khác, hơn nữa còn có linh trí, biết tu luyện. Nó không chỉ có sức mạnh xác thịt mạnh mẽ, mà còn có kịch độc ăn mòn mọi thứ.Chất độc mà nó phun ra cho dù là siêu phàm thần phẩm cũng có thể trúng độc chết ngay lập tức. Một cái quất đuôi vừa rồi của nó chỉ để dẫn dụ Diệp Thiên tránh né, chiêu phun chất độc này mới là sát chiêu ẩn giấu chân chính.“Hừ, trò vặt!”.Làn khói độc màu tím lan tràn trên trời, nhưng Diệp Thiên lại không hề có cảm giác gì, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lùng.Đối diện với khói độc đầy trời, Diệp Thiên không hề tránh né, ngược lại xông tới phía trước, lao thẳng vào trung tâm khói độc.Watts bàng hoàng, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại không sợ kịch độc, hơn nữa còn xông thẳng vào khói độc. Phải biết rằng, đây là hậu duệ của loại rắn dị chủng thời cổ đại, chất độc của nó dù là tổ chức nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cũng chưa chắc đã nghiên cứu ra được. Ngay cả cấp bậc bán vương cũng phải kiêng dè, vậy mà Diệp Thiên lại không hề hấn gì?Trong lúc ông ta ngạc nhiên, Diệp Thiên đã xuyên qua khói độc, sau đó thò tay ra nhanh như chớp, tóm lấy vị trí bảy tấc của con rắn dị chủng.Con rắn cảm giác được nơi yếu hại bị người ta nắm lấy, chiếc đuôi khổng lồ vùng vẫy, cơ thể lăn lộn quay cuồng trên không, muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thiên. Nhưng bất luận nó có làm thế nào, Diệp Thiên cũng không buông, tay nắm chặt vị trí bảy tấc của nó.Watts hoàn hồn, gõ xà trượng trong tay, chân nguyên toàn thân vận chuyến, hóa thành một luồng sáng màu tím đen.“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”.Ông ta quát lớn, ánh sáng màu tím đen ẩn hiện hình dạng một con mãng xà, quấn lên người Diệp Thiên.“Tôi có gì mà không dám?”.Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm ánh sáng tím đen quấn trên người, năm ngón tay bỗng nhiên bóp chặt.Bên ngoài cơ thể con rắn dị chủng này có lớp vảy giáp cứng rắn che phủ, có thế chống đỡ đạn bắn mà không tổn hại gì, nhưng ở trong tay Diệp Thiên lại yếu ớt như đậu hũ, vị trí bảy tấc lập tức bị bóp nát, đầu rắn khống lồ rơi từ trên cao xuống.“Khốn nạn!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1378Cảm giác được cánh tay đã bị thương, vẻ mặt Muffit sa sầm, lập tức dao động.Diệp Thiên đang định tấn công tiếp, bỗng một ảo ảnh lướt qua không trung. Một chiếc đuôi rắn khổng lồ quét tới từ bên sườn, nhắm thẳng vào phần lưng của cậu.“Rầm!”.Đuôi rắn mang theo luồng gió cực mạnh, đủ để cắt đứt sắt thép, nhưng khi đập vào lưng Diệp Thiên lại không khiến cậu lùi lại một bước nào.Diệp Thiên hờ hững quay đầu, chỉ thấy Xà tôn giả Watts chắp hai tay, con rắn to lớn ở bên cạnh liên tục thè lưỡi, trong mắt lóe lên ánh sáng muốn nuốt người.“Diệp Lăng Thiên, tôi quyết đấu với cậu!”.Watts liếm môi, giống như rắn độc thè lưỡi, đột nhiên vung tay ra.Con rắn lớn bên cạnh ông ta bay vọt lên không, giống như rồng thần cưỡi mây, tiếp tục quét đuôi tới.Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, cái quất đuôi này lướt sát qua trước mặt cậu.Con rắn lớn thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, bỗng há miệng thở ra khói tím dày đặc.Con rắn này là chủng lạ ở hang ma phương Tây, trời sinh hình thể đã lớn hơn tất cả các loại rắn khác, hơn nữa còn có linh trí, biết tu luyện. Nó không chỉ có sức mạnh xác thịt mạnh mẽ, mà còn có kịch độc ăn mòn mọi thứ.Chất độc mà nó phun ra cho dù là siêu phàm thần phẩm cũng có thể trúng độc chết ngay lập tức. Một cái quất đuôi vừa rồi của nó chỉ để dẫn dụ Diệp Thiên tránh né, chiêu phun chất độc này mới là sát chiêu ẩn giấu chân chính.“Hừ, trò vặt!”.Làn khói độc màu tím lan tràn trên trời, nhưng Diệp Thiên lại không hề có cảm giác gì, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lùng.Đối diện với khói độc đầy trời, Diệp Thiên không hề tránh né, ngược lại xông tới phía trước, lao thẳng vào trung tâm khói độc.Watts bàng hoàng, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại không sợ kịch độc, hơn nữa còn xông thẳng vào khói độc. Phải biết rằng, đây là hậu duệ của loại rắn dị chủng thời cổ đại, chất độc của nó dù là tổ chức nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cũng chưa chắc đã nghiên cứu ra được. Ngay cả cấp bậc bán vương cũng phải kiêng dè, vậy mà Diệp Thiên lại không hề hấn gì?Trong lúc ông ta ngạc nhiên, Diệp Thiên đã xuyên qua khói độc, sau đó thò tay ra nhanh như chớp, tóm lấy vị trí bảy tấc của con rắn dị chủng.Con rắn cảm giác được nơi yếu hại bị người ta nắm lấy, chiếc đuôi khổng lồ vùng vẫy, cơ thể lăn lộn quay cuồng trên không, muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thiên. Nhưng bất luận nó có làm thế nào, Diệp Thiên cũng không buông, tay nắm chặt vị trí bảy tấc của nó.Watts hoàn hồn, gõ xà trượng trong tay, chân nguyên toàn thân vận chuyến, hóa thành một luồng sáng màu tím đen.“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”.Ông ta quát lớn, ánh sáng màu tím đen ẩn hiện hình dạng một con mãng xà, quấn lên người Diệp Thiên.“Tôi có gì mà không dám?”.Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm ánh sáng tím đen quấn trên người, năm ngón tay bỗng nhiên bóp chặt.Bên ngoài cơ thể con rắn dị chủng này có lớp vảy giáp cứng rắn che phủ, có thế chống đỡ đạn bắn mà không tổn hại gì, nhưng ở trong tay Diệp Thiên lại yếu ớt như đậu hũ, vị trí bảy tấc lập tức bị bóp nát, đầu rắn khống lồ rơi từ trên cao xuống.“Khốn nạn!”.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1378Cảm giác được cánh tay đã bị thương, vẻ mặt Muffit sa sầm, lập tức dao động.Diệp Thiên đang định tấn công tiếp, bỗng một ảo ảnh lướt qua không trung. Một chiếc đuôi rắn khổng lồ quét tới từ bên sườn, nhắm thẳng vào phần lưng của cậu.“Rầm!”.Đuôi rắn mang theo luồng gió cực mạnh, đủ để cắt đứt sắt thép, nhưng khi đập vào lưng Diệp Thiên lại không khiến cậu lùi lại một bước nào.Diệp Thiên hờ hững quay đầu, chỉ thấy Xà tôn giả Watts chắp hai tay, con rắn to lớn ở bên cạnh liên tục thè lưỡi, trong mắt lóe lên ánh sáng muốn nuốt người.“Diệp Lăng Thiên, tôi quyết đấu với cậu!”.Watts liếm môi, giống như rắn độc thè lưỡi, đột nhiên vung tay ra.Con rắn lớn bên cạnh ông ta bay vọt lên không, giống như rồng thần cưỡi mây, tiếp tục quét đuôi tới.Diệp Thiên hơi nghiêng đầu, cái quất đuôi này lướt sát qua trước mặt cậu.Con rắn lớn thấy vậy, trong mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, bỗng há miệng thở ra khói tím dày đặc.Con rắn này là chủng lạ ở hang ma phương Tây, trời sinh hình thể đã lớn hơn tất cả các loại rắn khác, hơn nữa còn có linh trí, biết tu luyện. Nó không chỉ có sức mạnh xác thịt mạnh mẽ, mà còn có kịch độc ăn mòn mọi thứ.Chất độc mà nó phun ra cho dù là siêu phàm thần phẩm cũng có thể trúng độc chết ngay lập tức. Một cái quất đuôi vừa rồi của nó chỉ để dẫn dụ Diệp Thiên tránh né, chiêu phun chất độc này mới là sát chiêu ẩn giấu chân chính.“Hừ, trò vặt!”.Làn khói độc màu tím lan tràn trên trời, nhưng Diệp Thiên lại không hề có cảm giác gì, khóe miệng cong lên thành nụ cười lạnh lùng.Đối diện với khói độc đầy trời, Diệp Thiên không hề tránh né, ngược lại xông tới phía trước, lao thẳng vào trung tâm khói độc.Watts bàng hoàng, ông ta không ngờ Diệp Thiên lại không sợ kịch độc, hơn nữa còn xông thẳng vào khói độc. Phải biết rằng, đây là hậu duệ của loại rắn dị chủng thời cổ đại, chất độc của nó dù là tổ chức nghiên cứu khoa học cao cấp nhất cũng chưa chắc đã nghiên cứu ra được. Ngay cả cấp bậc bán vương cũng phải kiêng dè, vậy mà Diệp Thiên lại không hề hấn gì?Trong lúc ông ta ngạc nhiên, Diệp Thiên đã xuyên qua khói độc, sau đó thò tay ra nhanh như chớp, tóm lấy vị trí bảy tấc của con rắn dị chủng.Con rắn cảm giác được nơi yếu hại bị người ta nắm lấy, chiếc đuôi khổng lồ vùng vẫy, cơ thể lăn lộn quay cuồng trên không, muốn tránh khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thiên. Nhưng bất luận nó có làm thế nào, Diệp Thiên cũng không buông, tay nắm chặt vị trí bảy tấc của nó.Watts hoàn hồn, gõ xà trượng trong tay, chân nguyên toàn thân vận chuyến, hóa thành một luồng sáng màu tím đen.“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”.Ông ta quát lớn, ánh sáng màu tím đen ẩn hiện hình dạng một con mãng xà, quấn lên người Diệp Thiên.“Tôi có gì mà không dám?”.Diệp Thiên tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm ánh sáng tím đen quấn trên người, năm ngón tay bỗng nhiên bóp chặt.Bên ngoài cơ thể con rắn dị chủng này có lớp vảy giáp cứng rắn che phủ, có thế chống đỡ đạn bắn mà không tổn hại gì, nhưng ở trong tay Diệp Thiên lại yếu ớt như đậu hũ, vị trí bảy tấc lập tức bị bóp nát, đầu rắn khống lồ rơi từ trên cao xuống.“Khốn nạn!”.