Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1853
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1853“Gia chủ Ngụy đúng là rất tỉnh táo nhỉ!”Một thanh niên mặc trang phục gọn gàng, chắp tay sau lưng sải bước qua bức tường cao, đi về phía đám đông.Sau vài bước, anh ta đứng cách đám đông khoảng mười trượng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.“Tiếc rằng, đầu óc thì tỉnh táo đấy, nhưng lựa chọn thì chẳng ra sao!”“Ông tổ của nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”“Theo ta thì sống, chống ta thì chết!”Trong khuôn viên của nhà họ Ngụy, một bức tường bị đổ sụp, ai đó đã dùng ngoại lực tạo thành một dấu chưởng trên đó.Bên ngoài bước tường, một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đang bước vào, đứng cách đám người Diệp Thiên tầm chục mét.“Câu Trần?”Nhìn thấy người này, Ngụy Chuy – gia chủ nhà họ Ngụy khẽ tái mặt.Ngụy Tử Phó, Ngụy Hải, Ngụy Duệ, Uông Lạc Đan đều biến sắc, đồng tử co lại.Người thanh niên đứng trước mặt có thân phận hơi đặc biêt môt chút.ở cảng Đảo, trong các cậu ấm cô chiêu của thập đại hào môn thì có thế nói đều là những nhân vật tung hoành khắp nơi đây không chút kiêng dè. Thê’ nhưng người thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt này thì còn khủng khiếp hơn cả bọn họ nữa.Những cậu ấm như Ngụy Tử Phó, Nhiếp Vân Hồ có thể ra tay với người khác, tùy cơ ứng biến nhưng đối diện với người đang đứng trước mặt này thì bọn họ chỉ biết khúm núm và tỏ ra sùng bái.Nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta là cậu Trần của cảng Đảo, là cậu ấm đứng đầu nơi đây, là người sẽ quản lý trong tương lai của nhà họ Cận.Đối với người bình thường, những mối quan hệ mà họ có sẽ có phần đơn giản, còn đối với giới thượng lưu thì sức mạnh của nhà họ Cận, thậm chí là sức mạnh thực sự của gia tộc này không còn là điều gì bí mật nữa.Nhà họ Cận do có một sức mạnh thoát tục bất phàm nên mới có thể trấn nhiếp được cảng Đảo, và cậu Trần chính là người mạnh nhất chỉ xếp sau gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận.Trong số những cậu ấm cô chiêu của Cảng Đảo thì họ đều tỏ ra vô cùng kiêng kỵ người này. Anh ta đi đến đâu cũng có không ít người cung phụng, không ai dám gây sự.Bởi vì anh ta không chỉ là người của nhà họ Cận mà còn sở hữu võ thuật khủng khiếp, siêu phàm.Anh ta từng đám nứt một chiếc thuyền gỗ bằng một đấm trước không ít các cô gái trong giới thượng lưu, dùng một tay kéo một chiếc du thuyền sắp khởi động vào bờ. Những sự tích như vậy khiến cho đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu của Cảng Đảo phải kính sợ.Ngụy Tử Phó không ngờ, cậu ấm bá đạo trong thế hệ thanh niên của cảng Đảo lại đích thân tới nhà họ Ngụy!”“Gia chủ nhà họ Ngụy đúng là đầu óc thật tỉnh táo!’Cậu Trần là Cận ức Trần, ánh mắt anh ta nhìn đám người Ngụy Tử Phó với vẻ lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở Ngụy Chuy, đỏi mắt ánh lên vẻ kính trọng nhưng vẫn cười lạnh lùng.“Dù đầu óc sáng suốt nhưng đáng tiếc là chọn lựa chẳng ra làm sao!”Anh ta siết chặt nẳm đấm, mấy tờ thư mời gia nhập hội được anh ta cầm trong tay và đưa ra trước mặt Ngụy Chuy.
Chương 1853
“Gia chủ Ngụy đúng là rất tỉnh táo nhỉ!”
Một thanh niên mặc trang phục gọn gàng, chắp tay sau lưng sải bước qua bức tường cao, đi về phía đám đông.
Sau vài bước, anh ta đứng cách đám đông khoảng mười trượng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“Tiếc rằng, đầu óc thì tỉnh táo đấy, nhưng lựa chọn thì chẳng ra sao!”
“Ông tổ của nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”
“Theo ta thì sống, chống ta thì chết!”
Trong khuôn viên của nhà họ Ngụy, một bức tường bị đổ sụp, ai đó đã dùng ngoại lực tạo thành một dấu chưởng trên đó.
Bên ngoài bước tường, một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đang bước vào, đứng cách đám người Diệp Thiên tầm chục mét.
“Câu Trần?”
Nhìn thấy người này, Ngụy Chuy – gia chủ nhà họ Ngụy khẽ tái mặt.
Ngụy Tử Phó, Ngụy Hải, Ngụy Duệ, Uông Lạc Đan đều biến sắc, đồng tử co lại.
Người thanh niên đứng trước mặt có thân phận hơi đặc biêt môt chút.
ở cảng Đảo, trong các cậu ấm cô chiêu của thập đại hào môn thì có thế nói đều là những nhân vật tung hoành khắp nơi đây không chút kiêng dè. Thê’ nhưng người thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt này thì còn khủng khiếp hơn cả bọn họ nữa.
Những cậu ấm như Ngụy Tử Phó, Nhiếp Vân Hồ có thể ra tay với người khác, tùy cơ ứng biến nhưng đối diện với người đang đứng trước mặt này thì bọn họ chỉ biết khúm núm và tỏ ra sùng bái.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta là cậu Trần của cảng Đảo, là cậu ấm đứng đầu nơi đây, là người sẽ quản lý trong tương lai của nhà họ Cận.
Đối với người bình thường, những mối quan hệ mà họ có sẽ có phần đơn giản, còn đối với giới thượng lưu thì sức mạnh của nhà họ Cận, thậm chí là sức mạnh thực sự của gia tộc này không còn là điều gì bí mật nữa.
Nhà họ Cận do có một sức mạnh thoát tục bất phàm nên mới có thể trấn nhiếp được cảng Đảo, và cậu Trần chính là người mạnh nhất chỉ xếp sau gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận.
Trong số những cậu ấm cô chiêu của Cảng Đảo thì họ đều tỏ ra vô cùng kiêng kỵ người này. Anh ta đi đến đâu cũng có không ít người cung phụng, không ai dám gây sự.
Bởi vì anh ta không chỉ là người của nhà họ Cận mà còn sở hữu võ thuật khủng khiếp, siêu phàm.
Anh ta từng đám nứt một chiếc thuyền gỗ bằng một đấm trước không ít các cô gái trong giới thượng lưu, dùng một tay kéo một chiếc du thuyền sắp khởi động vào bờ. Những sự tích như vậy khiến cho đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu của Cảng Đảo phải kính sợ.
Ngụy Tử Phó không ngờ, cậu ấm bá đạo trong thế hệ thanh niên của cảng Đảo lại đích thân tới nhà họ Ngụy!”
“Gia chủ nhà họ Ngụy đúng là đầu óc thật tỉnh táo!’
Cậu Trần là Cận ức Trần, ánh mắt anh ta nhìn đám người Ngụy Tử Phó với vẻ lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở Ngụy Chuy, đỏi mắt ánh lên vẻ kính trọng nhưng vẫn cười lạnh lùng.
“Dù đầu óc sáng suốt nhưng đáng tiếc là chọn lựa chẳng ra làm sao!”
Anh ta siết chặt nẳm đấm, mấy tờ thư mời gia nhập hội được anh ta cầm trong tay và đưa ra trước mặt Ngụy Chuy.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1853“Gia chủ Ngụy đúng là rất tỉnh táo nhỉ!”Một thanh niên mặc trang phục gọn gàng, chắp tay sau lưng sải bước qua bức tường cao, đi về phía đám đông.Sau vài bước, anh ta đứng cách đám đông khoảng mười trượng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.“Tiếc rằng, đầu óc thì tỉnh táo đấy, nhưng lựa chọn thì chẳng ra sao!”“Ông tổ của nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”“Theo ta thì sống, chống ta thì chết!”Trong khuôn viên của nhà họ Ngụy, một bức tường bị đổ sụp, ai đó đã dùng ngoại lực tạo thành một dấu chưởng trên đó.Bên ngoài bước tường, một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đang bước vào, đứng cách đám người Diệp Thiên tầm chục mét.“Câu Trần?”Nhìn thấy người này, Ngụy Chuy – gia chủ nhà họ Ngụy khẽ tái mặt.Ngụy Tử Phó, Ngụy Hải, Ngụy Duệ, Uông Lạc Đan đều biến sắc, đồng tử co lại.Người thanh niên đứng trước mặt có thân phận hơi đặc biêt môt chút.ở cảng Đảo, trong các cậu ấm cô chiêu của thập đại hào môn thì có thế nói đều là những nhân vật tung hoành khắp nơi đây không chút kiêng dè. Thê’ nhưng người thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt này thì còn khủng khiếp hơn cả bọn họ nữa.Những cậu ấm như Ngụy Tử Phó, Nhiếp Vân Hồ có thể ra tay với người khác, tùy cơ ứng biến nhưng đối diện với người đang đứng trước mặt này thì bọn họ chỉ biết khúm núm và tỏ ra sùng bái.Nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta là cậu Trần của cảng Đảo, là cậu ấm đứng đầu nơi đây, là người sẽ quản lý trong tương lai của nhà họ Cận.Đối với người bình thường, những mối quan hệ mà họ có sẽ có phần đơn giản, còn đối với giới thượng lưu thì sức mạnh của nhà họ Cận, thậm chí là sức mạnh thực sự của gia tộc này không còn là điều gì bí mật nữa.Nhà họ Cận do có một sức mạnh thoát tục bất phàm nên mới có thể trấn nhiếp được cảng Đảo, và cậu Trần chính là người mạnh nhất chỉ xếp sau gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận.Trong số những cậu ấm cô chiêu của Cảng Đảo thì họ đều tỏ ra vô cùng kiêng kỵ người này. Anh ta đi đến đâu cũng có không ít người cung phụng, không ai dám gây sự.Bởi vì anh ta không chỉ là người của nhà họ Cận mà còn sở hữu võ thuật khủng khiếp, siêu phàm.Anh ta từng đám nứt một chiếc thuyền gỗ bằng một đấm trước không ít các cô gái trong giới thượng lưu, dùng một tay kéo một chiếc du thuyền sắp khởi động vào bờ. Những sự tích như vậy khiến cho đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu của Cảng Đảo phải kính sợ.Ngụy Tử Phó không ngờ, cậu ấm bá đạo trong thế hệ thanh niên của cảng Đảo lại đích thân tới nhà họ Ngụy!”“Gia chủ nhà họ Ngụy đúng là đầu óc thật tỉnh táo!’Cậu Trần là Cận ức Trần, ánh mắt anh ta nhìn đám người Ngụy Tử Phó với vẻ lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở Ngụy Chuy, đỏi mắt ánh lên vẻ kính trọng nhưng vẫn cười lạnh lùng.“Dù đầu óc sáng suốt nhưng đáng tiếc là chọn lựa chẳng ra làm sao!”Anh ta siết chặt nẳm đấm, mấy tờ thư mời gia nhập hội được anh ta cầm trong tay và đưa ra trước mặt Ngụy Chuy.