Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1723
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1723Một nhóc con đời sau nhỏ hơn bọn họ một hai trăm tuổi lại có thực lực hơn ông ta mấy bậc, ai có thể chấp nhận điều này?Ba người còn lại cũng nhìn Lư Chính Vũ, đều muốn tìm ra dấu vết gì đó trên khuôn mặt ông ta, bọn họ cũng không cho rằng chuyện này là sự thật.Nhưng sắc mặt Lư Chính Vũ vẫn như cũ, đều là nghiêm túc.“Anh Liên, ông cũng biết rằng chúng ta đã quen biết hơn trăm năm rồi, vậy ông càng phải hiểu rõ con người của tôi, từ ngày đầu tiên quen biết các ông, tôi từng nói dối lời nào chưa?”ồng ta nhìn Diệp Thiên rồi lại dời mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Bích Ba Yên Khách.“Diệp Đế Vương không chỉ giết chết Quỷ Vương Tương Tây, hơn nữa còn xé rách lĩnh vực của bọn họ, lấy một địch hai, tôi đã nói đến nước này, nếu như ông cho rằng mình mạnh hơn Quỷ Vương Tương Tây thì có thể ra tay, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, bầu không khí trong đình nghỉ mát hình bát giác như bị đông cứng lại, chỉ có một mình Diệp Thiên vẫn rót trà thưởng thức, hưởng thụ lá trà hảo hạng của miền nam đất nước này.Đôi mắt Bích Ba Yên Khách nheo lại, bên trong mang theo rung động rất nhỏ, quả thật là vậy, từ ngày đầu tiên ông ta quen biết Lư Chính Vũ đến giờ, Lư Chính Vũ chưa từng nói dối một lời, vẫn luôn nói lời thật lòng, lời của Lư Chính Vũ, ông ta không thể không tin.Như vậy, người đánh chết Quỷ Vương Tương Tây quả thật là Diệp Thiên này, ông ta không nhịn được chấn động trong lòng, rốt cuộc thực lực của Diệp Thiên mạnh đến nhường nào?Đình nghỉ mát im lặng hồi lâu, cuối cùng Bích Ba Yên Khách buông tẩu thuốc trong tay xuống.“Trong buổi đấu giá một tiếng sau, làm phiền Lư lão dặn dò con cháu nhà họ Lư các ông, nhất định phải mang ‘món đồ kia’ đến, ông hẳn phải rõ ràng, tôi là vì thứ này mà đến!”ông ta nói xong, ánh mắt quét về phía Diệp Thiên, nơi sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ kiêng kị, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, chuyện giữa tôi và cậu chưa xong đâu!”Vừa dứt lời, cả người ông ta nhảy vọt bay lên chín tầng trời, thoáng cái đã biến mất khỏi không trung phía trên khách sạn.Sau khi Bích Ba Yên Khách rời đi, ba người khác cũng rối rít đứng dậy.“Anh Lư, đến cấp độ này của chúng ta đã sớm không để tiền tài quyền thế vào trong mắt, thứ chúng ta theo đuổi chỉ có võ đạo và sinh mạng, ông rất rõ ràng món đồ kia có ý nghĩa như thế nào đối với tôi!”“Nhà họ Lư các ông đã có được ‘món đồ kia’, nhưng ông không thể hiểu thấu, vậy thì giao cho người có duyên đi!”“Nếu như buổi đấu giá hôm nay không nhìn thấy ‘món đồ kia’, vậy đừng trách tôi không đế ý đến tình cảm bạn bè, náo loạn nhà họ Lư ông!”Ông lão áo lam nhiều tuổi nhất khẽ vuốt chòm râu, nghiêm mặt nói xong với Lư Chính Vũ rồi phi thân phóng lên tận trời, hóa thành luồng sáng đỏ rực bay đi mất.Hai người còn lại, mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng đối mắt với Lư Chính Vũ, sau đó mỗi người một hướng, ngự không rời đi.Vổn là sáu người ngồi trong đình nghỉ mát hình bát giác, nhất thời người đi nhà trống, chỉ còn hai người Diệp Thiên và Lư Chính Vũ.Lư Chính Vũ nhìn phương hướng bốn người rời đi, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì, lặng lẽ hồi lâu, lúc này ông ta mới ngồi xuống, lại phát hiện bình trà đã trống trơn, cũng hơi ngạc nhiên.“Lâu rồi chưa uống trà, trà hảo hạng thế này, quả thật rất hiếm thấy!”
Chương 1723
Một nhóc con đời sau nhỏ hơn bọn họ một hai trăm tuổi lại có thực lực hơn ông ta mấy bậc, ai có thể chấp nhận điều này?
Ba người còn lại cũng nhìn Lư Chính Vũ, đều muốn tìm ra dấu vết gì đó trên khuôn mặt ông ta, bọn họ cũng không cho rằng chuyện này là sự thật.
Nhưng sắc mặt Lư Chính Vũ vẫn như cũ, đều là nghiêm túc.
“Anh Liên, ông cũng biết rằng chúng ta đã quen biết hơn trăm năm rồi, vậy ông càng phải hiểu rõ con người của tôi, từ ngày đầu tiên quen biết các ông, tôi từng nói dối lời nào chưa?”
ồng ta nhìn Diệp Thiên rồi lại dời mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Bích Ba Yên Khách.
“Diệp Đế Vương không chỉ giết chết Quỷ Vương Tương Tây, hơn nữa còn xé rách lĩnh vực của bọn họ, lấy một địch hai, tôi đã nói đến nước này, nếu như ông cho rằng mình mạnh hơn Quỷ Vương Tương Tây thì có thể ra tay, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, bầu không khí trong đình nghỉ mát hình bát giác như bị đông cứng lại, chỉ có một mình Diệp Thiên vẫn rót trà thưởng thức, hưởng thụ lá trà hảo hạng của miền nam đất nước này.
Đôi mắt Bích Ba Yên Khách nheo lại, bên trong mang theo rung động rất nhỏ, quả thật là vậy, từ ngày đầu tiên ông ta quen biết Lư Chính Vũ đến giờ, Lư Chính Vũ chưa từng nói dối một lời, vẫn luôn nói lời thật lòng, lời của Lư Chính Vũ, ông ta không thể không tin.
Như vậy, người đánh chết Quỷ Vương Tương Tây quả thật là Diệp Thiên này, ông ta không nhịn được chấn động trong lòng, rốt cuộc thực lực của Diệp Thiên mạnh đến nhường nào?
Đình nghỉ mát im lặng hồi lâu, cuối cùng Bích Ba Yên Khách buông tẩu thuốc trong tay xuống.
“Trong buổi đấu giá một tiếng sau, làm phiền Lư lão dặn dò con cháu nhà họ Lư các ông, nhất định phải mang ‘món đồ kia’ đến, ông hẳn phải rõ ràng, tôi là vì thứ này mà đến!”
ông ta nói xong, ánh mắt quét về phía Diệp Thiên, nơi sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ kiêng kị, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, chuyện giữa tôi và cậu chưa xong đâu!”
Vừa dứt lời, cả người ông ta nhảy vọt bay lên chín tầng trời, thoáng cái đã biến mất khỏi không trung phía trên khách sạn.
Sau khi Bích Ba Yên Khách rời đi, ba người khác cũng rối rít đứng dậy.
“Anh Lư, đến cấp độ này của chúng ta đã sớm không để tiền tài quyền thế vào trong mắt, thứ chúng ta theo đuổi chỉ có võ đạo và sinh mạng, ông rất rõ ràng món đồ kia có ý nghĩa như thế nào đối với tôi!”
“Nhà họ Lư các ông đã có được ‘món đồ kia’, nhưng ông không thể hiểu thấu, vậy thì giao cho người có duyên đi!”
“Nếu như buổi đấu giá hôm nay không nhìn thấy ‘món đồ kia’, vậy đừng trách tôi không đế ý đến tình cảm bạn bè, náo loạn nhà họ Lư ông!”
Ông lão áo lam nhiều tuổi nhất khẽ vuốt chòm râu, nghiêm mặt nói xong với Lư Chính Vũ rồi phi thân phóng lên tận trời, hóa thành luồng sáng đỏ rực bay đi mất.
Hai người còn lại, mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng đối mắt với Lư Chính Vũ, sau đó mỗi người một hướng, ngự không rời đi.
Vổn là sáu người ngồi trong đình nghỉ mát hình bát giác, nhất thời người đi nhà trống, chỉ còn hai người Diệp Thiên và Lư Chính Vũ.
Lư Chính Vũ nhìn phương hướng bốn người rời đi, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì, lặng lẽ hồi lâu, lúc này ông ta mới ngồi xuống, lại phát hiện bình trà đã trống trơn, cũng hơi ngạc nhiên.
“Lâu rồi chưa uống trà, trà hảo hạng thế này, quả thật rất hiếm thấy!”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1723Một nhóc con đời sau nhỏ hơn bọn họ một hai trăm tuổi lại có thực lực hơn ông ta mấy bậc, ai có thể chấp nhận điều này?Ba người còn lại cũng nhìn Lư Chính Vũ, đều muốn tìm ra dấu vết gì đó trên khuôn mặt ông ta, bọn họ cũng không cho rằng chuyện này là sự thật.Nhưng sắc mặt Lư Chính Vũ vẫn như cũ, đều là nghiêm túc.“Anh Liên, ông cũng biết rằng chúng ta đã quen biết hơn trăm năm rồi, vậy ông càng phải hiểu rõ con người của tôi, từ ngày đầu tiên quen biết các ông, tôi từng nói dối lời nào chưa?”ồng ta nhìn Diệp Thiên rồi lại dời mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Bích Ba Yên Khách.“Diệp Đế Vương không chỉ giết chết Quỷ Vương Tương Tây, hơn nữa còn xé rách lĩnh vực của bọn họ, lấy một địch hai, tôi đã nói đến nước này, nếu như ông cho rằng mình mạnh hơn Quỷ Vương Tương Tây thì có thể ra tay, tôi tuyệt đối không ngăn cản!”Tất cả mọi người ở đây đều im lặng, bầu không khí trong đình nghỉ mát hình bát giác như bị đông cứng lại, chỉ có một mình Diệp Thiên vẫn rót trà thưởng thức, hưởng thụ lá trà hảo hạng của miền nam đất nước này.Đôi mắt Bích Ba Yên Khách nheo lại, bên trong mang theo rung động rất nhỏ, quả thật là vậy, từ ngày đầu tiên ông ta quen biết Lư Chính Vũ đến giờ, Lư Chính Vũ chưa từng nói dối một lời, vẫn luôn nói lời thật lòng, lời của Lư Chính Vũ, ông ta không thể không tin.Như vậy, người đánh chết Quỷ Vương Tương Tây quả thật là Diệp Thiên này, ông ta không nhịn được chấn động trong lòng, rốt cuộc thực lực của Diệp Thiên mạnh đến nhường nào?Đình nghỉ mát im lặng hồi lâu, cuối cùng Bích Ba Yên Khách buông tẩu thuốc trong tay xuống.“Trong buổi đấu giá một tiếng sau, làm phiền Lư lão dặn dò con cháu nhà họ Lư các ông, nhất định phải mang ‘món đồ kia’ đến, ông hẳn phải rõ ràng, tôi là vì thứ này mà đến!”ông ta nói xong, ánh mắt quét về phía Diệp Thiên, nơi sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ kiêng kị, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Diệp Lăng Thiên, chuyện giữa tôi và cậu chưa xong đâu!”Vừa dứt lời, cả người ông ta nhảy vọt bay lên chín tầng trời, thoáng cái đã biến mất khỏi không trung phía trên khách sạn.Sau khi Bích Ba Yên Khách rời đi, ba người khác cũng rối rít đứng dậy.“Anh Lư, đến cấp độ này của chúng ta đã sớm không để tiền tài quyền thế vào trong mắt, thứ chúng ta theo đuổi chỉ có võ đạo và sinh mạng, ông rất rõ ràng món đồ kia có ý nghĩa như thế nào đối với tôi!”“Nhà họ Lư các ông đã có được ‘món đồ kia’, nhưng ông không thể hiểu thấu, vậy thì giao cho người có duyên đi!”“Nếu như buổi đấu giá hôm nay không nhìn thấy ‘món đồ kia’, vậy đừng trách tôi không đế ý đến tình cảm bạn bè, náo loạn nhà họ Lư ông!”Ông lão áo lam nhiều tuổi nhất khẽ vuốt chòm râu, nghiêm mặt nói xong với Lư Chính Vũ rồi phi thân phóng lên tận trời, hóa thành luồng sáng đỏ rực bay đi mất.Hai người còn lại, mặc dù không nói lời nào, nhưng cũng đối mắt với Lư Chính Vũ, sau đó mỗi người một hướng, ngự không rời đi.Vổn là sáu người ngồi trong đình nghỉ mát hình bát giác, nhất thời người đi nhà trống, chỉ còn hai người Diệp Thiên và Lư Chính Vũ.Lư Chính Vũ nhìn phương hướng bốn người rời đi, ánh mắt thăm thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì, lặng lẽ hồi lâu, lúc này ông ta mới ngồi xuống, lại phát hiện bình trà đã trống trơn, cũng hơi ngạc nhiên.“Lâu rồi chưa uống trà, trà hảo hạng thế này, quả thật rất hiếm thấy!”