Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1554
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1554Diệp Thiên dở khóc dở cười nói: “Nếu tôi đã nhận cô làm thuộc hạ thì sống chết của cô là do tôi, chứ không phải do người ngoài!”“Bọn họ muốn giết cô, tôi bảo vệ cô, cũng là lẽ thường!”Cậu duỗi người, quần áo trên người đều bị xé rách, để lộ bắp thịt rắn chắc, Tân Đông Tuyết nhìn thấy mặt khẽ ửng đỏ, gần như không dời tầm mắt.Diệp Thiên lại không quan tâm tới cô ấy, vung tay với Đàm Băng Băng.“Đứng lên đi, chuyện này đã xong, chúng ta cùng quay về Hoa Hạ thôi!”Đàm Băng Băng nghe vậy, khẽ vuốt cằm, đi theo phía sau Diệp Thiên, chuẩn bị lên xe việt dã cùng Diệp Thiên.Trước lúc lên xe, Diệp Thiên lại nhìn Điển Vinh ở phía chân trời, cười nhạt.“Có cơ hội, nếu tôi và ông gặp lại, tôi sẽ mời ông uống một ly!”Điển Vinh nghe thấy vậy thì cười lớn, ánh mắt có chút vui cười.“Ha ha, rượu của Đế Vương Bất Bại mời, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua, một lời đã định!”Diệp Thiên gật đầu, đã kéo cửa xe ra.Ngay lúc đó, một bóng hình lại ở trước mặt mười người đàn ông lập tức quỳ gối sau lưng Diệp Thiên.“Diệp Đế vương!”Cô gái đó chính là Tân Đông Tuyết, cô ấy quỳ xuống trên cát, hai tay chống xuống đất, vái lễ với Diệp Thiên.“Lúc trước là tôi đã quá ngu xuẩn, có mắt không tròng, đã thiếu lễ độ với Diệp Đế vương!”“Tất thảy đều là lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn bạo gan, muốn xin anh rủ lòng từ bỉ, cho tôi linh dược cứu chữa cho ông tôi!”“Đây là hy vọng duy nhất của nhà họ Tân tôi, vẫn mong anh khai ân, cho nhà họ Tân tôi một con đường sống!”Nếu để cho những nhân vật phú quý nổi danh tầng lớp thượng lưu trên Bảo Đảo nhìn thấy, hòn ngọc quý của nhà họ Tân ở Đảo Kho Báu dập đầu cầu xin người khác, chắc chắn bọn họ rất kinh ngạc.Kiều nữ kiêu ngạo như phượng hoàng của Đảo Kho Báu này cuối cùng cũng cúi thấp đầu, lựa chọn khom lưng khuỵu gối với Diệp Thiên! Diệp Thiên tự mình lên xe, mặc kệ tiếng gọi của Tân Đông Tuyết ở phía sau, giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi.Lúc đầu cậu còn có chút thiện cảm với Tân Đông Tuyết, nghĩ rằng đây là người phụ nữ rất có hiếu, chịu khó đi tìm thuốc duy trì mạng sống cho ông nội nên mới đặt chân đến vùng đất cát vàng xa xôi này chỉ với cơ thế mỏng manh yếu ớt.Cho dù thế nào thì tấm lòng và phẩm chất như vậy đều đáng quý trọng.Nhưng sau đó thái độ của Tân Đông Tuyết lại khiến cậu thất vọng, ấn tượng với Tân Đông Tuyết cũng thay đổi, cậu không định quan tâm đến cô gái kiêu ngạo của nhà họ Tân này nữa, chỉ muốn nói cho cô ấy biết hiện thực và sự tàn khốc của thế giới này.Tài xế thấy Diệp Thiên làm thế thì hiểu ý, lập tức khởi động xe, Đàm Băng Băng ngồi ở hàng ghế sau cũng cảm thấy thương cảm cho Tân Đông Tuyết quỳ trên mặt đất, nhưng lại không tỏ thái độ gì.Đạt đến cảnh giới hiện tại của Diệp Thiên, những người phàm phu thế tục sao có thể đoán và tiếp xúc được?Diệp Thiên không cho cơ hội thì dù có là Thiên Vương đến cũng không có tác dụng.Thấy chiếc xe việt dã khởi động sắp rời đi, Tân Đông Tuyết đang quỳ trên cát lập tức hoảng loạn.
Chương 1554
Diệp Thiên dở khóc dở cười nói: “Nếu tôi đã nhận cô làm thuộc hạ thì sống chết của cô là do tôi, chứ không phải do người ngoài!”
“Bọn họ muốn giết cô, tôi bảo vệ cô, cũng là lẽ thường!”
Cậu duỗi người, quần áo trên người đều bị xé rách, để lộ bắp thịt rắn chắc, Tân Đông Tuyết nhìn thấy mặt khẽ ửng đỏ, gần như không dời tầm mắt.
Diệp Thiên lại không quan tâm tới cô ấy, vung tay với Đàm Băng Băng.
“Đứng lên đi, chuyện này đã xong, chúng ta cùng quay về Hoa Hạ thôi!”
Đàm Băng Băng nghe vậy, khẽ vuốt cằm, đi theo phía sau Diệp Thiên, chuẩn bị lên xe việt dã cùng Diệp Thiên.
Trước lúc lên xe, Diệp Thiên lại nhìn Điển Vinh ở phía chân trời, cười nhạt.
“Có cơ hội, nếu tôi và ông gặp lại, tôi sẽ mời ông uống một ly!”
Điển Vinh nghe thấy vậy thì cười lớn, ánh mắt có chút vui cười.
“Ha ha, rượu của Đế Vương Bất Bại mời, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua, một lời đã định!”
Diệp Thiên gật đầu, đã kéo cửa xe ra.
Ngay lúc đó, một bóng hình lại ở trước mặt mười người đàn ông lập tức quỳ gối sau lưng Diệp Thiên.
“Diệp Đế vương!”
Cô gái đó chính là Tân Đông Tuyết, cô ấy quỳ xuống trên cát, hai tay chống xuống đất, vái lễ với Diệp Thiên.
“Lúc trước là tôi đã quá ngu xuẩn, có mắt không tròng, đã thiếu lễ độ với Diệp Đế vương!”
“Tất thảy đều là lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn bạo gan, muốn xin anh rủ lòng từ bỉ, cho tôi linh dược cứu chữa cho ông tôi!”
“Đây là hy vọng duy nhất của nhà họ Tân tôi, vẫn mong anh khai ân, cho nhà họ Tân tôi một con đường sống!”
Nếu để cho những nhân vật phú quý nổi danh tầng lớp thượng lưu trên Bảo Đảo nhìn thấy, hòn ngọc quý của nhà họ Tân ở Đảo Kho Báu dập đầu cầu xin người khác, chắc chắn bọn họ rất kinh ngạc.
Kiều nữ kiêu ngạo như phượng hoàng của Đảo Kho Báu này cuối cùng cũng cúi thấp đầu, lựa chọn khom lưng khuỵu gối với Diệp Thiên!
Diệp Thiên tự mình lên xe, mặc kệ tiếng gọi của Tân Đông Tuyết ở phía sau, giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi.
Lúc đầu cậu còn có chút thiện cảm với Tân Đông Tuyết, nghĩ rằng đây là người phụ nữ rất có hiếu, chịu khó đi tìm thuốc duy trì mạng sống cho ông nội nên mới đặt chân đến vùng đất cát vàng xa xôi này chỉ với cơ thế mỏng manh yếu ớt.
Cho dù thế nào thì tấm lòng và phẩm chất như vậy đều đáng quý trọng.
Nhưng sau đó thái độ của Tân Đông Tuyết lại khiến cậu thất vọng, ấn tượng với Tân Đông Tuyết cũng thay đổi, cậu không định quan tâm đến cô gái kiêu ngạo của nhà họ Tân này nữa, chỉ muốn nói cho cô ấy biết hiện thực và sự tàn khốc của thế giới này.
Tài xế thấy Diệp Thiên làm thế thì hiểu ý, lập tức khởi động xe, Đàm Băng Băng ngồi ở hàng ghế sau cũng cảm thấy thương cảm cho Tân Đông Tuyết quỳ trên mặt đất, nhưng lại không tỏ thái độ gì.
Đạt đến cảnh giới hiện tại của Diệp Thiên, những người phàm phu thế tục sao có thể đoán và tiếp xúc được?
Diệp Thiên không cho cơ hội thì dù có là Thiên Vương đến cũng không có tác dụng.
Thấy chiếc xe việt dã khởi động sắp rời đi, Tân Đông Tuyết đang quỳ trên cát lập tức hoảng loạn.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1554Diệp Thiên dở khóc dở cười nói: “Nếu tôi đã nhận cô làm thuộc hạ thì sống chết của cô là do tôi, chứ không phải do người ngoài!”“Bọn họ muốn giết cô, tôi bảo vệ cô, cũng là lẽ thường!”Cậu duỗi người, quần áo trên người đều bị xé rách, để lộ bắp thịt rắn chắc, Tân Đông Tuyết nhìn thấy mặt khẽ ửng đỏ, gần như không dời tầm mắt.Diệp Thiên lại không quan tâm tới cô ấy, vung tay với Đàm Băng Băng.“Đứng lên đi, chuyện này đã xong, chúng ta cùng quay về Hoa Hạ thôi!”Đàm Băng Băng nghe vậy, khẽ vuốt cằm, đi theo phía sau Diệp Thiên, chuẩn bị lên xe việt dã cùng Diệp Thiên.Trước lúc lên xe, Diệp Thiên lại nhìn Điển Vinh ở phía chân trời, cười nhạt.“Có cơ hội, nếu tôi và ông gặp lại, tôi sẽ mời ông uống một ly!”Điển Vinh nghe thấy vậy thì cười lớn, ánh mắt có chút vui cười.“Ha ha, rượu của Đế Vương Bất Bại mời, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua, một lời đã định!”Diệp Thiên gật đầu, đã kéo cửa xe ra.Ngay lúc đó, một bóng hình lại ở trước mặt mười người đàn ông lập tức quỳ gối sau lưng Diệp Thiên.“Diệp Đế vương!”Cô gái đó chính là Tân Đông Tuyết, cô ấy quỳ xuống trên cát, hai tay chống xuống đất, vái lễ với Diệp Thiên.“Lúc trước là tôi đã quá ngu xuẩn, có mắt không tròng, đã thiếu lễ độ với Diệp Đế vương!”“Tất thảy đều là lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn bạo gan, muốn xin anh rủ lòng từ bỉ, cho tôi linh dược cứu chữa cho ông tôi!”“Đây là hy vọng duy nhất của nhà họ Tân tôi, vẫn mong anh khai ân, cho nhà họ Tân tôi một con đường sống!”Nếu để cho những nhân vật phú quý nổi danh tầng lớp thượng lưu trên Bảo Đảo nhìn thấy, hòn ngọc quý của nhà họ Tân ở Đảo Kho Báu dập đầu cầu xin người khác, chắc chắn bọn họ rất kinh ngạc.Kiều nữ kiêu ngạo như phượng hoàng của Đảo Kho Báu này cuối cùng cũng cúi thấp đầu, lựa chọn khom lưng khuỵu gối với Diệp Thiên! Diệp Thiên tự mình lên xe, mặc kệ tiếng gọi của Tân Đông Tuyết ở phía sau, giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi.Lúc đầu cậu còn có chút thiện cảm với Tân Đông Tuyết, nghĩ rằng đây là người phụ nữ rất có hiếu, chịu khó đi tìm thuốc duy trì mạng sống cho ông nội nên mới đặt chân đến vùng đất cát vàng xa xôi này chỉ với cơ thế mỏng manh yếu ớt.Cho dù thế nào thì tấm lòng và phẩm chất như vậy đều đáng quý trọng.Nhưng sau đó thái độ của Tân Đông Tuyết lại khiến cậu thất vọng, ấn tượng với Tân Đông Tuyết cũng thay đổi, cậu không định quan tâm đến cô gái kiêu ngạo của nhà họ Tân này nữa, chỉ muốn nói cho cô ấy biết hiện thực và sự tàn khốc của thế giới này.Tài xế thấy Diệp Thiên làm thế thì hiểu ý, lập tức khởi động xe, Đàm Băng Băng ngồi ở hàng ghế sau cũng cảm thấy thương cảm cho Tân Đông Tuyết quỳ trên mặt đất, nhưng lại không tỏ thái độ gì.Đạt đến cảnh giới hiện tại của Diệp Thiên, những người phàm phu thế tục sao có thể đoán và tiếp xúc được?Diệp Thiên không cho cơ hội thì dù có là Thiên Vương đến cũng không có tác dụng.Thấy chiếc xe việt dã khởi động sắp rời đi, Tân Đông Tuyết đang quỳ trên cát lập tức hoảng loạn.