Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1575

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1575“Tôi vô cùng may mắn, trong một trăm năm qua, nhiệt huyết trong lòng tôi vẫn chưa từng dập tắt!”ông ta nâng tay lên, trên không khoảng trăm mét của quán trà, một đám mây bay lên, uốn lượn trên không, sau đó tan đi theo gió, trong thoáng chốc, ông ta dường như không còn là thánh nhân Phật sống Tây Tạng nữa, mà là chiến thần thánh quang trừ ác cứu thế.Long Định Thiên nhìn thấy chiến ý hai người phóng lên trời, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hào hùng, thời gian trôi qua trăm năm, kiêu ngạo trong lòng hai vị này vẫn không hề biến mất, trái lại còn được thời gian tôi luyện, càng lúc càng cứng rắn.Ông ta nhìn hai người, không kiềm được bật cười thành tiếng.“Giới võ đạo Hoa Hạ có hai vị ở đây, quả thực là phúc của tu giả võ đạo Hoa Hạ!”“Lần này, cứ để ba người chúng ta kề vai sát cánh, trăm năm sau hội ngộ thế giới phương Tây vậy!”Ba người ăn ý nhau, đều nâng chén trà uống cạn một hơi.Ba nhân vật đứng đầu Liên minh Võ thuật này, qua một trăm năm lại lần nữa tuyên chiến với giới võ đạo phương Tây.Uống cạn chén trà, ba người đồng thời đứng dậy, nhịn ánh chiều tà phía Tây, ánh mắt như nhìn thấu về phía xa, nhìn đến sông núi cách đó cả nghìn cây sô.Long Định Thiên chắp tay sau lưng, bất giác nhớ đến thanh niên kiêu ngạo trước đó đã từ chối ông ta thẳng thừng.“Diệp Lăng Thiên, hy vọng đại chiến phương Tây lần này, cậu có thể đem đến kinh ngạc cho chúng tôi!”Từ lúc gặp mặt Long Định Thiên ở sân bay, Diệp Thiên đưa Đàm Băng Băng trực tiếp rời khỏi sân bay, còn về thanh niên họ Hứa có va chạm với cậu trên máy bay kia, cậu trực tiếp không quăng cậu ta ra khỏi đầu.Kiểu nhân vật như vậy, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là đám kiến nhỏ nhoi, nếu có hứng thú thì trái lại có thể chơi đùa cùng anh ta, xem như thú vui giải trí, nhưng bây giờ nào có thời gian quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh đó chứ?Còn Lâm Hiểu Nguyễn, mặc dù trên máy bay trò chuyện với cậu rất vui, nhưng biểu hiện sau đó lại khiến hảo cảm của cậu dần biến mất, trở thành một người qua đường, không buồn quan tâm.Bây giờ những gì cậu nghĩ, là chuyện Long Định Thiên nhắc đến bí cảnh Hoa Hạ, đây lại lần đầu tiên cậu nghe đến, Hoa Hạ lại còn có nơi liên quan đến vận khí giới võ đạo.“Bí cảnh?”Cậu thấp giọng lầm bầm, đi về phía trước, không hề để ý Đàm Băng Băng phía sau.Đối với bí cảnh Hoa Hạ này, mặc dù cậu quan tâm nhưng cũng chỉ trong giới hạn tò mò hiếu kỳ.Đối với cậu mà nói, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng mấy thứ vận khí và những điều may rủi định sẵn kia, một người có mạnh mẽ hay không, một gia tộc có hưng thịnh hay không, chắc chắn không liên quan gì đến vận mệnh, trước giờ cậu chưa từng tin vào vận mệnh.Nhưng thần vật trên thế gian này, kỳ lạ cổ quái, tất cả đều có, giống như Thông Thiên Kính. Mười năm trước có thể dự đoán tình trạng của cậu mười năm sau, đã sớm biết rõ cậu cần phải phá bỏ võ mạch thì mới có thể thức tỉnh năng lực, trở thành người mạnh nhất, đây chính là uy lực mà những thần vật trên thế gian kia sở hữu, không thể không không tin.Theo lời Long Định Thiên, trong bí cảnh Hoa Hạ có thứ liên quan đến vận khí giới võ đạo Hoa Hạ, vô cùng quan trọng, cần phải có cao thủ mạnh mẽ bảo vệ bí cảnh qua từng thời đại. Rõ ràng đó cũng là một thần vật hiếm thấy trên thế gian, nếu không thế giới phương Tây sẽ không làm to chuyện muốn đoạt lấy như vậy.Nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước trầm mặc, Đàm Băng Băng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ lẳng lặng đi theo sau, không nói lời nào.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1575“Tôi vô cùng may mắn, trong một trăm năm qua, nhiệt huyết trong lòng tôi vẫn chưa từng dập tắt!”ông ta nâng tay lên, trên không khoảng trăm mét của quán trà, một đám mây bay lên, uốn lượn trên không, sau đó tan đi theo gió, trong thoáng chốc, ông ta dường như không còn là thánh nhân Phật sống Tây Tạng nữa, mà là chiến thần thánh quang trừ ác cứu thế.Long Định Thiên nhìn thấy chiến ý hai người phóng lên trời, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hào hùng, thời gian trôi qua trăm năm, kiêu ngạo trong lòng hai vị này vẫn không hề biến mất, trái lại còn được thời gian tôi luyện, càng lúc càng cứng rắn.Ông ta nhìn hai người, không kiềm được bật cười thành tiếng.“Giới võ đạo Hoa Hạ có hai vị ở đây, quả thực là phúc của tu giả võ đạo Hoa Hạ!”“Lần này, cứ để ba người chúng ta kề vai sát cánh, trăm năm sau hội ngộ thế giới phương Tây vậy!”Ba người ăn ý nhau, đều nâng chén trà uống cạn một hơi.Ba nhân vật đứng đầu Liên minh Võ thuật này, qua một trăm năm lại lần nữa tuyên chiến với giới võ đạo phương Tây.Uống cạn chén trà, ba người đồng thời đứng dậy, nhịn ánh chiều tà phía Tây, ánh mắt như nhìn thấu về phía xa, nhìn đến sông núi cách đó cả nghìn cây sô.Long Định Thiên chắp tay sau lưng, bất giác nhớ đến thanh niên kiêu ngạo trước đó đã từ chối ông ta thẳng thừng.“Diệp Lăng Thiên, hy vọng đại chiến phương Tây lần này, cậu có thể đem đến kinh ngạc cho chúng tôi!”Từ lúc gặp mặt Long Định Thiên ở sân bay, Diệp Thiên đưa Đàm Băng Băng trực tiếp rời khỏi sân bay, còn về thanh niên họ Hứa có va chạm với cậu trên máy bay kia, cậu trực tiếp không quăng cậu ta ra khỏi đầu.Kiểu nhân vật như vậy, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là đám kiến nhỏ nhoi, nếu có hứng thú thì trái lại có thể chơi đùa cùng anh ta, xem như thú vui giải trí, nhưng bây giờ nào có thời gian quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh đó chứ?Còn Lâm Hiểu Nguyễn, mặc dù trên máy bay trò chuyện với cậu rất vui, nhưng biểu hiện sau đó lại khiến hảo cảm của cậu dần biến mất, trở thành một người qua đường, không buồn quan tâm.Bây giờ những gì cậu nghĩ, là chuyện Long Định Thiên nhắc đến bí cảnh Hoa Hạ, đây lại lần đầu tiên cậu nghe đến, Hoa Hạ lại còn có nơi liên quan đến vận khí giới võ đạo.“Bí cảnh?”Cậu thấp giọng lầm bầm, đi về phía trước, không hề để ý Đàm Băng Băng phía sau.Đối với bí cảnh Hoa Hạ này, mặc dù cậu quan tâm nhưng cũng chỉ trong giới hạn tò mò hiếu kỳ.Đối với cậu mà nói, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng mấy thứ vận khí và những điều may rủi định sẵn kia, một người có mạnh mẽ hay không, một gia tộc có hưng thịnh hay không, chắc chắn không liên quan gì đến vận mệnh, trước giờ cậu chưa từng tin vào vận mệnh.Nhưng thần vật trên thế gian này, kỳ lạ cổ quái, tất cả đều có, giống như Thông Thiên Kính. Mười năm trước có thể dự đoán tình trạng của cậu mười năm sau, đã sớm biết rõ cậu cần phải phá bỏ võ mạch thì mới có thể thức tỉnh năng lực, trở thành người mạnh nhất, đây chính là uy lực mà những thần vật trên thế gian kia sở hữu, không thể không không tin.Theo lời Long Định Thiên, trong bí cảnh Hoa Hạ có thứ liên quan đến vận khí giới võ đạo Hoa Hạ, vô cùng quan trọng, cần phải có cao thủ mạnh mẽ bảo vệ bí cảnh qua từng thời đại. Rõ ràng đó cũng là một thần vật hiếm thấy trên thế gian, nếu không thế giới phương Tây sẽ không làm to chuyện muốn đoạt lấy như vậy.Nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước trầm mặc, Đàm Băng Băng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ lẳng lặng đi theo sau, không nói lời nào.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1575“Tôi vô cùng may mắn, trong một trăm năm qua, nhiệt huyết trong lòng tôi vẫn chưa từng dập tắt!”ông ta nâng tay lên, trên không khoảng trăm mét của quán trà, một đám mây bay lên, uốn lượn trên không, sau đó tan đi theo gió, trong thoáng chốc, ông ta dường như không còn là thánh nhân Phật sống Tây Tạng nữa, mà là chiến thần thánh quang trừ ác cứu thế.Long Định Thiên nhìn thấy chiến ý hai người phóng lên trời, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hào hùng, thời gian trôi qua trăm năm, kiêu ngạo trong lòng hai vị này vẫn không hề biến mất, trái lại còn được thời gian tôi luyện, càng lúc càng cứng rắn.Ông ta nhìn hai người, không kiềm được bật cười thành tiếng.“Giới võ đạo Hoa Hạ có hai vị ở đây, quả thực là phúc của tu giả võ đạo Hoa Hạ!”“Lần này, cứ để ba người chúng ta kề vai sát cánh, trăm năm sau hội ngộ thế giới phương Tây vậy!”Ba người ăn ý nhau, đều nâng chén trà uống cạn một hơi.Ba nhân vật đứng đầu Liên minh Võ thuật này, qua một trăm năm lại lần nữa tuyên chiến với giới võ đạo phương Tây.Uống cạn chén trà, ba người đồng thời đứng dậy, nhịn ánh chiều tà phía Tây, ánh mắt như nhìn thấu về phía xa, nhìn đến sông núi cách đó cả nghìn cây sô.Long Định Thiên chắp tay sau lưng, bất giác nhớ đến thanh niên kiêu ngạo trước đó đã từ chối ông ta thẳng thừng.“Diệp Lăng Thiên, hy vọng đại chiến phương Tây lần này, cậu có thể đem đến kinh ngạc cho chúng tôi!”Từ lúc gặp mặt Long Định Thiên ở sân bay, Diệp Thiên đưa Đàm Băng Băng trực tiếp rời khỏi sân bay, còn về thanh niên họ Hứa có va chạm với cậu trên máy bay kia, cậu trực tiếp không quăng cậu ta ra khỏi đầu.Kiểu nhân vật như vậy, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là đám kiến nhỏ nhoi, nếu có hứng thú thì trái lại có thể chơi đùa cùng anh ta, xem như thú vui giải trí, nhưng bây giờ nào có thời gian quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh đó chứ?Còn Lâm Hiểu Nguyễn, mặc dù trên máy bay trò chuyện với cậu rất vui, nhưng biểu hiện sau đó lại khiến hảo cảm của cậu dần biến mất, trở thành một người qua đường, không buồn quan tâm.Bây giờ những gì cậu nghĩ, là chuyện Long Định Thiên nhắc đến bí cảnh Hoa Hạ, đây lại lần đầu tiên cậu nghe đến, Hoa Hạ lại còn có nơi liên quan đến vận khí giới võ đạo.“Bí cảnh?”Cậu thấp giọng lầm bầm, đi về phía trước, không hề để ý Đàm Băng Băng phía sau.Đối với bí cảnh Hoa Hạ này, mặc dù cậu quan tâm nhưng cũng chỉ trong giới hạn tò mò hiếu kỳ.Đối với cậu mà nói, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng mấy thứ vận khí và những điều may rủi định sẵn kia, một người có mạnh mẽ hay không, một gia tộc có hưng thịnh hay không, chắc chắn không liên quan gì đến vận mệnh, trước giờ cậu chưa từng tin vào vận mệnh.Nhưng thần vật trên thế gian này, kỳ lạ cổ quái, tất cả đều có, giống như Thông Thiên Kính. Mười năm trước có thể dự đoán tình trạng của cậu mười năm sau, đã sớm biết rõ cậu cần phải phá bỏ võ mạch thì mới có thể thức tỉnh năng lực, trở thành người mạnh nhất, đây chính là uy lực mà những thần vật trên thế gian kia sở hữu, không thể không không tin.Theo lời Long Định Thiên, trong bí cảnh Hoa Hạ có thứ liên quan đến vận khí giới võ đạo Hoa Hạ, vô cùng quan trọng, cần phải có cao thủ mạnh mẽ bảo vệ bí cảnh qua từng thời đại. Rõ ràng đó cũng là một thần vật hiếm thấy trên thế gian, nếu không thế giới phương Tây sẽ không làm to chuyện muốn đoạt lấy như vậy.Nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước trầm mặc, Đàm Băng Băng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ lẳng lặng đi theo sau, không nói lời nào.

Chương 1575