Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1863
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1863Diệp Thiên chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết lại đông cứng, vô cùng ngạc nhiên.Với thân phận như Diệp Thiên, cho dù là nguyên thủ của nước lớn đương thời e rằng cũng phải trịnh trọng đối đãi cậu, võ giả ở bốn bể năm châu đều xem cậu như thần linh mà quỳ lạy. Thế mà Diệp Thiên lại có thể từ bỏ mọi vinh quang, quay về ở ẩn nơi đô thị, làm một người bình thường, thậm chí không ngại vào quán bar làm thuê làm mướn ở vị trí khá thấp. Tính khí như vậy thật là hiếm có trên đời.“Nếu đã theo tới tận đây thì cùng tôi đi tới một nơi đi”.Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, Kỷ Nhược Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi đâu?”.Đi cùng Diệp Thiên thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, hay là nơi nguy hiểm chết người, cô ấy cũng không chối từ.“Nhà họ Cận!”.Diệp Thiên chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.Nơi đô thị phồn vinh ở Cảng Đảo, hai người Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết lại lựa chọn đi dạo ở công viên khá yên tĩnh, thẳng một đường đến Harbour Villa của nhà họ Cận.Đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thiên xé một đoạn ống tay áo của mình. Sau đó, hai ngón tay cậu hợp lại thành bút, viết lên mảnh vải mấy chục nét rồi mới dừng lại.Kỷ Nhược Tuyết đang nghi hoặc thì cánh tay của Diệp Thiên rung lên. Mảnh vải mềm mại giống như được đổ chì, phóng đi như cây mâu, bay thẳng vào biệt thự nhà họ Cận. Nó ghim lên một cột đá, xuyên thẳng vào trong, chỉ lộ ra ngoài một phần nhỏ.“Chúng ta đi thôi!”.Làm xong mọi chuyện, Diệp Thiên quay người, đi về hướng phố xá náo nhiệt.Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Cận ở Cảng Đảo hoàn toàn sôi sục.Quản gia nhà họ Cận phát hiện một mảnh vải trên cột đá, xuyên vào cột đá ba phân. Ông ta không dám làm gì tùy tiện, vội vàng thông báo cho Cận Lãnh Hàn.Cận Lãnh Hàn nhìn mảnh vải trên cột đá, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.Mảnh vải ấy mềm mại thanh mảnh, muốn làm nó đâm xuyên vào cột đá thì phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?Mặc dù ông ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng ông ta tự nhận mình không thể làm được như vậy.Ánh mắt của vị khách quý nhà họ Cận – Vi Lạc trở nên nghiêm nghị. Dùng một mảnh vải cắm vào cột đá, làm cột đá hư hại thì ông ta có thể làm được. Tuy nhiên, nếu muốn mảnh vải mềm mại như thế cắm vào cột đá một cách hoàn hảo mà không phá hỏng cột đá thì ông ta tuyệt đối không thể làm được.Trong lúc hai người sững sờ, Cận Vô Trần mặc áo nhà nho đột nhiên xuất hiện trước cột đá.Ông ta nhìn chằm chằm mảnh vải trên cột đá, trong mắt tỏa ra ánh sáng thần vô hạn, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi.“Hay!”.Ông ta thốt ra một chữ, trong mắt lại lóe ra ánh sáng.“Không ngờ tôi rời khỏi Cảng Đảo hơn trăm năm, bây giờ Cảng Đảo lại ẩn giấu một vị cao thủ tuyệt thế như vậy. Thú vị, đúng là thú vị!”.Ông ta dứt lời, ấn bàn tay lên cột đá. Một luồng chân nguyên không ngừng dâng lên bên trong cột đá, cuối cùng hình thành dòng khí khiến mảnh vải bắn thẳng ra ngoài.Ông ta cầm lấy mảnh vải, mở ra theo hướng ngang. Trên mảnh vải có hai hàng chữ lớn dùng nội lực tạo nên.
Chương 1863
Diệp Thiên chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết lại đông cứng, vô cùng ngạc nhiên.
Với thân phận như Diệp Thiên, cho dù là nguyên thủ của nước lớn đương thời e rằng cũng phải trịnh trọng đối đãi cậu, võ giả ở bốn bể năm châu đều xem cậu như thần linh mà quỳ lạy. Thế mà Diệp Thiên lại có thể từ bỏ mọi vinh quang, quay về ở ẩn nơi đô thị, làm một người bình thường, thậm chí không ngại vào quán bar làm thuê làm mướn ở vị trí khá thấp. Tính khí như vậy thật là hiếm có trên đời.
“Nếu đã theo tới tận đây thì cùng tôi đi tới một nơi đi”.
Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, Kỷ Nhược Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.
“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi đâu?”.
Đi cùng Diệp Thiên thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, hay là nơi nguy hiểm chết người, cô ấy cũng không chối từ.
“Nhà họ Cận!”.
Diệp Thiên chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.
Nơi đô thị phồn vinh ở Cảng Đảo, hai người Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết lại lựa chọn đi dạo ở công viên khá yên tĩnh, thẳng một đường đến Harbour Villa của nhà họ Cận.
Đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thiên xé một đoạn ống tay áo của mình. Sau đó, hai ngón tay cậu hợp lại thành bút, viết lên mảnh vải mấy chục nét rồi mới dừng lại.
Kỷ Nhược Tuyết đang nghi hoặc thì cánh tay của Diệp Thiên rung lên. Mảnh vải mềm mại giống như được đổ chì, phóng đi như cây mâu, bay thẳng vào biệt thự nhà họ Cận. Nó ghim lên một cột đá, xuyên thẳng vào trong, chỉ lộ ra ngoài một phần nhỏ.
“Chúng ta đi thôi!”.
Làm xong mọi chuyện, Diệp Thiên quay người, đi về hướng phố xá náo nhiệt.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Cận ở Cảng Đảo hoàn toàn sôi sục.
Quản gia nhà họ Cận phát hiện một mảnh vải trên cột đá, xuyên vào cột đá ba phân. Ông ta không dám làm gì tùy tiện, vội vàng thông báo cho Cận Lãnh Hàn.
Cận Lãnh Hàn nhìn mảnh vải trên cột đá, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Mảnh vải ấy mềm mại thanh mảnh, muốn làm nó đâm xuyên vào cột đá thì phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?
Mặc dù ông ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng ông ta tự nhận mình không thể làm được như vậy.
Ánh mắt của vị khách quý nhà họ Cận – Vi Lạc trở nên nghiêm nghị. Dùng một mảnh vải cắm vào cột đá, làm cột đá hư hại thì ông ta có thể làm được. Tuy nhiên, nếu muốn mảnh vải mềm mại như thế cắm vào cột đá một cách hoàn hảo mà không phá hỏng cột đá thì ông ta tuyệt đối không thể làm được.
Trong lúc hai người sững sờ, Cận Vô Trần mặc áo nhà nho đột nhiên xuất hiện trước cột đá.
Ông ta nhìn chằm chằm mảnh vải trên cột đá, trong mắt tỏa ra ánh sáng thần vô hạn, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi.
“Hay!”.
Ông ta thốt ra một chữ, trong mắt lại lóe ra ánh sáng.
“Không ngờ tôi rời khỏi Cảng Đảo hơn trăm năm, bây giờ Cảng Đảo lại ẩn giấu một vị cao thủ tuyệt thế như vậy. Thú vị, đúng là thú vị!”.
Ông ta dứt lời, ấn bàn tay lên cột đá. Một luồng chân nguyên không ngừng dâng lên bên trong cột đá, cuối cùng hình thành dòng khí khiến mảnh vải bắn thẳng ra ngoài.
Ông ta cầm lấy mảnh vải, mở ra theo hướng ngang. Trên mảnh vải có hai hàng chữ lớn dùng nội lực tạo nên.
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1863Diệp Thiên chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết lại đông cứng, vô cùng ngạc nhiên.Với thân phận như Diệp Thiên, cho dù là nguyên thủ của nước lớn đương thời e rằng cũng phải trịnh trọng đối đãi cậu, võ giả ở bốn bể năm châu đều xem cậu như thần linh mà quỳ lạy. Thế mà Diệp Thiên lại có thể từ bỏ mọi vinh quang, quay về ở ẩn nơi đô thị, làm một người bình thường, thậm chí không ngại vào quán bar làm thuê làm mướn ở vị trí khá thấp. Tính khí như vậy thật là hiếm có trên đời.“Nếu đã theo tới tận đây thì cùng tôi đi tới một nơi đi”.Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, Kỷ Nhược Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi đâu?”.Đi cùng Diệp Thiên thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, hay là nơi nguy hiểm chết người, cô ấy cũng không chối từ.“Nhà họ Cận!”.Diệp Thiên chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.Nơi đô thị phồn vinh ở Cảng Đảo, hai người Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết lại lựa chọn đi dạo ở công viên khá yên tĩnh, thẳng một đường đến Harbour Villa của nhà họ Cận.Đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thiên xé một đoạn ống tay áo của mình. Sau đó, hai ngón tay cậu hợp lại thành bút, viết lên mảnh vải mấy chục nét rồi mới dừng lại.Kỷ Nhược Tuyết đang nghi hoặc thì cánh tay của Diệp Thiên rung lên. Mảnh vải mềm mại giống như được đổ chì, phóng đi như cây mâu, bay thẳng vào biệt thự nhà họ Cận. Nó ghim lên một cột đá, xuyên thẳng vào trong, chỉ lộ ra ngoài một phần nhỏ.“Chúng ta đi thôi!”.Làm xong mọi chuyện, Diệp Thiên quay người, đi về hướng phố xá náo nhiệt.Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Cận ở Cảng Đảo hoàn toàn sôi sục.Quản gia nhà họ Cận phát hiện một mảnh vải trên cột đá, xuyên vào cột đá ba phân. Ông ta không dám làm gì tùy tiện, vội vàng thông báo cho Cận Lãnh Hàn.Cận Lãnh Hàn nhìn mảnh vải trên cột đá, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.Mảnh vải ấy mềm mại thanh mảnh, muốn làm nó đâm xuyên vào cột đá thì phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?Mặc dù ông ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng ông ta tự nhận mình không thể làm được như vậy.Ánh mắt của vị khách quý nhà họ Cận – Vi Lạc trở nên nghiêm nghị. Dùng một mảnh vải cắm vào cột đá, làm cột đá hư hại thì ông ta có thể làm được. Tuy nhiên, nếu muốn mảnh vải mềm mại như thế cắm vào cột đá một cách hoàn hảo mà không phá hỏng cột đá thì ông ta tuyệt đối không thể làm được.Trong lúc hai người sững sờ, Cận Vô Trần mặc áo nhà nho đột nhiên xuất hiện trước cột đá.Ông ta nhìn chằm chằm mảnh vải trên cột đá, trong mắt tỏa ra ánh sáng thần vô hạn, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi.“Hay!”.Ông ta thốt ra một chữ, trong mắt lại lóe ra ánh sáng.“Không ngờ tôi rời khỏi Cảng Đảo hơn trăm năm, bây giờ Cảng Đảo lại ẩn giấu một vị cao thủ tuyệt thế như vậy. Thú vị, đúng là thú vị!”.Ông ta dứt lời, ấn bàn tay lên cột đá. Một luồng chân nguyên không ngừng dâng lên bên trong cột đá, cuối cùng hình thành dòng khí khiến mảnh vải bắn thẳng ra ngoài.Ông ta cầm lấy mảnh vải, mở ra theo hướng ngang. Trên mảnh vải có hai hàng chữ lớn dùng nội lực tạo nên.