Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1677
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1677Nghe khẩu khí của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu muốn sử dụng hai người bọn họ để thử nghiệm cho lĩnh vực của mình. Điều này có nghĩa là trước đó Diệp Thiên chưa từng thi triển bao giờ và chứng tỏ Diệp Thiên là một vương cấp mới.Nhưng sao có thể như vậy được chứ. Nếu như Diệp Thiên là một người mới gia nhập vương cấp, mới tu thành lĩnh vực thì sao có thể sở hữu được sức mạnh có thể địch nổi với một vương cấp đã tồn tại hàng trăm năm như bọn họ?Bất kể là sức phá hủy hay là độ tinh thuần của chân nguyên thì Diệp Thiên đều không giống như một vương cấp mới, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ.Diệp Thiên khẽ mỉm cười, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ. Tính ra đúng là tu vi hiện tại của cậu vẫn chưa đạt tới vương cấp. Mặc dù cậu có thể địch lại phần lớn những người thuộc cảnh giới vương cấp khác nhưng cậu chưa bao giờ thể hiện lĩnh vực của mình, hay nói cách khác cậu vẫn chưa sở hữu lĩnh vực của mình.Thế nhưng từ lần đầu tiên va chạm với vương cấp cho tới sau này khi đấu nhau với vô số vương cấp hàng trăm năm khác và đến hôm nay khi quan sát cuộc chiến giữa Lưu Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thì cuối cùng cậu đã có sự cảm ngộ đặc biệt sâu sắc về lĩnh vực của mình.Lúc này, cậu một chọi hai, bên dưới còn có rất nhiều thầy cô và học sinh.Nếu như không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ bị Quỷ Vương Tương Tây tìm được cơ hội và bắt người làm con tim đểuy hiếp cậu.Quỷ Vương Tương Tây định làm hại cậu là điều khó càng thêm khó, nhưng hàng nghìn thầy trò trường Tam Trung ở dưới kia, muốn họ bị thương thì dễ như trở bàn tay, dù Diệp Thiên có cẩn thận thế nào thì việc bảo vệ những người kia còn nguyên vẹn cũng là điều mà cậu không dám chắc.Vì vậy những gì Diệp Thiên cần làm bây giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh và vừa hay lĩnh vực mà cậu mới cảm ngộ có thể sử dụng được.“Lĩnh vực này, tôi chưa từng thi triển trước mặt người khác. Hôm nay lấy mạng của các người ra làm quà chúc mừng cho sự ra đời của nó!”Diệp Thiên đạp chân trong không gian, đôi mắt ánh lên ngọn lửa.“Cậu nói cái gì?”Vương Quỷ Đoạt Hồn và Vương Quỷ Phệ Nhật tỏ ra tức giận, luồng sang trên người bùng phát. Bọn họ đã đứng gộp vào một chỗ, rõ ràng là đang chuẩn bị cùng ra tay.Mặc dù bọn họ không biết lĩnh vực của Diệp Thiên là gì nhưng lúc này bản năng nói cho bọn họ biết rằng nguy hiếm đang cận kề.Người thanh niên trước mặt đáng sợ hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.Rất nhiều thầy trò bên dưới nhìn thấy Diệp Thiên thì đều hô lên đầy vui mừng.Trước đó Quỷ Vương Tương Tây và Lư Chính Vũ ra tay, từ đầu tới cuối chỉ có Quỷ Vương Đoạt Phách và Lư Chính Vũđấu nhau, còn Quỷ Vương Phệ Nhật thì đứng bên cạnh quan sát.Còn lúc này, Diệp Thiên khi mới chỉ xuất có hai chiêu mà đã khiến cả hai Quỷ Vương phải sát cánh chống lại. Rõ ràng Diệp Thiên đã trấn nhiếp bọn họ và khả năng trấn nhiếp này mạnh hơn của Lư Chính Vũ rất nhiều.Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đàn anh trước đó từng làm mưa làm gió ở Tam Trung nhưng rồi biết mất không để lại dấu vết gì giờ đây lại có khả năng đáng sợ như vậy.“Vụt!Ánh mắt Diệp Thiên thản nhiên, ngọn lửa hiện ra trong mắt càng lúc càng bùng cháy và từ lòng bàn tay tạo ra hai lưỡi lửa lớn.
Chương 1677
Nghe khẩu khí của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu muốn sử dụng hai người bọn họ để thử nghiệm cho lĩnh vực của mình. Điều này có nghĩa là trước đó Diệp Thiên chưa từng thi triển bao giờ và chứng tỏ Diệp Thiên là một vương cấp mới.
Nhưng sao có thể như vậy được chứ. Nếu như Diệp Thiên là một người mới gia nhập vương cấp, mới tu thành lĩnh vực thì sao có thể sở hữu được sức mạnh có thể địch nổi với một vương cấp đã tồn tại hàng trăm năm như bọn họ?
Bất kể là sức phá hủy hay là độ tinh thuần của chân nguyên thì Diệp Thiên đều không giống như một vương cấp mới, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ.
Diệp Thiên khẽ mỉm cười, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ. Tính ra đúng là tu vi hiện tại của cậu vẫn chưa đạt tới vương cấp. Mặc dù cậu có thể địch lại phần lớn những người thuộc cảnh giới vương cấp khác nhưng cậu chưa bao giờ thể hiện lĩnh vực của mình, hay nói cách khác cậu vẫn chưa sở hữu lĩnh vực của mình.
Thế nhưng từ lần đầu tiên va chạm với vương cấp cho tới sau này khi đấu nhau với vô số vương cấp hàng trăm năm khác và đến hôm nay khi quan sát cuộc chiến giữa Lưu Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thì cuối cùng cậu đã có sự cảm ngộ đặc biệt sâu sắc về lĩnh vực của mình.
Lúc này, cậu một chọi hai, bên dưới còn có rất nhiều thầy cô và học sinh.
Nếu như không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ bị Quỷ Vương Tương Tây tìm được cơ hội và bắt người làm con tim để
uy hiếp cậu.
Quỷ Vương Tương Tây định làm hại cậu là điều khó càng thêm khó, nhưng hàng nghìn thầy trò trường Tam Trung ở dưới kia, muốn họ bị thương thì dễ như trở bàn tay, dù Diệp Thiên có cẩn thận thế nào thì việc bảo vệ những người kia còn nguyên vẹn cũng là điều mà cậu không dám chắc.
Vì vậy những gì Diệp Thiên cần làm bây giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh và vừa hay lĩnh vực mà cậu mới cảm ngộ có thể sử dụng được.
“Lĩnh vực này, tôi chưa từng thi triển trước mặt người khác. Hôm nay lấy mạng của các người ra làm quà chúc mừng cho sự ra đời của nó!”
Diệp Thiên đạp chân trong không gian, đôi mắt ánh lên ngọn lửa.
“Cậu nói cái gì?”
Vương Quỷ Đoạt Hồn và Vương Quỷ Phệ Nhật tỏ ra tức giận, luồng sang trên người bùng phát. Bọn họ đã đứng gộp vào một chỗ, rõ ràng là đang chuẩn bị cùng ra tay.
Mặc dù bọn họ không biết lĩnh vực của Diệp Thiên là gì nhưng lúc này bản năng nói cho bọn họ biết rằng nguy hiếm đang cận kề.
Người thanh niên trước mặt đáng sợ hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.
Rất nhiều thầy trò bên dưới nhìn thấy Diệp Thiên thì đều hô lên đầy vui mừng.
Trước đó Quỷ Vương Tương Tây và Lư Chính Vũ ra tay, từ đầu tới cuối chỉ có Quỷ Vương Đoạt Phách và Lư Chính Vũ
đấu nhau, còn Quỷ Vương Phệ Nhật thì đứng bên cạnh quan sát.
Còn lúc này, Diệp Thiên khi mới chỉ xuất có hai chiêu mà đã khiến cả hai Quỷ Vương phải sát cánh chống lại. Rõ ràng Diệp Thiên đã trấn nhiếp bọn họ và khả năng trấn nhiếp này mạnh hơn của Lư Chính Vũ rất nhiều.
Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đàn anh trước đó từng làm mưa làm gió ở Tam Trung nhưng rồi biết mất không để lại dấu vết gì giờ đây lại có khả năng đáng sợ như vậy.
“Vụt!
Ánh mắt Diệp Thiên thản nhiên, ngọn lửa hiện ra trong mắt càng lúc càng bùng cháy và từ lòng bàn tay tạo ra hai lưỡi lửa lớn.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1677Nghe khẩu khí của Diệp Thiên thì có vẻ như cậu muốn sử dụng hai người bọn họ để thử nghiệm cho lĩnh vực của mình. Điều này có nghĩa là trước đó Diệp Thiên chưa từng thi triển bao giờ và chứng tỏ Diệp Thiên là một vương cấp mới.Nhưng sao có thể như vậy được chứ. Nếu như Diệp Thiên là một người mới gia nhập vương cấp, mới tu thành lĩnh vực thì sao có thể sở hữu được sức mạnh có thể địch nổi với một vương cấp đã tồn tại hàng trăm năm như bọn họ?Bất kể là sức phá hủy hay là độ tinh thuần của chân nguyên thì Diệp Thiên đều không giống như một vương cấp mới, điều này khiến cho bọn họ cảm thấy nghi ngờ.Diệp Thiên khẽ mỉm cười, đôi mắt phát ra ánh sáng rực rỡ. Tính ra đúng là tu vi hiện tại của cậu vẫn chưa đạt tới vương cấp. Mặc dù cậu có thể địch lại phần lớn những người thuộc cảnh giới vương cấp khác nhưng cậu chưa bao giờ thể hiện lĩnh vực của mình, hay nói cách khác cậu vẫn chưa sở hữu lĩnh vực của mình.Thế nhưng từ lần đầu tiên va chạm với vương cấp cho tới sau này khi đấu nhau với vô số vương cấp hàng trăm năm khác và đến hôm nay khi quan sát cuộc chiến giữa Lưu Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thì cuối cùng cậu đã có sự cảm ngộ đặc biệt sâu sắc về lĩnh vực của mình.Lúc này, cậu một chọi hai, bên dưới còn có rất nhiều thầy cô và học sinh.Nếu như không cẩn thận thì rất có khả năng sẽ bị Quỷ Vương Tương Tây tìm được cơ hội và bắt người làm con tim đểuy hiếp cậu.Quỷ Vương Tương Tây định làm hại cậu là điều khó càng thêm khó, nhưng hàng nghìn thầy trò trường Tam Trung ở dưới kia, muốn họ bị thương thì dễ như trở bàn tay, dù Diệp Thiên có cẩn thận thế nào thì việc bảo vệ những người kia còn nguyên vẹn cũng là điều mà cậu không dám chắc.Vì vậy những gì Diệp Thiên cần làm bây giờ chính là đánh nhanh thắng nhanh và vừa hay lĩnh vực mà cậu mới cảm ngộ có thể sử dụng được.“Lĩnh vực này, tôi chưa từng thi triển trước mặt người khác. Hôm nay lấy mạng của các người ra làm quà chúc mừng cho sự ra đời của nó!”Diệp Thiên đạp chân trong không gian, đôi mắt ánh lên ngọn lửa.“Cậu nói cái gì?”Vương Quỷ Đoạt Hồn và Vương Quỷ Phệ Nhật tỏ ra tức giận, luồng sang trên người bùng phát. Bọn họ đã đứng gộp vào một chỗ, rõ ràng là đang chuẩn bị cùng ra tay.Mặc dù bọn họ không biết lĩnh vực của Diệp Thiên là gì nhưng lúc này bản năng nói cho bọn họ biết rằng nguy hiếm đang cận kề.Người thanh niên trước mặt đáng sợ hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng.Rất nhiều thầy trò bên dưới nhìn thấy Diệp Thiên thì đều hô lên đầy vui mừng.Trước đó Quỷ Vương Tương Tây và Lư Chính Vũ ra tay, từ đầu tới cuối chỉ có Quỷ Vương Đoạt Phách và Lư Chính Vũđấu nhau, còn Quỷ Vương Phệ Nhật thì đứng bên cạnh quan sát.Còn lúc này, Diệp Thiên khi mới chỉ xuất có hai chiêu mà đã khiến cả hai Quỷ Vương phải sát cánh chống lại. Rõ ràng Diệp Thiên đã trấn nhiếp bọn họ và khả năng trấn nhiếp này mạnh hơn của Lư Chính Vũ rất nhiều.Bọn họ khó có thể tưởng tượng được, đàn anh trước đó từng làm mưa làm gió ở Tam Trung nhưng rồi biết mất không để lại dấu vết gì giờ đây lại có khả năng đáng sợ như vậy.“Vụt!Ánh mắt Diệp Thiên thản nhiên, ngọn lửa hiện ra trong mắt càng lúc càng bùng cháy và từ lòng bàn tay tạo ra hai lưỡi lửa lớn.