Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…
Chương 1870
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1870“Nhiếp Vân Hồ, chán sống rồi phải không?”Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp võ đài khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một cách rõ ràng.Cận ức Trần và Nam Liệt – hai cao thủ chí tôn đỉnh phong khẽ giật mình và nhìn về phía võ đài.Một nam một nữ đi tới, người thanh niên đi trước khẽ nheo mắt với vẻ tức gận.“Là tên đó à?”Cận ức Trần lập tức nhận ra ngay Diệp Thiên.Cận ức Trần còn nhớ rất rõ lúc ở nhà họ Ngụy, Diệp Thiên đã nói rằng muốn nhìn thấy nhà họ Cận sụp đổ.“Diệp Thiên sao?”Triệu Lạc Sơn cũng có đồng tử, khẽ kinh ngạc và gọi ra tên của Diệp Thiên.“Ồ, ông Triệu cũng quen cậu ta à?”Cận ức Trần hỏi với vẻ tò mò.“Không được coi là quen, chỉ là biết một chút, hình như là tới từ Đại Lục, làm thêm ở một quán bar nhỏ!”Cận ức Trần là người nhà họ Cận, Triệu Lạc Sơn không tiện nói ra việc từng đụng độ với Diệp Thiên, chỉ kiếm đại một câu nói.“Làm thêm tới từ Đại Lục sao?”Cận ức Trần khịt mũi, anh ta còn tưởng Diệp Thiên có thân phận thế nào, thật không ngờ là kẻ làm công chẳng ragì.“Hừ, hôm đó nếu không phải vì ông cụ nhà họ Ngụy ra tay thì tôi đã xử cậu ta rồi”.Đôi mắt Cận ức Trần ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh ta cho rằng, nếu khi đó Ngụy Phó không ra tay thì Diệp Thiên đã sớm chết trong tay anh ta rồi.Nam Liệt không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên và muốn xem xem Diệp Thiên tới đây vì điều gì.“Là cậu?”Nhiếp Vân Hồ dừng tay, một tay túm tóc của Ngụy Tử Phó.“Giờ dừng tay thì tôi sẽ không giết anh!”Nhậm Uyển Doanh đứng sau Diệp Thiên. Cô ta chỉ thấy Diệp Thiên không hề dừng lại, vẫn đi về phía võ đài. Những gì cậu nói khiến cô tả phải run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Diệp Thiên.“Giết tôi?Nhiếp Vân Hồ bật cười.“Cậu tưởng cậu là ai? Có chút võ thuật thì có thể đánh thắng được tôi và hai vệ sĩ của tôi rồi có thế thích làm gì thì làm sao?”“Nói to cũng chỉ có cậu nói to, giết tôi á, cậu dựa vào cái gì?”Nhiếp Vân Hồ với vẻ mặt chế nhạo: “Tên này vốn đã thắng trong trận đấu võ rồi, nào ngờ nó lại bị thần kinh, cứ đòi gọi tôi tới võ đài để khiêu chiến, giờ bị tôi đánh thành ra như thế này thì chỉ có thể trách tự nó không biết lượng sức, liên quan gì tới tôi chứ?”
Chương 1870
“Nhiếp Vân Hồ, chán sống rồi phải không?”
Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp võ đài khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một cách rõ ràng.
Cận ức Trần và Nam Liệt – hai cao thủ chí tôn đỉnh phong khẽ giật mình và nhìn về phía võ đài.
Một nam một nữ đi tới, người thanh niên đi trước khẽ nheo mắt với vẻ tức gận.
“Là tên đó à?”
Cận ức Trần lập tức nhận ra ngay Diệp Thiên.
Cận ức Trần còn nhớ rất rõ lúc ở nhà họ Ngụy, Diệp Thiên đã nói rằng muốn nhìn thấy nhà họ Cận sụp đổ.
“Diệp Thiên sao?”
Triệu Lạc Sơn cũng có đồng tử, khẽ kinh ngạc và gọi ra tên của Diệp Thiên.
“Ồ, ông Triệu cũng quen cậu ta à?”
Cận ức Trần hỏi với vẻ tò mò.
“Không được coi là quen, chỉ là biết một chút, hình như là tới từ Đại Lục, làm thêm ở một quán bar nhỏ!”
Cận ức Trần là người nhà họ Cận, Triệu Lạc Sơn không tiện nói ra việc từng đụng độ với Diệp Thiên, chỉ kiếm đại một câu nói.
“Làm thêm tới từ Đại Lục sao?”
Cận ức Trần khịt mũi, anh ta còn tưởng Diệp Thiên có thân phận thế nào, thật không ngờ là kẻ làm công chẳng ra
gì.
“Hừ, hôm đó nếu không phải vì ông cụ nhà họ Ngụy ra tay thì tôi đã xử cậu ta rồi”.
Đôi mắt Cận ức Trần ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh ta cho rằng, nếu khi đó Ngụy Phó không ra tay thì Diệp Thiên đã sớm chết trong tay anh ta rồi.
Nam Liệt không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên và muốn xem xem Diệp Thiên tới đây vì điều gì.
“Là cậu?”
Nhiếp Vân Hồ dừng tay, một tay túm tóc của Ngụy Tử Phó.
“Giờ dừng tay thì tôi sẽ không giết anh!”
Nhậm Uyển Doanh đứng sau Diệp Thiên. Cô ta chỉ thấy Diệp Thiên không hề dừng lại, vẫn đi về phía võ đài. Những gì cậu nói khiến cô tả phải run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Diệp Thiên.
“Giết tôi?
Nhiếp Vân Hồ bật cười.
“Cậu tưởng cậu là ai? Có chút võ thuật thì có thể đánh thắng được tôi và hai vệ sĩ của tôi rồi có thế thích làm gì thì làm sao?”
“Nói to cũng chỉ có cậu nói to, giết tôi á, cậu dựa vào cái gì?”
Nhiếp Vân Hồ với vẻ mặt chế nhạo: “Tên này vốn đã thắng trong trận đấu võ rồi, nào ngờ nó lại bị thần kinh, cứ đòi gọi tôi tới võ đài để khiêu chiến, giờ bị tôi đánh thành ra như thế này thì chỉ có thể trách tự nó không biết lượng sức, liên quan gì tới tôi chứ?”
Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1870“Nhiếp Vân Hồ, chán sống rồi phải không?”Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp võ đài khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một cách rõ ràng.Cận ức Trần và Nam Liệt – hai cao thủ chí tôn đỉnh phong khẽ giật mình và nhìn về phía võ đài.Một nam một nữ đi tới, người thanh niên đi trước khẽ nheo mắt với vẻ tức gận.“Là tên đó à?”Cận ức Trần lập tức nhận ra ngay Diệp Thiên.Cận ức Trần còn nhớ rất rõ lúc ở nhà họ Ngụy, Diệp Thiên đã nói rằng muốn nhìn thấy nhà họ Cận sụp đổ.“Diệp Thiên sao?”Triệu Lạc Sơn cũng có đồng tử, khẽ kinh ngạc và gọi ra tên của Diệp Thiên.“Ồ, ông Triệu cũng quen cậu ta à?”Cận ức Trần hỏi với vẻ tò mò.“Không được coi là quen, chỉ là biết một chút, hình như là tới từ Đại Lục, làm thêm ở một quán bar nhỏ!”Cận ức Trần là người nhà họ Cận, Triệu Lạc Sơn không tiện nói ra việc từng đụng độ với Diệp Thiên, chỉ kiếm đại một câu nói.“Làm thêm tới từ Đại Lục sao?”Cận ức Trần khịt mũi, anh ta còn tưởng Diệp Thiên có thân phận thế nào, thật không ngờ là kẻ làm công chẳng ragì.“Hừ, hôm đó nếu không phải vì ông cụ nhà họ Ngụy ra tay thì tôi đã xử cậu ta rồi”.Đôi mắt Cận ức Trần ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh ta cho rằng, nếu khi đó Ngụy Phó không ra tay thì Diệp Thiên đã sớm chết trong tay anh ta rồi.Nam Liệt không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên và muốn xem xem Diệp Thiên tới đây vì điều gì.“Là cậu?”Nhiếp Vân Hồ dừng tay, một tay túm tóc của Ngụy Tử Phó.“Giờ dừng tay thì tôi sẽ không giết anh!”Nhậm Uyển Doanh đứng sau Diệp Thiên. Cô ta chỉ thấy Diệp Thiên không hề dừng lại, vẫn đi về phía võ đài. Những gì cậu nói khiến cô tả phải run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Diệp Thiên.“Giết tôi?Nhiếp Vân Hồ bật cười.“Cậu tưởng cậu là ai? Có chút võ thuật thì có thể đánh thắng được tôi và hai vệ sĩ của tôi rồi có thế thích làm gì thì làm sao?”“Nói to cũng chỉ có cậu nói to, giết tôi á, cậu dựa vào cái gì?”Nhiếp Vân Hồ với vẻ mặt chế nhạo: “Tên này vốn đã thắng trong trận đấu võ rồi, nào ngờ nó lại bị thần kinh, cứ đòi gọi tôi tới võ đài để khiêu chiến, giờ bị tôi đánh thành ra như thế này thì chỉ có thể trách tự nó không biết lượng sức, liên quan gì tới tôi chứ?”