Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1489

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1489Ông ta hiếu rất rõ điều này đại diện cho cái gì.Hai ông lão áo đen và áo xanh lam ở phía trước ngạc nhiên nhìn lại.Lúc trước bọn họ đến đây vốn không để ý đến Diệp Thiên, thậm chí còn chưa từng chú ý tới cậu. Nào ngờ ở đây lại ẩn giấu một cao thủ tuyệt thế vậy sao?Diệp Thiên chỉ vung cánh tay, hai người bọn họ đã cảm thấy gió mạnh xoáy điên cuồng, sau đó thì một đường rãnh khổng lồ bỗng dưng hình thành. Dù là bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể làm được thế này.Rõ ràng tu vi của thanh niên tuấn tú này còn cao hơn bọn họ.“Các ông có thể thử tiến thêm một bước xem!”.Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.Những lời cậu nói lúc nãy bị bọn họ xem là trò cười, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều im lặng. Lúc trước, Hoàng Hàm Vũ còn bất mãn chế giễu Diệp Thiên, bây giờ như nghẹn ở cổ họng. Tất cả hai mươi người ở đây không ai dám tiếnthêm một bước, ngay cả hai ông lão tu vi siêu phàm cũng đứng nguyên tại chỗ.Bọn họ quay đầu nhìn lại, ánh mắt đăm chiêu, đồng thời chắp tay với Diệp Thiên.“Không ngờ lại có cao nhân ở đây, tôi là Phùng Mặc Phong của Phi Giáp Môn, còn đây là sư đệ tôi Tê Thiên Nguyên. Xin hỏi tên cậu là gì?”.Ồng lão áo xanh lam nho nhã cất tiếng hỏi, vô cùng khách sáo, giống hệt văn nhân hiệp khách trong giang hồ.Diệp Thiên không đáp lại gì nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Họ Diệp!”.“Diệp?”.Hai cao thủ đỉnh cao của Phi Giáp Môn đều dao động ánh mắt, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thay đổi cực lớn.Trước đó không lâu, chẳng phải vừa có một cao thủ tuyệt thế họ Diệp làm nên chuyện lớn long trời lở đất ỏ vùng Trung Đông hay sao?Liên tưởng đến độ tuổi, thực lực của Diệp Thiên… Trên đời này, người trẻ tuổi vừa họ Diệp, vừa có tu vi cao hơn bọn họ chỉ có một mà thôi.Hai người lập tức khom lưng cúi đầu trước mặt cậu, vẻ nghiêm trọng trước đó chuyển sang sự kính nể và tôn sùng, cúi đầu bái lạy Diệp Thiên.“Hóa ra là Đế Vương Bất Bại, kính chào Diệp Đế Vương!”.Đám người Hoàng Hàm Vũ ở phía sau lập tức sửng sốt.Hoàng Hàm Vũ vốn chưa từng coi trọng Diệp Thiên, ở trong mắt cậu ta, Diệp Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ có thể nghiền nát bất cứ lúc nào. Cậu ta chỉ cần ra chút sức là có thể khiến Diệp Thiên không ngóc đầu lên nổi.Nhưng bây giờ, hai người như thần tiên trên đất liền này lại cung kính với Diệp Thiên, cúi đầu bái lạy, vậy thì thân phận địa vị của Diệp Thiên phải đáng sợ đến mức nào?Sau khi Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên lên tiếng, Lâm Tường cũng phản ứng lại ngay, quỳ một chân xuống trước Diệp Thiên.“Lâm Tường kính chào Diệp Đế Vương, trước kia là tôi có mắt không tròng, đã có chỗ đắc tội, mong Diệp Đế Vương tha tội!”.Bây giờ ông ta cứ như một đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hai chân bắt đầu run lập cập giống như phạm nhân sắp bị phán xử.Diệp Thiên không để ý đến hai người Phùng Mặc Phong, chỉ nhìn về phía Lâm Tường, ánh mẳt lạnh lùng.“Bây giờ ông biết tôi là ai rồi chứ?”.

Chương 1489

Ông ta hiếu rất rõ điều này đại diện cho cái gì.

Hai ông lão áo đen và áo xanh lam ở phía trước ngạc nhiên nhìn lại.

Lúc trước bọn họ đến đây vốn không để ý đến Diệp Thiên, thậm chí còn chưa từng chú ý tới cậu. Nào ngờ ở đây lại ẩn giấu một cao thủ tuyệt thế vậy sao?

Diệp Thiên chỉ vung cánh tay, hai người bọn họ đã cảm thấy gió mạnh xoáy điên cuồng, sau đó thì một đường rãnh khổng lồ bỗng dưng hình thành. Dù là bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể làm được thế này.

Rõ ràng tu vi của thanh niên tuấn tú này còn cao hơn bọn họ.

“Các ông có thể thử tiến thêm một bước xem!”.

Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.

Những lời cậu nói lúc nãy bị bọn họ xem là trò cười, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều im lặng. Lúc trước, Hoàng Hàm Vũ còn bất mãn chế giễu Diệp Thiên, bây giờ như nghẹn ở cổ họng. Tất cả hai mươi người ở đây không ai dám tiến

thêm một bước, ngay cả hai ông lão tu vi siêu phàm cũng đứng nguyên tại chỗ.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, ánh mắt đăm chiêu, đồng thời chắp tay với Diệp Thiên.

“Không ngờ lại có cao nhân ở đây, tôi là Phùng Mặc Phong của Phi Giáp Môn, còn đây là sư đệ tôi Tê Thiên Nguyên. Xin hỏi tên cậu là gì?”.

Ồng lão áo xanh lam nho nhã cất tiếng hỏi, vô cùng khách sáo, giống hệt văn nhân hiệp khách trong giang hồ.

Diệp Thiên không đáp lại gì nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Họ Diệp!”.

“Diệp?”.

Hai cao thủ đỉnh cao của Phi Giáp Môn đều dao động ánh mắt, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thay đổi cực lớn.

Trước đó không lâu, chẳng phải vừa có một cao thủ tuyệt thế họ Diệp làm nên chuyện lớn long trời lở đất ỏ vùng Trung Đông hay sao?

Liên tưởng đến độ tuổi, thực lực của Diệp Thiên… Trên đời này, người trẻ tuổi vừa họ Diệp, vừa có tu vi cao hơn bọn họ chỉ có một mà thôi.

Hai người lập tức khom lưng cúi đầu trước mặt cậu, vẻ nghiêm trọng trước đó chuyển sang sự kính nể và tôn sùng, cúi đầu bái lạy Diệp Thiên.

“Hóa ra là Đế Vương Bất Bại, kính chào Diệp Đế Vương!”.

Đám người Hoàng Hàm Vũ ở phía sau lập tức sửng sốt.

Hoàng Hàm Vũ vốn chưa từng coi trọng Diệp Thiên, ở trong mắt cậu ta, Diệp Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ có thể nghiền nát bất cứ lúc nào. Cậu ta chỉ cần ra chút sức là có thể khiến Diệp Thiên không ngóc đầu lên nổi.

Nhưng bây giờ, hai người như thần tiên trên đất liền này lại cung kính với Diệp Thiên, cúi đầu bái lạy, vậy thì thân phận địa vị của Diệp Thiên phải đáng sợ đến mức nào?

Sau khi Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên lên tiếng, Lâm Tường cũng phản ứng lại ngay, quỳ một chân xuống trước Diệp Thiên.

“Lâm Tường kính chào Diệp Đế Vương, trước kia là tôi có mắt không tròng, đã có chỗ đắc tội, mong Diệp Đế Vương tha tội!”.

Bây giờ ông ta cứ như một đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hai chân bắt đầu run lập cập giống như phạm nhân sắp bị phán xử.

Diệp Thiên không để ý đến hai người Phùng Mặc Phong, chỉ nhìn về phía Lâm Tường, ánh mẳt lạnh lùng.

“Bây giờ ông biết tôi là ai rồi chứ?”.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1489Ông ta hiếu rất rõ điều này đại diện cho cái gì.Hai ông lão áo đen và áo xanh lam ở phía trước ngạc nhiên nhìn lại.Lúc trước bọn họ đến đây vốn không để ý đến Diệp Thiên, thậm chí còn chưa từng chú ý tới cậu. Nào ngờ ở đây lại ẩn giấu một cao thủ tuyệt thế vậy sao?Diệp Thiên chỉ vung cánh tay, hai người bọn họ đã cảm thấy gió mạnh xoáy điên cuồng, sau đó thì một đường rãnh khổng lồ bỗng dưng hình thành. Dù là bất cứ ai trong bọn họ cũng không thể làm được thế này.Rõ ràng tu vi của thanh niên tuấn tú này còn cao hơn bọn họ.“Các ông có thể thử tiến thêm một bước xem!”.Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, nghiêng đầu nhìn sang, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.Những lời cậu nói lúc nãy bị bọn họ xem là trò cười, cảm thấy vô cùng buồn cười, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ đều im lặng. Lúc trước, Hoàng Hàm Vũ còn bất mãn chế giễu Diệp Thiên, bây giờ như nghẹn ở cổ họng. Tất cả hai mươi người ở đây không ai dám tiếnthêm một bước, ngay cả hai ông lão tu vi siêu phàm cũng đứng nguyên tại chỗ.Bọn họ quay đầu nhìn lại, ánh mắt đăm chiêu, đồng thời chắp tay với Diệp Thiên.“Không ngờ lại có cao nhân ở đây, tôi là Phùng Mặc Phong của Phi Giáp Môn, còn đây là sư đệ tôi Tê Thiên Nguyên. Xin hỏi tên cậu là gì?”.Ồng lão áo xanh lam nho nhã cất tiếng hỏi, vô cùng khách sáo, giống hệt văn nhân hiệp khách trong giang hồ.Diệp Thiên không đáp lại gì nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Họ Diệp!”.“Diệp?”.Hai cao thủ đỉnh cao của Phi Giáp Môn đều dao động ánh mắt, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt thay đổi cực lớn.Trước đó không lâu, chẳng phải vừa có một cao thủ tuyệt thế họ Diệp làm nên chuyện lớn long trời lở đất ỏ vùng Trung Đông hay sao?Liên tưởng đến độ tuổi, thực lực của Diệp Thiên… Trên đời này, người trẻ tuổi vừa họ Diệp, vừa có tu vi cao hơn bọn họ chỉ có một mà thôi.Hai người lập tức khom lưng cúi đầu trước mặt cậu, vẻ nghiêm trọng trước đó chuyển sang sự kính nể và tôn sùng, cúi đầu bái lạy Diệp Thiên.“Hóa ra là Đế Vương Bất Bại, kính chào Diệp Đế Vương!”.Đám người Hoàng Hàm Vũ ở phía sau lập tức sửng sốt.Hoàng Hàm Vũ vốn chưa từng coi trọng Diệp Thiên, ở trong mắt cậu ta, Diệp Thiên chỉ là một nhân vật nhỏ có thể nghiền nát bất cứ lúc nào. Cậu ta chỉ cần ra chút sức là có thể khiến Diệp Thiên không ngóc đầu lên nổi.Nhưng bây giờ, hai người như thần tiên trên đất liền này lại cung kính với Diệp Thiên, cúi đầu bái lạy, vậy thì thân phận địa vị của Diệp Thiên phải đáng sợ đến mức nào?Sau khi Phùng Mặc Phong và Tê Thiên Nguyên lên tiếng, Lâm Tường cũng phản ứng lại ngay, quỳ một chân xuống trước Diệp Thiên.“Lâm Tường kính chào Diệp Đế Vương, trước kia là tôi có mắt không tròng, đã có chỗ đắc tội, mong Diệp Đế Vương tha tội!”.Bây giờ ông ta cứ như một đứa trẻ phạm lỗi, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, hai chân bắt đầu run lập cập giống như phạm nhân sắp bị phán xử.Diệp Thiên không để ý đến hai người Phùng Mặc Phong, chỉ nhìn về phía Lâm Tường, ánh mẳt lạnh lùng.“Bây giờ ông biết tôi là ai rồi chứ?”.

Chương 1489