Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1709

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1709Tiếng cười vang khắp tầng hai, mỗi người nghe thấy đều nổi da gà.Chục giây sau, tiếng cười dừng lại, người thanh niên lao xuống khỏi tầng hai, chỉ còn âm thanh điên cuồng là vẫn vang vọng.“Diệp Lăng Thiên, tu vi của tôi là do sư phụ đích thân chỉ dạy, cậu dám phế bỏ thì chắc chắn sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu!’“Ngày mai sư phụ sẽ có mặt tại Lư Thành, tôi nhất định sẽ cầu xin sư phụ làm điều tương tự là phê’ bỏ võ mạch của chính cậu!”“Hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của mình đi! Ha ha!”Người đàn ông tóc đen lết cơ thế của mình chật vật rời đi, chỉ còn lại giọng nói là vẫn vang vọng trong căn phòng.Diệp Thiên nghe thấy vậy thì không đế ý nhiều, chỉ nắm bắt những thông tin quan trọng nhất.“Ngày mai đáp xuống Lư Thành sao?”Với tu vi đỉnh phong siêu phàm lương phẩm của người thanh niên thì Diệp Thiên sớm đã đoán ra sư phụ cửa hắn chắc chắn phải là vương cấp. Giờ nghe thanh niên này nói rằng ngày mai sư phụ của hắn sẽ tới Lư Thành thì xem ra rất có khả năng sư phụ của hắn chính là một trong bốn vị vương cấp trăm năm.Diệp Thiên thu ánh nhìn, giơ tay lên, ly trà lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống thùng rác.Đối với cậu mà nói, vương cấp hàng trăm năm thì đến cả tư cách để cậu coi trọng cũng không có. Điều mà cậu lo lắngbây giờ chính là người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp trước đó.“Đàn anh Diệp Thiên, vừa rồi bọn em đã bị làm sao vậy?”Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi bừng tỉnh, vội vàng quay lại nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.“Không có gì, bị trúng thuật thôi miên của người khác mà thôi!”Diệp Thiên rót cho mình một ly rượu, trả lời một cách thản nhiên.Hai cô gái kinh hoàng và càng lúc càng tỏ ra cảm kích Diệp Thiên hơn.Bọn họ biết, nếu như tối nay không có Diệp Thiên ở đây thì thứ mà bọn họ đối đầu e rằng sẽ là ác mộng khó có thế tưởng tượng nổi.Mười một giờ tối, Diệp Thiên dưới vô sổ ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên cùng năm cô gái ra khỏi cửa, sau khi đưa bốn cô gái kia về, chỉ còn lại Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt.“Khuya rồi, cô còn không mau lên xe!”Diệp Thiên quay lại nhìn với ánh mắt sâu xa.Do tác dụng của hơi men, khuôn mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi ửng đỏ nhưng đôi mắt thì vẫn vô cùng tinh tường. Cô ấy nhìn về con sống phía trước bằng ánh mắt sâu thăm thảm.“Tôi muốn đi dọc theo con sông này về nhà, anh có thế đi cùng tôi không?”Tiếu Văn Nguyệt quay qua như khẩn cầu Diệp Thiên.Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, ánh mắt vô cùng điềm đạm: “Từ đây trở về biệt thự ít nhất cũng một tiếng đồng hồ, với trạng thái hiện tại của cô thì tôi không đồng ý làm như vậy!”Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Thiên và im lặng rồi thở dài.“Diệp Thiên, anh biết không? Có nhiều khi tôi thật sự ngưỡng mộ Hoa Lộng Ảnh”Cô ấy nhìn mặt sông bình lặng và lắc đầu cười khổ.“Bởi vì bất luận lúc nào, bất luận trong tình huống nào thì anh cũng không hề đối xử lạnh lùng với cô ấy. Dù cô ấy có lại sai bất cứ điều gì thì cuối cùng anh đều lựa chọn khoan dung!”

Chương 1709

Tiếng cười vang khắp tầng hai, mỗi người nghe thấy đều nổi da gà.

Chục giây sau, tiếng cười dừng lại, người thanh niên lao xuống khỏi tầng hai, chỉ còn âm thanh điên cuồng là vẫn vang vọng.

“Diệp Lăng Thiên, tu vi của tôi là do sư phụ đích thân chỉ dạy, cậu dám phế bỏ thì chắc chắn sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu!’

“Ngày mai sư phụ sẽ có mặt tại Lư Thành, tôi nhất định sẽ cầu xin sư phụ làm điều tương tự là phê’ bỏ võ mạch của chính cậu!”

“Hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của mình đi! Ha ha!”

Người đàn ông tóc đen lết cơ thế của mình chật vật rời đi, chỉ còn lại giọng nói là vẫn vang vọng trong căn phòng.

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì không đế ý nhiều, chỉ nắm bắt những thông tin quan trọng nhất.

“Ngày mai đáp xuống Lư Thành sao?”

Với tu vi đỉnh phong siêu phàm lương phẩm của người thanh niên thì Diệp Thiên sớm đã đoán ra sư phụ cửa hắn chắc chắn phải là vương cấp. Giờ nghe thanh niên này nói rằng ngày mai sư phụ của hắn sẽ tới Lư Thành thì xem ra rất có khả năng sư phụ của hắn chính là một trong bốn vị vương cấp trăm năm.

Diệp Thiên thu ánh nhìn, giơ tay lên, ly trà lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống thùng rác.

Đối với cậu mà nói, vương cấp hàng trăm năm thì đến cả tư cách để cậu coi trọng cũng không có. Điều mà cậu lo lắng

bây giờ chính là người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp trước đó.

“Đàn anh Diệp Thiên, vừa rồi bọn em đã bị làm sao vậy?”

Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi bừng tỉnh, vội vàng quay lại nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.

“Không có gì, bị trúng thuật thôi miên của người khác mà thôi!”

Diệp Thiên rót cho mình một ly rượu, trả lời một cách thản nhiên.

Hai cô gái kinh hoàng và càng lúc càng tỏ ra cảm kích Diệp Thiên hơn.

Bọn họ biết, nếu như tối nay không có Diệp Thiên ở đây thì thứ mà bọn họ đối đầu e rằng sẽ là ác mộng khó có thế tưởng tượng nổi.

Mười một giờ tối, Diệp Thiên dưới vô sổ ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên cùng năm cô gái ra khỏi cửa, sau khi đưa bốn cô gái kia về, chỉ còn lại Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt.

“Khuya rồi, cô còn không mau lên xe!”

Diệp Thiên quay lại nhìn với ánh mắt sâu xa.

Do tác dụng của hơi men, khuôn mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi ửng đỏ nhưng đôi mắt thì vẫn vô cùng tinh tường. Cô ấy nhìn về con sống phía trước bằng ánh mắt sâu thăm thảm.

“Tôi muốn đi dọc theo con sông này về nhà, anh có thế đi cùng tôi không?”

Tiếu Văn Nguyệt quay qua như khẩn cầu Diệp Thiên.

Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, ánh mắt vô cùng điềm đạm: “Từ đây trở về biệt thự ít nhất cũng một tiếng đồng hồ, với trạng thái hiện tại của cô thì tôi không đồng ý làm như vậy!”

Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Thiên và im lặng rồi thở dài.

“Diệp Thiên, anh biết không? Có nhiều khi tôi thật sự ngưỡng mộ Hoa Lộng Ảnh”

Cô ấy nhìn mặt sông bình lặng và lắc đầu cười khổ.

“Bởi vì bất luận lúc nào, bất luận trong tình huống nào thì anh cũng không hề đối xử lạnh lùng với cô ấy. Dù cô ấy có lại sai bất cứ điều gì thì cuối cùng anh đều lựa chọn khoan dung!”

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1709Tiếng cười vang khắp tầng hai, mỗi người nghe thấy đều nổi da gà.Chục giây sau, tiếng cười dừng lại, người thanh niên lao xuống khỏi tầng hai, chỉ còn âm thanh điên cuồng là vẫn vang vọng.“Diệp Lăng Thiên, tu vi của tôi là do sư phụ đích thân chỉ dạy, cậu dám phế bỏ thì chắc chắn sư phụ tôi sẽ không tha cho cậu!’“Ngày mai sư phụ sẽ có mặt tại Lư Thành, tôi nhất định sẽ cầu xin sư phụ làm điều tương tự là phê’ bỏ võ mạch của chính cậu!”“Hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng của mình đi! Ha ha!”Người đàn ông tóc đen lết cơ thế của mình chật vật rời đi, chỉ còn lại giọng nói là vẫn vang vọng trong căn phòng.Diệp Thiên nghe thấy vậy thì không đế ý nhiều, chỉ nắm bắt những thông tin quan trọng nhất.“Ngày mai đáp xuống Lư Thành sao?”Với tu vi đỉnh phong siêu phàm lương phẩm của người thanh niên thì Diệp Thiên sớm đã đoán ra sư phụ cửa hắn chắc chắn phải là vương cấp. Giờ nghe thanh niên này nói rằng ngày mai sư phụ của hắn sẽ tới Lư Thành thì xem ra rất có khả năng sư phụ của hắn chính là một trong bốn vị vương cấp trăm năm.Diệp Thiên thu ánh nhìn, giơ tay lên, ly trà lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống thùng rác.Đối với cậu mà nói, vương cấp hàng trăm năm thì đến cả tư cách để cậu coi trọng cũng không có. Điều mà cậu lo lắngbây giờ chính là người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp trước đó.“Đàn anh Diệp Thiên, vừa rồi bọn em đã bị làm sao vậy?”Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi bừng tỉnh, vội vàng quay lại nhìn Diệp Thiên với vẻ nghi ngờ.“Không có gì, bị trúng thuật thôi miên của người khác mà thôi!”Diệp Thiên rót cho mình một ly rượu, trả lời một cách thản nhiên.Hai cô gái kinh hoàng và càng lúc càng tỏ ra cảm kích Diệp Thiên hơn.Bọn họ biết, nếu như tối nay không có Diệp Thiên ở đây thì thứ mà bọn họ đối đầu e rằng sẽ là ác mộng khó có thế tưởng tượng nổi.Mười một giờ tối, Diệp Thiên dưới vô sổ ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên cùng năm cô gái ra khỏi cửa, sau khi đưa bốn cô gái kia về, chỉ còn lại Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt.“Khuya rồi, cô còn không mau lên xe!”Diệp Thiên quay lại nhìn với ánh mắt sâu xa.Do tác dụng của hơi men, khuôn mặt Tiếu Văn Nguyệt hơi ửng đỏ nhưng đôi mắt thì vẫn vô cùng tinh tường. Cô ấy nhìn về con sống phía trước bằng ánh mắt sâu thăm thảm.“Tôi muốn đi dọc theo con sông này về nhà, anh có thế đi cùng tôi không?”Tiếu Văn Nguyệt quay qua như khẩn cầu Diệp Thiên.Diệp Thiên đút một tay vào túi áo, ánh mắt vô cùng điềm đạm: “Từ đây trở về biệt thự ít nhất cũng một tiếng đồng hồ, với trạng thái hiện tại của cô thì tôi không đồng ý làm như vậy!”Tiếu Văn Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Thiên và im lặng rồi thở dài.“Diệp Thiên, anh biết không? Có nhiều khi tôi thật sự ngưỡng mộ Hoa Lộng Ảnh”Cô ấy nhìn mặt sông bình lặng và lắc đầu cười khổ.“Bởi vì bất luận lúc nào, bất luận trong tình huống nào thì anh cũng không hề đối xử lạnh lùng với cô ấy. Dù cô ấy có lại sai bất cứ điều gì thì cuối cùng anh đều lựa chọn khoan dung!”

Chương 1709