Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1486

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1486Khoảnh khắc này đến cả Tân Đông Tuyết đều cảm thấy bất lực. Cô ấy thầm lắc đầu và cảm thấy không vui.Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tân, là một trong những người mà cô ấy kính trọng nhất. Thái độ của Diệp Thiên đối với Lâm Tường như vậy thì cho dù cậu có cứu mạng cô, cô cũng cảm thấy không hài lòng.Lâm Tường tối sầm mặt, trở nên lạnh lùng hơn.“Người trẻ, cậu có biết câu họa từ miệng mà ra không?”Lâm Tường nhìn chăm chăm Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng.Trước đó, ông ta thấy Diệp Thiên đưa Tân Đông Tuyết trở về, cứu Tân Đông Tuyết nên khá có thiện cảm với Diệp Thiên. Vậy nên khi Hoàng Hàm Vũ định làm khó thì ông ta mới đứng ra nói giúp cậu, và cũng là vì muốn hòa hoãn chuyện này.Nào ngờ, Diệp Thiên không những không biết điều lại còn nói trước mặt bao nhiêu người rằng ông ta không đủ tư cách.ông ta đường đường là một vị chí tôn võ thuật, là một trong những nhân vật hàng đầu xếp trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, có uy danh lừng lẫy trong giới võ thuật vậy mà lại bị một tên nhóc khinh thường. Nên đến cả ông ta cũng cảm thấy hoang đường.Diệp Thiên chưa bao giờ coi ông ta ra gì. Cậu chỉ khẽ cười khinh miệt.“Một hậu kỳ chí tôn như ông còn không xếp được vào top 10 trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, còn trở thành vệ sĩ chuyên nghiệp cho gia tộc khác, làm mất thể diện của giới võ thuật. Dựa vào ông mà cũng dám nói càn trước mặt tôi sao?”“Dạy tôi cách làm, ông đủ tư cách không?”Những người xung quanh đều cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá ngông cuồng, đúng là không coi ai ra gì. Chỉ có Lâm Tường là khựng người, biểu cảm hơi kinh ngạc.Ông ta đúng là hậu kỳ chí tôn, điều này là đúng nhưng ông ta không thể tưởng tượng được tại sao Diệp Thiên lại nhìn là có thể biết được tu vi của ông ta chứ?“Cậu là ai?Lâm Tường bỗng cảm thấy kinh ngạc, nhìn chăm chăm Diệp Thiên, ông ta nhận thức được rằng người thanh niên trước mặt này không hề đơn giản.Diệp Thiên không trả lời ngay, chỉ khẽ ngước nhìn lên bầu trời.Khi Lâm Tường đang nghi ngờ thì bỗng nghe thấy một âm thanh chói tai xé không khí vọng tới.Õng ta quay lại nhìn thì thấy hai bóng hình từ xa lướt tới với tốc độ cực nhanh giống như là hai chiếc siêu xe đang lao thẳng tới ốc đảo phía trước vậy.Tân Đông Tuyết, Hoàng Hàm Vũ cũng quay qua nhìn và khựng người.Hai bóng hình một xanh một đen dừng giữa không trung, chân lơ lửng. Đó là hai người đàn ông trông khá hiền từ, không khác gì thần tiên đại lục, cốt cách phi làm, ngạo nghễ đứng giữa trần gian.cảnh tượng đó nào họ có được nhìn thấy bao giờ. Nhất thời, bất luận là Tân Đông Tuyết hay là Hoàng Hàm Vũ tung hoàng khắp đảo Kho Báu thì cũng đều đứng ngây ra.Nhìn thấy hai người đó, Lâm Tường giật mình, sau đó để lộ ra vẻ vui mừng, đi tới trước mặt quỳ xuống trước hai người họ.“Đệ tử yết kiến sư tôn, sư thúc!”Những người khác đều nhìn chăm chăm Lâm Tường với vẻ kinh hãi.Hai người mới tới này là sư tôn và sư thúc của Lâm Tường sao?Lâm Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt với vẻ thất kinh.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1486Khoảnh khắc này đến cả Tân Đông Tuyết đều cảm thấy bất lực. Cô ấy thầm lắc đầu và cảm thấy không vui.Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tân, là một trong những người mà cô ấy kính trọng nhất. Thái độ của Diệp Thiên đối với Lâm Tường như vậy thì cho dù cậu có cứu mạng cô, cô cũng cảm thấy không hài lòng.Lâm Tường tối sầm mặt, trở nên lạnh lùng hơn.“Người trẻ, cậu có biết câu họa từ miệng mà ra không?”Lâm Tường nhìn chăm chăm Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng.Trước đó, ông ta thấy Diệp Thiên đưa Tân Đông Tuyết trở về, cứu Tân Đông Tuyết nên khá có thiện cảm với Diệp Thiên. Vậy nên khi Hoàng Hàm Vũ định làm khó thì ông ta mới đứng ra nói giúp cậu, và cũng là vì muốn hòa hoãn chuyện này.Nào ngờ, Diệp Thiên không những không biết điều lại còn nói trước mặt bao nhiêu người rằng ông ta không đủ tư cách.ông ta đường đường là một vị chí tôn võ thuật, là một trong những nhân vật hàng đầu xếp trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, có uy danh lừng lẫy trong giới võ thuật vậy mà lại bị một tên nhóc khinh thường. Nên đến cả ông ta cũng cảm thấy hoang đường.Diệp Thiên chưa bao giờ coi ông ta ra gì. Cậu chỉ khẽ cười khinh miệt.“Một hậu kỳ chí tôn như ông còn không xếp được vào top 10 trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, còn trở thành vệ sĩ chuyên nghiệp cho gia tộc khác, làm mất thể diện của giới võ thuật. Dựa vào ông mà cũng dám nói càn trước mặt tôi sao?”“Dạy tôi cách làm, ông đủ tư cách không?”Những người xung quanh đều cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá ngông cuồng, đúng là không coi ai ra gì. Chỉ có Lâm Tường là khựng người, biểu cảm hơi kinh ngạc.Ông ta đúng là hậu kỳ chí tôn, điều này là đúng nhưng ông ta không thể tưởng tượng được tại sao Diệp Thiên lại nhìn là có thể biết được tu vi của ông ta chứ?“Cậu là ai?Lâm Tường bỗng cảm thấy kinh ngạc, nhìn chăm chăm Diệp Thiên, ông ta nhận thức được rằng người thanh niên trước mặt này không hề đơn giản.Diệp Thiên không trả lời ngay, chỉ khẽ ngước nhìn lên bầu trời.Khi Lâm Tường đang nghi ngờ thì bỗng nghe thấy một âm thanh chói tai xé không khí vọng tới.Õng ta quay lại nhìn thì thấy hai bóng hình từ xa lướt tới với tốc độ cực nhanh giống như là hai chiếc siêu xe đang lao thẳng tới ốc đảo phía trước vậy.Tân Đông Tuyết, Hoàng Hàm Vũ cũng quay qua nhìn và khựng người.Hai bóng hình một xanh một đen dừng giữa không trung, chân lơ lửng. Đó là hai người đàn ông trông khá hiền từ, không khác gì thần tiên đại lục, cốt cách phi làm, ngạo nghễ đứng giữa trần gian.cảnh tượng đó nào họ có được nhìn thấy bao giờ. Nhất thời, bất luận là Tân Đông Tuyết hay là Hoàng Hàm Vũ tung hoàng khắp đảo Kho Báu thì cũng đều đứng ngây ra.Nhìn thấy hai người đó, Lâm Tường giật mình, sau đó để lộ ra vẻ vui mừng, đi tới trước mặt quỳ xuống trước hai người họ.“Đệ tử yết kiến sư tôn, sư thúc!”Những người khác đều nhìn chăm chăm Lâm Tường với vẻ kinh hãi.Hai người mới tới này là sư tôn và sư thúc của Lâm Tường sao?Lâm Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt với vẻ thất kinh.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1486Khoảnh khắc này đến cả Tân Đông Tuyết đều cảm thấy bất lực. Cô ấy thầm lắc đầu và cảm thấy không vui.Lâm Tường làm việc cho nhà họ Tân, là một trong những người mà cô ấy kính trọng nhất. Thái độ của Diệp Thiên đối với Lâm Tường như vậy thì cho dù cậu có cứu mạng cô, cô cũng cảm thấy không hài lòng.Lâm Tường tối sầm mặt, trở nên lạnh lùng hơn.“Người trẻ, cậu có biết câu họa từ miệng mà ra không?”Lâm Tường nhìn chăm chăm Diệp Thiên với ánh mặt lạnh lùng.Trước đó, ông ta thấy Diệp Thiên đưa Tân Đông Tuyết trở về, cứu Tân Đông Tuyết nên khá có thiện cảm với Diệp Thiên. Vậy nên khi Hoàng Hàm Vũ định làm khó thì ông ta mới đứng ra nói giúp cậu, và cũng là vì muốn hòa hoãn chuyện này.Nào ngờ, Diệp Thiên không những không biết điều lại còn nói trước mặt bao nhiêu người rằng ông ta không đủ tư cách.ông ta đường đường là một vị chí tôn võ thuật, là một trong những nhân vật hàng đầu xếp trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, có uy danh lừng lẫy trong giới võ thuật vậy mà lại bị một tên nhóc khinh thường. Nên đến cả ông ta cũng cảm thấy hoang đường.Diệp Thiên chưa bao giờ coi ông ta ra gì. Cậu chỉ khẽ cười khinh miệt.“Một hậu kỳ chí tôn như ông còn không xếp được vào top 10 trong bảng sức mạnh Hoa Hạ, còn trở thành vệ sĩ chuyên nghiệp cho gia tộc khác, làm mất thể diện của giới võ thuật. Dựa vào ông mà cũng dám nói càn trước mặt tôi sao?”“Dạy tôi cách làm, ông đủ tư cách không?”Những người xung quanh đều cảm thấy câu nói của Diệp Thiên quá ngông cuồng, đúng là không coi ai ra gì. Chỉ có Lâm Tường là khựng người, biểu cảm hơi kinh ngạc.Ông ta đúng là hậu kỳ chí tôn, điều này là đúng nhưng ông ta không thể tưởng tượng được tại sao Diệp Thiên lại nhìn là có thể biết được tu vi của ông ta chứ?“Cậu là ai?Lâm Tường bỗng cảm thấy kinh ngạc, nhìn chăm chăm Diệp Thiên, ông ta nhận thức được rằng người thanh niên trước mặt này không hề đơn giản.Diệp Thiên không trả lời ngay, chỉ khẽ ngước nhìn lên bầu trời.Khi Lâm Tường đang nghi ngờ thì bỗng nghe thấy một âm thanh chói tai xé không khí vọng tới.Õng ta quay lại nhìn thì thấy hai bóng hình từ xa lướt tới với tốc độ cực nhanh giống như là hai chiếc siêu xe đang lao thẳng tới ốc đảo phía trước vậy.Tân Đông Tuyết, Hoàng Hàm Vũ cũng quay qua nhìn và khựng người.Hai bóng hình một xanh một đen dừng giữa không trung, chân lơ lửng. Đó là hai người đàn ông trông khá hiền từ, không khác gì thần tiên đại lục, cốt cách phi làm, ngạo nghễ đứng giữa trần gian.cảnh tượng đó nào họ có được nhìn thấy bao giờ. Nhất thời, bất luận là Tân Đông Tuyết hay là Hoàng Hàm Vũ tung hoàng khắp đảo Kho Báu thì cũng đều đứng ngây ra.Nhìn thấy hai người đó, Lâm Tường giật mình, sau đó để lộ ra vẻ vui mừng, đi tới trước mặt quỳ xuống trước hai người họ.“Đệ tử yết kiến sư tôn, sư thúc!”Những người khác đều nhìn chăm chăm Lâm Tường với vẻ kinh hãi.Hai người mới tới này là sư tôn và sư thúc của Lâm Tường sao?Lâm Đông Tuyết khẽ dao động đôi mắt với vẻ thất kinh.

Chương 1486