Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1637

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1637Lục Điềm Hi cảm thấy có chút mắc nợ Diệp Thiên, vội vàng khoác cánh tay cậu, kéo vào trường Tam Trung.Hôm nay, trước trường Tam Trung có một tấm banner khổng lồ treo ở cổng vào. Nơi cổng có hai hàng nam sinh nữ sinh đứng sóng vai nhau, chào đón các vị khách vào trường.Lục Điềm Hi vừa kéo Diệp Thiên tiến về phía trước, vừa nhìn bảng phân chia chỗ ngồi trên điện thoại, tìm vị trí của Diệp Thiên.Lần này, mỗi vị khách mà lãnh đạo trường mời về đều có chỗ ngồi, tương ứng với tên. Nhưng cô ấy dò tìm một lúc lâu vẫn không thấy tên của Diệp Thiên trên bản đồ chỗ ngồi.“Lạ thật, không có chỗ ngồi của anh à?”.Cô ấy gặp Diệp Thiên ở quán Internet, tất nhiên cho rằng Diệp Thiên đến để tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung. Học sinh tốt nghiệp khóa trước trở lại trường tham gia lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường lần này đều được lãnh đạo trường đích thân mời, đương nhiên cô ấy cho rằng Diệp Thiên là một trong số đó.Nhưng bây giờ nhìn đi nhìn lại, cô ấy vẫn không thấy chỗ ngồi tương ứng của Diệp Thiên.“Là trên bảng chỗ ngồi không có tên anh à?”.Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại của cô ấy, chỉ một cái liếc nhìn đã hiếu ra.Lần này, cậu về Tam Trung là vì nhận được điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt. Lãnh đạo trường ngoài hiệu trưởng ra, những người khác không hề thân quen với cậu, càng có rất ít người biết chuyện cậu được miễn thi tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô, đương nhiên cậu đã bị xếp vào danh sách thôi học.Trong lễ kỉ niệm, phía trường mời về toàn là những thiên tài trước kia của trường Tam Trung, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung. Một học sinh lơ mơ bỏ học giữa chừng như Diệp Thiên đương nhiên không có tư cách đó.“Đàn anh, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu rồi. Khách quý mà trường mời về đều được sắp xếp chỗ ngồi, để em đi hỏi giúp anh”.Lục Điềm Hi nhíu mày, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi hỏi người phụ trách.Diệp Thiên lại xua tay.“Bé con, không cần hỏi nữa, anh không phải được trường mời về, chỉ là nghe nói hôm nay trường Tam Trung kỉ niệm thành lập trường, thuận tiện ghé qua xem mà thôi”.“Em không cần lo cho anh đâu, anh đi quanh quanh là được, em cứ làm việc của mình đi!”.Diệp Thiên nói xong đã bước ra một bước, giữ khoảng cách với Lục Điềm Hi.“Ấy, đàn anh, anh đừng đi!”.“Em có thể xếp cho anh một chỗ…”.Cô ấy gọi lớn với Diệp Thiên, chữ cuối cùng còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên một trận xáo động.Cô ấy quay đầu nhìn lại, ba người trẻ tuổi đang sánh vai nhau bước vào trong sự vây quanh của những học sinh trường Tam Trung, giống như ngôi sao nối tiếng, không ai khác chính là những thiên tài trường Tam Trung mà cô ấy vừa nhắc tới.Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, đứng khá xa. Lúc này, cậu cũng quay đầu nhìn lại, những gương mặt quen thuộc đập vào mắt.Ầu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải!Trong suốt một năm vừa rồi, cuối cùng thì ba người từng cạnh tranh hạng nhất với cậu ở trường đã lộ diện.

Chương 1637

Lục Điềm Hi cảm thấy có chút mắc nợ Diệp Thiên, vội vàng khoác cánh tay cậu, kéo vào trường Tam Trung.

Hôm nay, trước trường Tam Trung có một tấm banner khổng lồ treo ở cổng vào. Nơi cổng có hai hàng nam sinh nữ sinh đứng sóng vai nhau, chào đón các vị khách vào trường.

Lục Điềm Hi vừa kéo Diệp Thiên tiến về phía trước, vừa nhìn bảng phân chia chỗ ngồi trên điện thoại, tìm vị trí của Diệp Thiên.

Lần này, mỗi vị khách mà lãnh đạo trường mời về đều có chỗ ngồi, tương ứng với tên. Nhưng cô ấy dò tìm một lúc lâu vẫn không thấy tên của Diệp Thiên trên bản đồ chỗ ngồi.

“Lạ thật, không có chỗ ngồi của anh à?”.

Cô ấy gặp Diệp Thiên ở quán Internet, tất nhiên cho rằng Diệp Thiên đến để tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung. Học sinh tốt nghiệp khóa trước trở lại trường tham gia lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường lần này đều được lãnh đạo trường đích thân mời, đương nhiên cô ấy cho rằng Diệp Thiên là một trong số đó.

Nhưng bây giờ nhìn đi nhìn lại, cô ấy vẫn không thấy chỗ ngồi tương ứng của Diệp Thiên.

“Là trên bảng chỗ ngồi không có tên anh à?”.

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại của cô ấy, chỉ một cái liếc nhìn đã hiếu ra.

Lần này, cậu về Tam Trung là vì nhận được điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt. Lãnh đạo trường ngoài hiệu trưởng ra, những người khác không hề thân quen với cậu, càng có rất ít người biết chuyện cậu được miễn thi tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô, đương nhiên cậu đã bị xếp vào danh sách thôi học.

Trong lễ kỉ niệm, phía trường mời về toàn là những thiên tài trước kia của trường Tam Trung, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung. Một học sinh lơ mơ bỏ học giữa chừng như Diệp Thiên đương nhiên không có tư cách đó.

“Đàn anh, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu rồi. Khách quý mà trường mời về đều được sắp xếp chỗ ngồi, để em đi hỏi giúp anh”.

Lục Điềm Hi nhíu mày, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi hỏi người phụ trách.

Diệp Thiên lại xua tay.

“Bé con, không cần hỏi nữa, anh không phải được trường mời về, chỉ là nghe nói hôm nay trường Tam Trung kỉ niệm thành lập trường, thuận tiện ghé qua xem mà thôi”.

“Em không cần lo cho anh đâu, anh đi quanh quanh là được, em cứ làm việc của mình đi!”.

Diệp Thiên nói xong đã bước ra một bước, giữ khoảng cách với Lục Điềm Hi.

“Ấy, đàn anh, anh đừng đi!”.

“Em có thể xếp cho anh một chỗ…”.

Cô ấy gọi lớn với Diệp Thiên, chữ cuối cùng còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên một trận xáo động.

Cô ấy quay đầu nhìn lại, ba người trẻ tuổi đang sánh vai nhau bước vào trong sự vây quanh của những học sinh trường Tam Trung, giống như ngôi sao nối tiếng, không ai khác chính là những thiên tài trường Tam Trung mà cô ấy vừa nhắc tới.

Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, đứng khá xa. Lúc này, cậu cũng quay đầu nhìn lại, những gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Ầu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải!

Trong suốt một năm vừa rồi, cuối cùng thì ba người từng cạnh tranh hạng nhất với cậu ở trường đã lộ diện.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1637Lục Điềm Hi cảm thấy có chút mắc nợ Diệp Thiên, vội vàng khoác cánh tay cậu, kéo vào trường Tam Trung.Hôm nay, trước trường Tam Trung có một tấm banner khổng lồ treo ở cổng vào. Nơi cổng có hai hàng nam sinh nữ sinh đứng sóng vai nhau, chào đón các vị khách vào trường.Lục Điềm Hi vừa kéo Diệp Thiên tiến về phía trước, vừa nhìn bảng phân chia chỗ ngồi trên điện thoại, tìm vị trí của Diệp Thiên.Lần này, mỗi vị khách mà lãnh đạo trường mời về đều có chỗ ngồi, tương ứng với tên. Nhưng cô ấy dò tìm một lúc lâu vẫn không thấy tên của Diệp Thiên trên bản đồ chỗ ngồi.“Lạ thật, không có chỗ ngồi của anh à?”.Cô ấy gặp Diệp Thiên ở quán Internet, tất nhiên cho rằng Diệp Thiên đến để tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung. Học sinh tốt nghiệp khóa trước trở lại trường tham gia lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường lần này đều được lãnh đạo trường đích thân mời, đương nhiên cô ấy cho rằng Diệp Thiên là một trong số đó.Nhưng bây giờ nhìn đi nhìn lại, cô ấy vẫn không thấy chỗ ngồi tương ứng của Diệp Thiên.“Là trên bảng chỗ ngồi không có tên anh à?”.Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại của cô ấy, chỉ một cái liếc nhìn đã hiếu ra.Lần này, cậu về Tam Trung là vì nhận được điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt. Lãnh đạo trường ngoài hiệu trưởng ra, những người khác không hề thân quen với cậu, càng có rất ít người biết chuyện cậu được miễn thi tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô, đương nhiên cậu đã bị xếp vào danh sách thôi học.Trong lễ kỉ niệm, phía trường mời về toàn là những thiên tài trước kia của trường Tam Trung, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung. Một học sinh lơ mơ bỏ học giữa chừng như Diệp Thiên đương nhiên không có tư cách đó.“Đàn anh, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu rồi. Khách quý mà trường mời về đều được sắp xếp chỗ ngồi, để em đi hỏi giúp anh”.Lục Điềm Hi nhíu mày, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi hỏi người phụ trách.Diệp Thiên lại xua tay.“Bé con, không cần hỏi nữa, anh không phải được trường mời về, chỉ là nghe nói hôm nay trường Tam Trung kỉ niệm thành lập trường, thuận tiện ghé qua xem mà thôi”.“Em không cần lo cho anh đâu, anh đi quanh quanh là được, em cứ làm việc của mình đi!”.Diệp Thiên nói xong đã bước ra một bước, giữ khoảng cách với Lục Điềm Hi.“Ấy, đàn anh, anh đừng đi!”.“Em có thể xếp cho anh một chỗ…”.Cô ấy gọi lớn với Diệp Thiên, chữ cuối cùng còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên một trận xáo động.Cô ấy quay đầu nhìn lại, ba người trẻ tuổi đang sánh vai nhau bước vào trong sự vây quanh của những học sinh trường Tam Trung, giống như ngôi sao nối tiếng, không ai khác chính là những thiên tài trường Tam Trung mà cô ấy vừa nhắc tới.Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, đứng khá xa. Lúc này, cậu cũng quay đầu nhìn lại, những gương mặt quen thuộc đập vào mắt.Ầu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải!Trong suốt một năm vừa rồi, cuối cùng thì ba người từng cạnh tranh hạng nhất với cậu ở trường đã lộ diện.

Chương 1637