Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1728
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1728Cậu ưỡn người, ánh mắt trông vô cùng điềm đạm.“Thầy Lư, chuyện này không cần thầy phải lo lắng nhiều!”“Tôi đã hứa với tướng Lương thì dù có là hang cọp tôi cũng sẽ liều một phen!”“Huống hồ…”Cậu đanh mắt, một luồng khí tức xông lên trời.“Chuyện này tôi không thể đứng ngoài!”Lư Chính Vũ có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy rực từ nơi sâu thẳm trong mắt Diệp Thiên, ông ta khẽ nheo mắt và gật đầu.“Nếu đã như vậy thì phiền tới Diệp đế vương rồi!”“Đương nhiên, cậu cũng không cần quá lo lắng, những kẻ mạnh trong liên minh võ thuật cũng đang trên đường tới Lư Thành. Đợi bọn họ có mặt thì dù có là bốn vị vương cấp vừa rồi cũng không dám khinh suất.Diệp Thiên xua tay làm như không nghe thấy.“Thầy Lư, tôi không cần ai giúp đỡ cả, giờ thứ duy nhất mà tôi muốn biết là quá trình diễn ra buổi đấu giá!”“Những buổi đấu giá thông thường thì giá cả sẽ quyết định sự thắng thua, dùng tiền tài để phân cao thấp, nhưng đối với thanh kiếm tiên – một vật báu của giới võ thuật như thế này thì e rằng không thể dùng tiền để định vị giá trị của nó được!”Lúc này điều mà Diệp Thiên muốn biết đó là trong buổi đấu giá làm thế nào có thể lấy được thanh kiếm đó.Lư Chính Vũ nghe thấy vậy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn.“Tôi đã có sự sắp xếp cho chuyện này rồi!”“Lát nữa trong buổi đấu giá, khi tới đấu giá thanh kiếm tôi sẽ thay đổi quy tắc, dừng việc hô giá, mà để cho những người có mặt lấy ra mỗi người một món bảo vật của mình!”“Tôi sẽ dựa vào giá trị của những bảo vật đó cũng như sở thích thì quyết định sẽ lấy món nào và người bỏ ra món bảo vật đó sẽ nhận được thanh kiếm!”Ông ta nhìn Diệp Thiên và cười: “Đương nhiên đây là quy tắc hình thức mà thôi, bất luận bọn họ lấy ra bảo vật quý giá tới đâu và dù cậu chỉ lấy ra một hòn đá bình thường thì thanh kiếm này tôi đều sẽ giao cho cậu!”Diệp Thiên uống cạn ly trà gật đầu.Cảm giác đi cửa sau này đúng là xảy ra lần đầu trong lịch sử.Hai người ngồi thêm 40 phút nữa ở chòi nghỉ bát giác, khi còn cách buổi đấu giá bắt đầu tầm 20 phút thì bọn họ mới đứng dậy ra khỏi cửa và đi về phía khách sạn Hạo Nguyên.Lúc này trước cổng khách sạn Hạo Nguyên vô số nam nữ mặc đồ cổ trang với tuổi tác khác biệt đang lần lượt đi vào trong khách sạn.Điều kỳ lạ là những người này có người thì tay cầm phất trần, có người thì mặc áo bào hoặc áo hòa thượng, có người thì là thanh niên đeo kiếm sau lưng, có người thì là cô gái đeo theo thanh sáo ngọc, kiểu nào cũng có nhìn trông như một lễ hội thời trang trong thời hiện đại vậy.Thế nhưng những nhân viên phục vụ của khách sạn Hạo Nguyên, không có ai là dám tỏ ra khinh thường những người này. Tất cả đều lũ lượt rót nước bưng trà với thái độ vô cùng cẩn nhận như sợ sẽ đụng phải bất cứ ai trong số họ.
Chương 1728
Cậu ưỡn người, ánh mắt trông vô cùng điềm đạm.
“Thầy Lư, chuyện này không cần thầy phải lo lắng nhiều!”
“Tôi đã hứa với tướng Lương thì dù có là hang cọp tôi cũng sẽ liều một phen!”
“Huống hồ…”
Cậu đanh mắt, một luồng khí tức xông lên trời.
“Chuyện này tôi không thể đứng ngoài!”
Lư Chính Vũ có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy rực từ nơi sâu thẳm trong mắt Diệp Thiên, ông ta khẽ nheo mắt và gật đầu.
“Nếu đã như vậy thì phiền tới Diệp đế vương rồi!”
“Đương nhiên, cậu cũng không cần quá lo lắng, những kẻ mạnh trong liên minh võ thuật cũng đang trên đường tới Lư Thành. Đợi bọn họ có mặt thì dù có là bốn vị vương cấp vừa rồi cũng không dám khinh suất.
Diệp Thiên xua tay làm như không nghe thấy.
“Thầy Lư, tôi không cần ai giúp đỡ cả, giờ thứ duy nhất mà tôi muốn biết là quá trình diễn ra buổi đấu giá!”
“Những buổi đấu giá thông thường thì giá cả sẽ quyết định sự thắng thua, dùng tiền tài để phân cao thấp, nhưng đối với thanh kiếm tiên – một vật báu của giới võ thuật như thế này thì e rằng không thể dùng tiền để định vị giá trị của nó được!”
Lúc này điều mà Diệp Thiên muốn biết đó là trong buổi đấu giá làm thế nào có thể lấy được thanh kiếm đó.
Lư Chính Vũ nghe thấy vậy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Tôi đã có sự sắp xếp cho chuyện này rồi!”
“Lát nữa trong buổi đấu giá, khi tới đấu giá thanh kiếm tôi sẽ thay đổi quy tắc, dừng việc hô giá, mà để cho những người có mặt lấy ra mỗi người một món bảo vật của mình!”
“Tôi sẽ dựa vào giá trị của những bảo vật đó cũng như sở thích thì quyết định sẽ lấy món nào và người bỏ ra món bảo vật đó sẽ nhận được thanh kiếm!”
Ông ta nhìn Diệp Thiên và cười: “Đương nhiên đây là quy tắc hình thức mà thôi, bất luận bọn họ lấy ra bảo vật quý giá tới đâu và dù cậu chỉ lấy ra một hòn đá bình thường thì thanh kiếm này tôi đều sẽ giao cho cậu!”
Diệp Thiên uống cạn ly trà gật đầu.
Cảm giác đi cửa sau này đúng là xảy ra lần đầu trong lịch sử.
Hai người ngồi thêm 40 phút nữa ở chòi nghỉ bát giác, khi còn cách buổi đấu giá bắt đầu tầm 20 phút thì bọn họ mới đứng dậy ra khỏi cửa và đi về phía khách sạn Hạo Nguyên.
Lúc này trước cổng khách sạn Hạo Nguyên vô số nam nữ mặc đồ cổ trang với tuổi tác khác biệt đang lần lượt đi vào trong khách sạn.
Điều kỳ lạ là những người này có người thì tay cầm phất trần, có người thì mặc áo bào hoặc áo hòa thượng, có người thì là thanh niên đeo kiếm sau lưng, có người thì là cô gái đeo theo thanh sáo ngọc, kiểu nào cũng có nhìn trông như một lễ hội thời trang trong thời hiện đại vậy.
Thế nhưng những nhân viên phục vụ của khách sạn Hạo Nguyên, không có ai là dám tỏ ra khinh thường những người này. Tất cả đều lũ lượt rót nước bưng trà với thái độ vô cùng cẩn nhận như sợ sẽ đụng phải bất cứ ai trong số họ.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1728Cậu ưỡn người, ánh mắt trông vô cùng điềm đạm.“Thầy Lư, chuyện này không cần thầy phải lo lắng nhiều!”“Tôi đã hứa với tướng Lương thì dù có là hang cọp tôi cũng sẽ liều một phen!”“Huống hồ…”Cậu đanh mắt, một luồng khí tức xông lên trời.“Chuyện này tôi không thể đứng ngoài!”Lư Chính Vũ có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy rực từ nơi sâu thẳm trong mắt Diệp Thiên, ông ta khẽ nheo mắt và gật đầu.“Nếu đã như vậy thì phiền tới Diệp đế vương rồi!”“Đương nhiên, cậu cũng không cần quá lo lắng, những kẻ mạnh trong liên minh võ thuật cũng đang trên đường tới Lư Thành. Đợi bọn họ có mặt thì dù có là bốn vị vương cấp vừa rồi cũng không dám khinh suất.Diệp Thiên xua tay làm như không nghe thấy.“Thầy Lư, tôi không cần ai giúp đỡ cả, giờ thứ duy nhất mà tôi muốn biết là quá trình diễn ra buổi đấu giá!”“Những buổi đấu giá thông thường thì giá cả sẽ quyết định sự thắng thua, dùng tiền tài để phân cao thấp, nhưng đối với thanh kiếm tiên – một vật báu của giới võ thuật như thế này thì e rằng không thể dùng tiền để định vị giá trị của nó được!”Lúc này điều mà Diệp Thiên muốn biết đó là trong buổi đấu giá làm thế nào có thể lấy được thanh kiếm đó.Lư Chính Vũ nghe thấy vậy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn.“Tôi đã có sự sắp xếp cho chuyện này rồi!”“Lát nữa trong buổi đấu giá, khi tới đấu giá thanh kiếm tôi sẽ thay đổi quy tắc, dừng việc hô giá, mà để cho những người có mặt lấy ra mỗi người một món bảo vật của mình!”“Tôi sẽ dựa vào giá trị của những bảo vật đó cũng như sở thích thì quyết định sẽ lấy món nào và người bỏ ra món bảo vật đó sẽ nhận được thanh kiếm!”Ông ta nhìn Diệp Thiên và cười: “Đương nhiên đây là quy tắc hình thức mà thôi, bất luận bọn họ lấy ra bảo vật quý giá tới đâu và dù cậu chỉ lấy ra một hòn đá bình thường thì thanh kiếm này tôi đều sẽ giao cho cậu!”Diệp Thiên uống cạn ly trà gật đầu.Cảm giác đi cửa sau này đúng là xảy ra lần đầu trong lịch sử.Hai người ngồi thêm 40 phút nữa ở chòi nghỉ bát giác, khi còn cách buổi đấu giá bắt đầu tầm 20 phút thì bọn họ mới đứng dậy ra khỏi cửa và đi về phía khách sạn Hạo Nguyên.Lúc này trước cổng khách sạn Hạo Nguyên vô số nam nữ mặc đồ cổ trang với tuổi tác khác biệt đang lần lượt đi vào trong khách sạn.Điều kỳ lạ là những người này có người thì tay cầm phất trần, có người thì mặc áo bào hoặc áo hòa thượng, có người thì là thanh niên đeo kiếm sau lưng, có người thì là cô gái đeo theo thanh sáo ngọc, kiểu nào cũng có nhìn trông như một lễ hội thời trang trong thời hiện đại vậy.Thế nhưng những nhân viên phục vụ của khách sạn Hạo Nguyên, không có ai là dám tỏ ra khinh thường những người này. Tất cả đều lũ lượt rót nước bưng trà với thái độ vô cùng cẩn nhận như sợ sẽ đụng phải bất cứ ai trong số họ.