Tác giả:

Phía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh…

Chương 1896

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1896Vậy thì một người có thể chèn ép cả thiên hạ như Diệp Thiên thì không biết là phải tôn sùng tới mức nào.Một kẻ mạnh đại năng tuyệt thế như vậy mà trước đây Ngụy Hải còn nói rằng để Diệp Thiên sau khi tốt nghiệp vào công ty mình thực tập, sẽ không trả lương thấp. Giờ nghĩ thôi cũng cảm thấy nực cười.Diệp Thiên đạp chân trong không gian, sức mạnh cơ bắp tập trung toàn thân giống như một cây cung được kéo căng có thể phóng đi bất cứ lúc nào. Nguồn sức mạnh đó khó có thế dùng ngôn từ đế miêu tả.Đây chính là sức mạnh của Phệ Thiên Chi Thể, cậu tử bỏ toàn bộ võ kỹ, thần thông, hoàn toàn là sự kết hợp của chân nguyên, là nguồn sức mạnh tinh thuần nhất.Một chưởng một đạp đã có thể hủy diệt cả đất trời.“Rầm rầm!”Một luồng điện xẹt qua không trung, ở phía xa, mây đen ùn ùn kéo đến như có sinh mệnh lao xuyên không gian và đáp xuống mặt biển.Mọi người đều tập trung vào đám mây đen đó, chỉ thấy đám mây dâng lên cuồn cuộn, một ngai vàng màu đen kịt xuất hiện, rồi một bóng hình đá một chân ra ngồi lên ngai vàng, khói đen bao trùm toàn bộ bóng hình đó trông vô cùng tà ma và quỷ dị.Đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khôi ngô, mặc trang phục lộng lẫy, dát vàng trên cơ thể. Sự xuất hiện của người này khiến cho Cận Lãnh Hàn phải đanh mặt. Ngụy Phó cũng nhận ra ngay lập tức.“Đây chính là Hắc Thần Vu Chủ của Thái bang Hắc Thần Giáo”.Ngụy Tử Phó cảm thấy khó hiểu, Ngụy Phó thì kinh hãi, biểu cảm vô cùng chấn động.Một đệ tử nòng cốt của nhà họ Cận đứng bên cạnh Cận Lãnh Hàn đột nhiên lên tiếng: “Gia chủ, đó từng là kẻ đối đầu của nhà họ Cận, là giáo chủ của Hắc Thần Giáo thuộc Thái Bang.Cận Lãnh Hàn gật đầu, càng lúc càng trùng lòng.Hắc Thần Giáo chính là giáo phái khủng khiếp, đáng sợ nhất của Thái Bang, nổi tiếng với trùng cổ và tà thuật. Hắc Thần Vu Chủ chính là giao chủ khủng khiếp nhất trong năm trăm năm qua của Hắc Thần Giáo, hầu như tinh thông toan bộ vu thuật, cổ thuật của Hắc Thần Giáo và đã bước chân vào cảnh giới vương cấp từ một trăm năm trước.Vào thời Tiền Thanh, Cận Vô Trần từng đấu không ít lần với Hắc Thần Vu Chủ, có thắng có bại và coi đối phương là kẻ địch lớn.Cận Vô Trần tung hoành khắp cảng Đảo, Hắc Thần Vu Chủ thống trị THái Bang, hai người dù cách hàng ngàn dặm nhưng vẫn có sự liên kết tương sinh.Giờ đây, Cận Vô Trần đã bị Diệp Thiên đánh bại, rồi lại thêm một kẻ địch tới thì tình thế đúng là không còn gì tệ hơn.Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hắc Thần Vu Chủ. Cậu nheo mắt cảm thấy buồn cười.Lúc này Hắc Thần Vu Chủ đang nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc cùng biểu cảm hào hứng.ông tay vừa khéo đi ngang qua Cảng Đảo, vốn định quay về Thái Bang thì đột nhìn cảm thấy sự giao đấu kinh thiên động địa ở đây nên mới vội vàng tới thăm dò.“Diệp Lăng Thiên?”Dường như ngay lập tức ông ta đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Lăng Thiên và bật cười.“Lão hũ ở ấn tại Thái Bang nhưng cũng được nghe rất nhiều về đại danh “đế vương bất bại” của cậu, hôm nay được gặp mặt, quả đúng danh như lời đồn, đến ngay cả Cận Vô Trần mà cũng bị cậu chèn ép.

Chương 1896

Vậy thì một người có thể chèn ép cả thiên hạ như Diệp Thiên thì không biết là phải tôn sùng tới mức nào.

Một kẻ mạnh đại năng tuyệt thế như vậy mà trước đây Ngụy Hải còn nói rằng để Diệp Thiên sau khi tốt nghiệp vào công ty mình thực tập, sẽ không trả lương thấp. Giờ nghĩ thôi cũng cảm thấy nực cười.

Diệp Thiên đạp chân trong không gian, sức mạnh cơ bắp tập trung toàn thân giống như một cây cung được kéo căng có thể phóng đi bất cứ lúc nào. Nguồn sức mạnh đó khó có thế dùng ngôn từ đế miêu tả.

Đây chính là sức mạnh của Phệ Thiên Chi Thể, cậu tử bỏ toàn bộ võ kỹ, thần thông, hoàn toàn là sự kết hợp của chân nguyên, là nguồn sức mạnh tinh thuần nhất.

Một chưởng một đạp đã có thể hủy diệt cả đất trời.

“Rầm rầm!”

Một luồng điện xẹt qua không trung, ở phía xa, mây đen ùn ùn kéo đến như có sinh mệnh lao xuyên không gian và đáp xuống mặt biển.

Mọi người đều tập trung vào đám mây đen đó, chỉ thấy đám mây dâng lên cuồn cuộn, một ngai vàng màu đen kịt xuất hiện, rồi một bóng hình đá một chân ra ngồi lên ngai vàng, khói đen bao trùm toàn bộ bóng hình đó trông vô cùng tà ma và quỷ dị.

Đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khôi ngô, mặc trang phục lộng lẫy, dát vàng trên cơ thể. Sự xuất hiện của người này khiến cho Cận Lãnh Hàn phải đanh mặt. Ngụy Phó cũng nhận ra ngay lập tức.

“Đây chính là Hắc Thần Vu Chủ của Thái bang Hắc Thần Giáo”.

Ngụy Tử Phó cảm thấy khó hiểu, Ngụy Phó thì kinh hãi, biểu cảm vô cùng chấn động.

Một đệ tử nòng cốt của nhà họ Cận đứng bên cạnh Cận Lãnh Hàn đột nhiên lên tiếng: “Gia chủ, đó từng là kẻ đối đầu của nhà họ Cận, là giáo chủ của Hắc Thần Giáo thuộc Thái Bang.

Cận Lãnh Hàn gật đầu, càng lúc càng trùng lòng.

Hắc Thần Giáo chính là giáo phái khủng khiếp, đáng sợ nhất của Thái Bang, nổi tiếng với trùng cổ và tà thuật. Hắc Thần Vu Chủ chính là giao chủ khủng khiếp nhất trong năm trăm năm qua của Hắc Thần Giáo, hầu như tinh thông toan bộ vu thuật, cổ thuật của Hắc Thần Giáo và đã bước chân vào cảnh giới vương cấp từ một trăm năm trước.

Vào thời Tiền Thanh, Cận Vô Trần từng đấu không ít lần với Hắc Thần Vu Chủ, có thắng có bại và coi đối phương là kẻ địch lớn.

Cận Vô Trần tung hoành khắp cảng Đảo, Hắc Thần Vu Chủ thống trị THái Bang, hai người dù cách hàng ngàn dặm nhưng vẫn có sự liên kết tương sinh.

Giờ đây, Cận Vô Trần đã bị Diệp Thiên đánh bại, rồi lại thêm một kẻ địch tới thì tình thế đúng là không còn gì tệ hơn.

Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hắc Thần Vu Chủ. Cậu nheo mắt cảm thấy buồn cười.

Lúc này Hắc Thần Vu Chủ đang nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc cùng biểu cảm hào hứng.

ông tay vừa khéo đi ngang qua Cảng Đảo, vốn định quay về Thái Bang thì đột nhìn cảm thấy sự giao đấu kinh thiên động địa ở đây nên mới vội vàng tới thăm dò.

“Diệp Lăng Thiên?”

Dường như ngay lập tức ông ta đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Lăng Thiên và bật cười.

“Lão hũ ở ấn tại Thái Bang nhưng cũng được nghe rất nhiều về đại danh “đế vương bất bại” của cậu, hôm nay được gặp mặt, quả đúng danh như lời đồn, đến ngay cả Cận Vô Trần mà cũng bị cậu chèn ép.

Cao Thủ Tu ChânTác giả: Phong HòaTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnPhía ngoài Lư Thành thuộc Tỉnh Xuyên có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới, đeo chiếc ba lô cũ kỹ trên vai đang cất bước. Cậu bước từng bước chắc chắn và đều đặn, tuy mặt mũi đầy bụi bặm, trông có vẻ hơi nhếch nhác, nhưng lại khó mà che được thần thái ngút trời trong mắt cậu. Cậu thanh niên có thân hình thẳng tắp, dáng người dong dỏng, như một khẩu súng trường muốn xuyên thủng bầu trời, cứ thế lao về phía trước không có điểm cuối. Nhìn tòa cao ốc thấp thoáng hiện ra từ phía xa, đôi mắt cậu nheo lại, nhẹ nhàng nói.“Diệp Sơn, Diệp Vân Long, các người đều không ngờ đúng không, tôi chưa chết, tôi vẫn đang sống rất tốt đây!”. Cậu nắm chặt nắm đấm, nhớ lại những ngày tháng khi cậu chưa tròn 10 tuổi, đó chắc là quãng thời gian vui vẻ nhất của cậu, từ nhỏ cậu đều nghĩ rằng sau này cậu sẽ vì cái nhà này, vì gia tộc này cố gắng trở nên lớn mạnh, để bước lên đỉnh cao. Cậu tin rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ đem lại vô số niềm vinh quang cho gia tộc, để một một gia tộc vốn lớn mạnh… Chương 1896Vậy thì một người có thể chèn ép cả thiên hạ như Diệp Thiên thì không biết là phải tôn sùng tới mức nào.Một kẻ mạnh đại năng tuyệt thế như vậy mà trước đây Ngụy Hải còn nói rằng để Diệp Thiên sau khi tốt nghiệp vào công ty mình thực tập, sẽ không trả lương thấp. Giờ nghĩ thôi cũng cảm thấy nực cười.Diệp Thiên đạp chân trong không gian, sức mạnh cơ bắp tập trung toàn thân giống như một cây cung được kéo căng có thể phóng đi bất cứ lúc nào. Nguồn sức mạnh đó khó có thế dùng ngôn từ đế miêu tả.Đây chính là sức mạnh của Phệ Thiên Chi Thể, cậu tử bỏ toàn bộ võ kỹ, thần thông, hoàn toàn là sự kết hợp của chân nguyên, là nguồn sức mạnh tinh thuần nhất.Một chưởng một đạp đã có thể hủy diệt cả đất trời.“Rầm rầm!”Một luồng điện xẹt qua không trung, ở phía xa, mây đen ùn ùn kéo đến như có sinh mệnh lao xuyên không gian và đáp xuống mặt biển.Mọi người đều tập trung vào đám mây đen đó, chỉ thấy đám mây dâng lên cuồn cuộn, một ngai vàng màu đen kịt xuất hiện, rồi một bóng hình đá một chân ra ngồi lên ngai vàng, khói đen bao trùm toàn bộ bóng hình đó trông vô cùng tà ma và quỷ dị.Đó là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt khôi ngô, mặc trang phục lộng lẫy, dát vàng trên cơ thể. Sự xuất hiện của người này khiến cho Cận Lãnh Hàn phải đanh mặt. Ngụy Phó cũng nhận ra ngay lập tức.“Đây chính là Hắc Thần Vu Chủ của Thái bang Hắc Thần Giáo”.Ngụy Tử Phó cảm thấy khó hiểu, Ngụy Phó thì kinh hãi, biểu cảm vô cùng chấn động.Một đệ tử nòng cốt của nhà họ Cận đứng bên cạnh Cận Lãnh Hàn đột nhiên lên tiếng: “Gia chủ, đó từng là kẻ đối đầu của nhà họ Cận, là giáo chủ của Hắc Thần Giáo thuộc Thái Bang.Cận Lãnh Hàn gật đầu, càng lúc càng trùng lòng.Hắc Thần Giáo chính là giáo phái khủng khiếp, đáng sợ nhất của Thái Bang, nổi tiếng với trùng cổ và tà thuật. Hắc Thần Vu Chủ chính là giao chủ khủng khiếp nhất trong năm trăm năm qua của Hắc Thần Giáo, hầu như tinh thông toan bộ vu thuật, cổ thuật của Hắc Thần Giáo và đã bước chân vào cảnh giới vương cấp từ một trăm năm trước.Vào thời Tiền Thanh, Cận Vô Trần từng đấu không ít lần với Hắc Thần Vu Chủ, có thắng có bại và coi đối phương là kẻ địch lớn.Cận Vô Trần tung hoành khắp cảng Đảo, Hắc Thần Vu Chủ thống trị THái Bang, hai người dù cách hàng ngàn dặm nhưng vẫn có sự liên kết tương sinh.Giờ đây, Cận Vô Trần đã bị Diệp Thiên đánh bại, rồi lại thêm một kẻ địch tới thì tình thế đúng là không còn gì tệ hơn.Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Hắc Thần Vu Chủ. Cậu nheo mắt cảm thấy buồn cười.Lúc này Hắc Thần Vu Chủ đang nhìn về phía Diệp Thiên với vẻ kinh ngạc cùng biểu cảm hào hứng.ông tay vừa khéo đi ngang qua Cảng Đảo, vốn định quay về Thái Bang thì đột nhìn cảm thấy sự giao đấu kinh thiên động địa ở đây nên mới vội vàng tới thăm dò.“Diệp Lăng Thiên?”Dường như ngay lập tức ông ta đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Lăng Thiên và bật cười.“Lão hũ ở ấn tại Thái Bang nhưng cũng được nghe rất nhiều về đại danh “đế vương bất bại” của cậu, hôm nay được gặp mặt, quả đúng danh như lời đồn, đến ngay cả Cận Vô Trần mà cũng bị cậu chèn ép.

Chương 1896